Tường Vi Chi Ái

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

Vạn người chuyển động, tiếng la hét, gào rú, trận đua F1 Trận chiến Tây Ban Nha cuối cùng đã bắt đầu.

Các tay đua hàng đầu của các đội xe đều tập trung nơi đây, để xác định vị trí trận đua ngày mai, thắng thua sẽ được phân định trong 10 phút nữa, ai cũng nô nức ngóng chờ.

Các tuyển thủ làm nóng trong nội trường, ven đó các đội xe, nhà tài trợ đều đang bận rộn, bảo đảm tính năng xe ổn định.

Xem trên đài tiếng hoan hô như sấm, các fans đều giơ cờ lên vẫy đưa, không sợ trời nóng điên cuồng hét lớn, dường như chỉ sợ thần tượng không nghe thấy tiếng mình.

“Băng Hỏa cố lên, Băng Hỏa cố lên, chúng em mãi mãi yêu anh…”

Trong đó thanh thế lớn nhất không ai khác ngoài tuyển thủ ngoại hình tuấn mỹ mang áo số 9, giơ tay lên là dẫn đến hàng ngàn tiếng la như sấm, khiến các tay đua khác cảm giác khó chịu, bị coi thành nhân vật phụ.

Trong đó một tay đua mang áo số 37 mặt mũi tối sầm phẫn uất, không vui khi ‘anh ta’ giành hết khí thế của mình, nhân lúc ‘anh ta’ đang vẫy tay với đám đông mà đến gần xe, mượn cớ đánh rơi chìa khóa mà cúi xuống mò mẫm dưới xe của ‘anh’.

Một vệt sáng le lói xẹt qua -----

“Anh đang làm gì thế, xe của Băng Hỏa người ngoài không được đụng vào.” Tiểu Thẩm nhạy bén phát hiện nhân vật lén lút.

Hắn làm bộ vô tội giơ vật trong tay lên . “Tôi nhặt chìa khóa.”

“Không có chuyện gì thì về chỗ xe của anh, Băng Hỏa sắp đua rồi.” Tiểu Thẩm tuy cảm thấy kì quái nhưng không có thời gian kiểm tra.

Chỉ là anh không nghĩ rằng chỉ vì một sơ suất nhỏ của anh mà hại Phùng Thính Vũ xém mất mạng,

Không lâu sau đó, các xe đua xe nối xe bắn đi.

Trong đám đông, một hình bóng cao lớn cũng đứng quan sát, đám đông chen chúc không vì thân phận đặc biệt của anh mà nhường đường, đưa đưa đẩy đẩy chỉ muốn có một chỗ tốt để quan sát trận đua, không ai để ý bàn tay nắm thanh chắn hàng rào của anh đang trắng bệch ra.

Lúc xem cô ấy luyện tập đã thấy kinh sợ rồi, lại thấy mấy chục chiếc xe dồn trong một đường đua nhỏ hẹp, càng khiến người ta nóng ruột bàng hoàng, lo rằng một phút không chú ý mà cả người và xe đều lật ngửa, cả chiếc xe lao khỏi đường đua.

Anh thật sự không hiểu tại sao lại có người say mê môn thể thao nguy hiểm này, bên tai toàn là tiếng la hét nhiệt tình như lửa, ai ai mồ hôi như mưa vẫn không hề thấy mệt, lớn tiếng reo hò tên của tay đua hot nhất -----

Băng Hỏa.

“Anh, anh thấy sao, rất hưng phấn đúng không? Cảm giác cả huyết quản không sắp nổ tung.” Vừa nói xong, Kelly cũng theo đám đông reo hò âm vang.

Đúng là sắp nổ, tim của anh. “Mỗi người 1 đường đua không được sao? Tại sao phải giành tới giành lui?”

“Làm ơn đi, đừng hại em xỉu, hay anh đi nói với Pele rằng: Tôi tặng các anh mỗi người một trái bóng vậy các anh không cần đá qua đá lại nữa.” Trời ạ! Cái gã nhà quê này là ai?

Cô xấu hổ khi phải thừa nhận đây là anh trai của mình.

Thi đấu đấy! Người ta còn khách khí với anh sao, giành lấy các hạng đầu thì sẽ được vị trí đầu, ai mà không liều.

“Đá bóng độ nguy hiểm thấp hơn đua xe, cô ấy chính xác là lấy mạng ra đùa.” Khiến người ta không thể xem tiếp cũng phải xem, chỉ sợ lỡ như…

“Anh à, đó là sự nhiệt tình của Băng Hỏa, anh không thể yêu cầu người ta phải đáng chán như anh sao, loài động vật máu lạnh chỉ vì trách nhiệm mà chịu trách nhiệm.” Nhìn xem, anh ấy không có chút kích động nào, căn bản là không thích hợp đến đây.

Bất kể là nhân vật lớn bình tĩnh tự chủ cỡ nào khi tới đây, đều bị không khí nơi này ảnh hưởng, không màng đến hình tượng mà múa mấy tay chân tận tình, dường như mất đi lý tính mà điên cuồng la hét.

Hiện trường mọi người ai cũng nhiệt huyết dâng trào hoặc lớn tiếng gào rú, duy chỉ có anh như một tên nông dân không biết sự đời chê đường đua nhỏ, xe quá nhiều, đua xe nguy hiểm thế nào.

Thật là mất mặt quá đi, cô không muốn đứng gần anh để bị chê cười.

Kelly quả thật đã dịch chuyển bước chân, chỉ là biển người như sóng không ngớt, đợi đến lúc cô phát hiện có một đôi tay vẫn đỡ cô từ phía sau để tránh cô bị té, cô mới hiếu kì quay lại nhìn.

“Là anh.” Không chỉ mình hắn đến, còn có Elisa trong phục trang cao nhã.

“Hi! Kelly yêu dấu, cuối cùng em cũng đã phát hiện sự tồn tại của anh.” Thật không dễ dàng, anh đứng sau lưng cô suốt 20 phút rồi. Ferdinand có chút cảm thán.

“Anh đến làm gì?” Không thể phủ nhận, nhìn thấy hắn cô có chút hư vinh, hắn vì cô mà đến.

“Đến bảo vệ vợ yêu dấu và đứa con gái bé bỏng, hai người phụ nữ duy nhất trong đời anh.” Anh một tay áp lên bụng cô nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ai là vợ anh, tôi muốn sinh con trai không được à?” Kelly bướng bỉnh dùng tay đập anh, không mạnh.

“Vâng, lời của vợ sao dám không nghe, thai này sinh con trai trước, lần sau chúng ta sẽ cố gắng sinh con gái.” Vẻ mặt nghe lời của anh khiến cô tức cười.

“Thôi đi, tôi không dễ bị mua chuộc thế đâu, anh tìm người khác sinh cho anh.” Có cho gan anh ta cũng không dám.

Ferdinand cười khì khì nhẹ nhàng hôn lên môi cô. “Anh sợ em sẽ khóc chết, hũ giấm nhỏ của anh.”

“Tôi mới không ghen vì anh, người tôi thích là Băng Hỏa.” Yêu nhất là anh ấy.

“Cứ việc sùng bái thần tượng của em, anh là một người chồng độ lượng.” Mới lạ, anh sắp uống hết thùng giấm rồi.

Nhưng anh không thể biểu hiện ra mắc công chọc giận cô, Băng Hỏa trong lòng cô còn quan trọng hơn anh.

“Đừng có mà phong hiệu cho mình sớm thế, người ta muốn lấy là Băng Hỏa.” Kelly cố ý nói ngược với lòng.

Vẻ mặt của anh thay đổi một chút. “ĐÓ LÀ CON GÁI.”

“Không muốn chết thì nói nhỏ chút, đây là khu vực fans của cô ấy.” Cô nhanh tay úp lấy miệng anh.

“Baby, em yêu anh mà.” Cuối cùng cũng chấp nhận Băng Hỏa là con gái rồi.

“Ngươi đừng nằm mơ giữa ban ngày, TÔI KHÔNG YÊU ANH.” Nhưng mặt cô lại đỏ lên một cách thất thường.

“Mặt em nóng quá! Sweet heart, anh yêu em đến chết mất thôi…Á! Ai đá ta?” To gan thật, dám cản trở anh đàm tình thuyết ái (nói chuyện yêu đương).

Ngữ khí khó chịu đến từ kế bên anh. “Hai người đến xem đua hay là diễn Xuân Cung Tú?”

“Em là đố kỵ hay ngưỡng mộ, đi tìm hôn phu của em âu âu yếm yếm đi!” Ferdinand cố ý đẩy Elisa về phía trước, để một đôi vợ chồng chưa cưới xích đến gần nhau hơn.

Hai người càng đi càng xa nhau không giống vợ chồng chưa cưới, vì lợi ích mà kết hợp hai gia tộc là nhất thiết phải thực hiện, Ferdinand sẽ không cho phép hôn sự sinh biến, theo đó mà ảnh hưởng tới anh và Kelly.

Nếu có 1 bên hủy hôn, bên còn lại sẽ hủy luôn hôn ước còn lại để báo thù, anh sẽ không dám cá cược cho khả năng này.

Con người toàn đợi lúc gần mất đi mới biết chân tình đáng quý, anh sẽ không lấy tương lai của anh và Kelly để cá cược, rõ biết trong lòng Narsa đã có người khác, nếu có cơ hội anh vẫn sẽ phá hoại, để người có tình không đến được với nhau.

Tiếng nói lạnh lùng của Elisa truyền đến. “Castile Ferdinand, anh muốn hại em chết dưới bánh xe sao?” Xém chút nữa là cô té nhào qua thanh chắn hàng rào rớt xuống đường đua.

Nếu không phải kịp thời bám lấy thanh chắn, lại có một thanh niên người phương Đông đỡ lấy thân hình đang ngã của cô, thì dù không chết cũng rất khó coi.

Ferdinand hú vía trút 1 hơi thở, hiểm quá. “Xin lỗi, tay trơn.”

“Làm người đừng quá ích kỷ chỉ nghĩ đến sống chết của bản thân, mạng của em cũng là mạng, anh đền không nổi.” Elisa nghiến răng.

“Anh chỉ có ý tốt muốn kéo hai con chim tình lại gần nhau, anh không gánh nổi tội danh ghép bừa đâu.” Bác sẽ chém chết anh trước.

“Em và hắn?” Cô liếc ngang qua người đàn ông đang tập trung xem trận đua. “Đừng suy nghĩ về tương lai đẹp như thế.”

“Đừng giả bộ nữa, chẳng phải em đến vì anh ta sao.” Con gái cứ hay thẹn thùng.

“Không.” Elisa như các fans của Băng Hỏa, tầm nhìn khóa chặt vào ngọn lửa kia. “Em đến vì cô ấy.”

Ferdinand bất an nhìn về tứ phía. “Elisa, đừng làm lộ ra như thế.”

Đố kỵ là chuyện thường, không cần thiết vì điều tra thực lực của tình địch, mà nhảy vào trận địa của địch như thế.

“Anh tưởng em đến hại cô ấy?” Tức cười quá, sức tưởng tượng của anh rất phong phú.

“Ai mà biết, trong mắt tình nhân không thể có bất cứ hạt bụi nào, anh thì không cho phép ai dám giành Kelly của anh.” Anh một tay ôm thật chặt, không để đám fans điên cuồng đụng vào cô.

“Ai là của anh?” Kelly trong lòng đắc ý.

Anh cúi đầu hôn. “Thì là em đó! Tình yêu của anh.”

“Hứ!”

Elisa ngưỡng mộ nhẹ nhàng nhắc nhở. “Đừng có vui quá mà sơ ý, nguy hiểm ở đâu cũng có.”

Có lẽ họ quá ồn, người đàn ông cứu Elisa lúc nãy ho mạnh một tiếng, hy vọng họ đừng coi trường đua là tiệm cà ri, làm nhục trận đua thần thánh.

“Ý, em biết anh, anh là nhân viên chuyên tu sửa xe cho Băng Hỏa.” Lợi ích của việc theo trước theo sau là quen biết không ít anh hùng trong giới đua xe. Kelly hưng phấn chỉ nhận.

Tiểu Thẩm vô nại làm 1 động tác im miệng, anh cũng sợ bị giới truyền thong truy hỏi chuyện riêng của Băng Hỏa vậy. “Tình trạng của Băng Hỏa hơi lạ.”

“Lạ chỗ nào?” Không đợi người khác lên tiếng hỏi, Narsa quay đầu lại với vẻ mặt âm trầm.

“Anh là…ơ..bạn của cô ấy.” Vốn Tiểu Thẩm định nói bạn trai, nhưng theo cuộc đối thoại lúc nãy của những người này, anh ta không phải là thân tự do.”

“Đừng hỏi những chuyện nhỏ này, rốt cuộc chỗ nào khiến anh thấy lạ?” Sao anh nhìn không ra.

Đúng rồi, anh nhắc mấy chuyện riêng này làm gì. “Tốc độ không chuẩn, tiếng rồ cũng không chuẩn.” Vẻ lo âu hiện trên mặt Tiểu Thẩm.

“Anh thần quá rồi không? Trong mấy chục chiếc xe mà anh cũng nghe được tiếng rồ xe của Băng Hỏa?” Cô chỉ nghe được tiếng ồn.

“Tuy rằng tôi không phải xuất thân từ lớp học kỹ sư chính thống, nhưng bằng tình yêu mãnh liệt với xe và nhiệt huyết trên trường đua, mỗi chiếc xe đều được yêu thương như yêu vợ, dù là nơi đông người, cũng có thể nghe được tiếng rên của ‘cô ấy’.”

Lúc anh ta nói câu này, thần sắc như đang nói về người con gái mình yêu, trên mặt là sự dịu dàng và thâm tình, gần như làm người ta ngộ nhận xe chính là tên riêng của vợ anh, khiến ai cũng động lòng.

Nhất là Narsa cảm xúc sâu sắc nhất, lúc nào anh mới có thể vì chuyện nào đó hay người nào đó mà kiên trì như thế?

“Ở đoạn cua lúc nãy Băng Hỏa không giảm tốc độ, tiếng rồ xe lại có chút lạ thường, hy vọng không như chúng tôi nghĩ.” Chỉ có thể cầu nguyện.

“Các anh?”

“Cả đám nhân viên bảo hộ đến từ Đài Loan chúng tôi, đều nhận thấy Băng Hỏa đã xảy ra chuyện, vì thế đội trưởng muốn tôi lên đây quan sát cho rõ.” Họ đều quan tâm đến an nguy của Băng Hỏa.

Không chỉ có xe.

“Các người rốt cuộc đang nghi ngờ cái gì, Tiểu Vũ sẽ xảy ra chuyện không?” Khác thường ở đâu chứ?

“Có chuyện hay không vẫn chưa khẳng định được, phải coi bản lĩnh của cô ấy, chúng tôi nghi ngờ thắng xe có vấn đề.” Một chiếc xe mất thắng vấn đề có thể không lớn sao?

“Thắng xe?!”

“Có lẽ là thắng xe bị vướng, có thể là thắng xe bị dầu, còn không thì mất đi dây thắng, mà theo sự ngang bướng của cô ấy đối với xe thì……Haizzz!” Không dám tưởng tượng.

Tự tin với kỹ thuật của mình, không cam tâm khuất phục thế lực xấu, cá tính tự cao không nhận thua, dù biết rõ xe không chịu được cũng phải liều, kiêu ngạo thật sự sẽ hại chết cô ấy.

Thường các tay đua phát hiện xe có vấn đề, họ sẽ lập tức rút lui, còn cách làm của cô ấy như đang liều với trời, không hoàn thành trận đua thì không lui bước.

Nhìn xem tốc độ của cô ấy đã vượt qua cực hạn khiến thân xe có tiếng nứt vỡ, nếu tiếp tục gia tăng sức ép cho xe, hậu quả sợ rằng không ai dám nghĩ, chỉ chờ xem cô ấy sẽ thoát thân ở giây cuối cùng như thế nào thôi.

“Ý! Chiếc xe bốc khói kia có phải là số 9 không?” Nhìn giống cát bụi tung bay.

Tiếng nói của Kelly khiến mọi người trong khoảnh khắc trở nên căng thẳng, cùng hướng về chiếc xe đua màu đỏ đang bốc khói.

“Vòng cuối rồi….A! Không ổn, mất khống chế.” Tiểu Thẩm hoảng hồn căng mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang xông qua đường dây đỏ.

“Băng Hỏa với tốc độ kinh hồn đã hoàn thành lượt đua……” Đang định nhảy lên hoan hô, máu trong người Kelly như chảy ngược, cảnh tượng trước mắt khiến tay chân cô lạnh băng.

Băng Hỏa với tốc độ cực nhanh chạy hết đường đua, vốn có thể giành được vị trí tốt nhất trong kì Qualifying, nhưng vừa mới lao qua điểm dừng, xe của cô đột nhiên tông vào hàng rào chắn giữa đường đua, lộn nhào mấy vòng lật qua hai chiếc xe đụng nhau khi nãy, rồi trượt dài trên đất tới 200m.

Bánh xe ma sát trên mặt đất, từng đợt tiếng kéo xượt vang lên, sau đó là tiếng rầm chạm đất, lửa bắt lên, nhanh chóng lan tỏa bao vây chiếc xe vượt tốc tạo thành biển lửa.

Trong tiếng la kinh hoảng trên trường đua, lửa nổi lớn khó khống chế, các xe hư hoặc xe bị tổn hại xung quanh đó đều không tránh được, các tay đua nhanh chóng nhảy ra khỏi xe, lửa đỏ cao ngút nhuộm đỏ cả một vùng trời.

“Không, Tiểu Vũ-----”

Tiếng rống truy hồn xé toạc tim gan như đến từ con cự thú sâu trong người anh, như đang rên rỉ đau đớn không thể chịu đựng, như mất đi người bạn ngàn năm.

Narsa thần sắc bi phẫn tựa vào thanh chắn như muốn ngã nhào xuống, Ferdinand từ phía sau dùng sức kéo anh về phía sau, không ngừng nhìn về phía hai người thân, người yêu vẻ mặt đang mất đi huyết sắc.

Tiếng xao động trong đám đông đột nhiên dừng lại, dồn hết sự chú ý vào hình bóng màu cam đỏ đang xuất hiện trước mắt mọi người.

Như là kì tích, thường thắng quân trên trường đua vẫn không sao, dưới bàn tay đỡ của đồng bọn cô gỡ mũ ra, vẫy tay về phía đám đông quần chúng, chậm rãi bước vào khu nghỉ ngơi.

Tiếng hoan hô như sấm trời giáng xuống, có người cảm tạ trời đất phù hộ, có người ôm mặt khóc cho sự may mắn của Băng Hỏa, có người vỗ đỏ cả tay vẫn không ngừng cảm động.

Nhưng mà, một đôi mắt ác độc ngập tràn sự khó tin, không cam tâm ‘anh ta’ lại chết đi sống lại, uổng phí công sức của hắn.

Một lần nữa, ‘anh ta’ lại giành mất khí thế của hắn, nỗi ám ảnh chịu vị trí thứ 2 khó mà đẩy lui, không nên có sự tồn tại của ‘anh’, không nên, ‘anh ta’ không được phép xuất hiện trong trận đua cuối.

Nghĩ đến một phương pháp, đó là khiến ‘anh’ vĩnh viễn biến mất..

Biến mất…biến mất……

“Tiểu Vũ làm sao thế? Bác sĩ chưa ra sao?”

Ai nói trên đời có kì tích, vừa vào phòng nghỉ không bao lâu, Phùng Thính Vũ đã phun máu, vội vàng nói mấy câu rồi ngất đi, bất tỉnh nhân sự.

Narsa bước vội đến vừa hay đỡ lấy thân thể cô trượt xuống, khóe mắt chưa khô lại đỏ lên. Từng tiếng rên la hét tên cô.

Vì trước khi cô ngất đi, từng yêu cầu đừng để giới truyền thông biết cô bị thương, cho nên dưới sự bảo hộ của Công Tước Osner, cô được đưa đến một bệnh viện tư có quy mô khá lớn, ngoài bao trọn cả tầng lầu, còn có cảnh vệ tuần tra 24/24.

Từ lúc xảy ra chuyện đến nay đã 21 giờ đồng hồ, nhân viên y tá ra ra vào vào ai cũng căng thẳng, như đang làm công việc đại tu bổ, đem ra các khăn và bông rướm đầy máu.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng tích tích tắc tắc của đồng hồ khiến mọi người đều phiền não, muốn đập nát nó thôi.

Mái tóc của Cam Tiên Thảo sắp bị ông vò tới trọc rồi, vẫn không thấy đèn đỏ tắt, ngồi đợi cái kết quả không ai dám lường, người cũng già đi mấy tuổi.

Nhưng mà ông còn đỡ, các nhân viên lần lượt ngồi đi tin, không như Bé A Đốc tiên sinh điêu tàn kia, suốt 21 giờ không chợp mắt, không nói một lời cũng không ăn hạt gạo nào.

Trông thật tội nghiệp , sống chết trời định, lo lắng u sầu cũng vô ích, tàn thuốc và lon cà phê trên đất sắp thành ngọn núi nhỏ rồi, gần như là người đang định dùng cafein tự sát.

Dù tiếng anh ‘nói’ không chuẩn, Cam Tiên Thảo vẫn cố gắng khuyên nhủ, người không như sắt thép không ăn không uống vẫn sống được, cứ tiếp tục như thế sẽ chết sớm hơn người trong kia.

“Đây, ăn chút cơm chiên, cách làm của Đài Loan đấy.” Còn nóng! Tay nghề của Tiểu Thẩm.

“Không!” Khói trắng bao vây trước mắt Narsa, nói thêm 1 chữ cũng thấy trầm trọng.

“Con nha đầu Tiểu Vũ kiên cường lắm, nó sẽ bình an vô sự thôi.” Hy vọng thế! Ông đã cúng quan âm cầu hộ.

“Thật sao?” Lúc này anh cần một nguồn lực cổ vũ, nếu không anh sợ bản thân sẽ ngã xuống.

“Đừng lo lắng, ăn no bụng trước, chỉ uống cà phê thôi hại dạ dày lắm.” Lạ ở chỗ anh ta vẫn chống được, uống quá trời cà phê vậy không cần đi toilet xả hơi à?

“Nuốt không trôi.” Trong khóe mắt sâu thẳm có chút máu, nhìn hơi dễ sợ.

“Không thể không ăn, anh ở bên ngoài chịu đói, còn Tiểu Vũ thì nằm bên trong thoải thoải mái mái được người ta hầu hạ….Ơ! Nói nhầm rồi.” Anh sờ sờ mũi.

Mắt đỏ đã ghê rồi còn liếc người ra, anh cũng chỉ muốn nói lời an ủi chỉ là dùng sai từ thôi, đâu có phạm pháp!

Lúc này, một vị y tá trẻ bước đến từ hành lang, nhìn qua hai người rồi mới dừng trước mặt Cam Tiên Thảo. “Ông có phải là người nhà của Thính Vũ – Phùng?”

Cam Tiên Thảo chưa nghe rõ mặt hơi ngơ ngác, một bên Narsa đã nhảy dựng lên, thần sắc gấp gáp nắm lấy vai y tá truy hỏi, một chuỗi câu hỏi khiến người ta không trả lời kịp.

Nhưng mà, y tá chỉ hỏi một câu đã khiến anh lập tức yên lặng.

“Ngài là gì của bệnh nhân?”

Là…là gì?!

Cười thê lương, anh nên dùng từ ngữ nào để định nghĩa quan hệ của hai người, không phải tình nhân của không phải thân nhân, càng không thể quay lưng với lòng để trả lời. Chỉ là bạn.

Trong lúc người anh yêu nhất nằm trên giường bệnh sống chết chưa rõ, còn anh thì không cách nào nói ra sự thật anh yêu cô, đây có phải là sự châm biếm không? Anh yêu cô quá sâu mà!

Yêu một người nên cùng cô ấy phân ưu giải lao, lúc cô ấy nguy hiểm thì đứng ra, bất kể ngày đêm đều bảo vệ bên cô ấy, nhưng việc duy nhất anh có thể làm là ngồi đợi chờ.

Phải, ngồi đợi, như một chiến sĩ trang bị đủ vũ khí mà không được lên chiến trường, chỉ có nhiệt huyết đầy ắp mà không có đất dụng võ, đứng một chỗ nhìn vào bình nguyên hoang vu phía trước, không biết chiến đấu vì ai.

Vậy mà anh vẫn cứ la hét rằng yêu cô còn oán cô không hiểu cho khổ tâm của bản thân, người thật sự không hiểu tình yêu là anh, sao anh có thể vừa nói yêu cô vừa bắt cô chịu uất ức, khó trách cô thà bỏ đi cũng không muốn yêu anh.

Bởi vì tình yêu là một tòa Thiên Bình, không có ai nên vì ai mà chịu tất cả.

Từ trước tới giờ, tình yêu anh muốn là không công bằng, cố chấp phức tạp hóa một tình yêu đơn giản, đem vấn đề của bản thân hòa vào thế giới mà cô không cần, không nghĩ với việc quảng cáo cho tình yêu mà mặt khác không cho phép tình yêu được công khai.

Nhìn cô ói máu rồi nằm trong vòng tay anh không chút khí sắc anh chỉ thấy đau lòng, vì tình yêu đua xe quan trọng hơn sinh mạng mà cam nguyện liều với trời, anh có lý do gì trói buộc khát vọng của cô.

Nếu cả sinh mạng cũng không còn tồn tại nữa, thì anh còn cố chấp cái gì?

Tài phú, quyền thế, trách nhiệm, vinh dự đều là giả, tất cả được tạo ra từ ý nghĩa thực lực bản thân, sự khẳng định chính mình không ở ánh mắt và tiếng vỗ tay từ người khác, mà là ở tâm.

Đây là lúc anh nên vì yêu mà ra quyết định.

“Tước gia, ngài không sao chứ?” Y tá trẻ thẹn thùng cười, nhẹ nhàng chạm vào tay anh.

Thân là nhân vật lớn có ảnh hưởng của Tây Ban Nha, muốn người ta không biết cũng khó.

“Ta không sao, tình hình người bị thương sao rồi, qua khỏi nguy hiểm chưa?” Anh chỉ muốn biết cô có bình an vô sự hay không.

“Chúng tôi có phần tư liệu cần người nhà của bệnh nhân kí, không phải là người nhà bệnh nhân theo quy định chúng tôi không được tiết lộ.” Cô rất khó nói.

“Ta là hôn phu của cô ấy, được không?” Anh vội muốn biết tình trạng của cô ấy không tiếc nói dối.

“Ơ! Nhưng mà…” Y tá nhìn vế phía Cam Tiên Thảo, cô nhớ vợ chưa cưới của anh ta là thiên kim nhà Castile mà.

Cam Tiên Thảo giật lấy bản tư liệu trong tay cô nhìn, lập tức đưa cho Narsa. “Cậu ta quả thật là hôn phu của nó, đây là sự thật.”

Vì ông chưa từng học qua tiếng Tây Ban Nha, nên chỉ có thể giao cho người khác điền, ông không có ý kiến, cứu người là trước.

“Ồ!” Nếu là thế, cô không cần phải giấu. “Bệnh nhân bị thương nghiêm trọng, một xương sườn đâm vào phổi, ra máu nhiều, trước mắt để phối hợp phẫu thuật đã truyền 2000cc máu, bệnh nhân vẫn chưa thức tỉnh cần quan sát thêm 3 ngày……”

“Đợi đã, cô nói thẳng cho ta biết cô ấy có nguy hiểm đến tính mạng không?” Anh không muốn nghe chi tiết khiến anh tim gan nóng như lửa đốt.

“Vẫn đang cứu, 3 ngày là thời kì nguy hiểm, bác sĩ chúng tôi không dám cho anh 1 đảm bảo chính xác.” Cô lật lật hồ sơ lí lịch không hoàn chỉnh mà nói.

“3 ngày……” Narsa đau đớn nghĩ về con số khiến người ta qua ngày như năm.

“Vẫn chưa tới bước tuyệt vọng, 3 ngày đã qua 1/3, đợi thêm 2 ngày sẽ ổn.” Cam Tiên Thảo an ủi vỗ vỗ vai anh.

Lạc quan là thái độ sống mà người ưa thích chơi xe cần giữ, người sống trong thế giới này không quan tâm dài ngắn, chỉ cần sống vui vẻ và không hối hận đã là một loại hạnh phúc, họ cũng đều nhìn thấu rồi.

“Sao ông có thể nói an ủi mà không có chút thương đau nào?” Anh làm không được.

Cam Tiên Thảo cười. “Công việc chủ yếu của chúng tôi là sửa xe, nghề tay trái là tay đua, đã nhìn thấy rất nhiều tai nạn vì lái xe sơ suất mà thương vong nên cũng đã thấu hiểu rồi, ai mà biết được ngày nào đó tới lượt chúng tôi.”

“Tiểu Vũ cũng nghĩ như thế sao?” Nên cô ấy mới không tiếc sinh mạng mà tranh đấu.

“Nó là một người tình cảm đạm bạc, nó có nói cha mẹ nó chết trên trường đua không?”

“Có.”

“Vậy thì đúng rồi, nhỏ tuổi thế mà thấy cha mẹ chết trước mặt mình là chuyện đáng sợ, cậu đừng tưởng bề ngoài nó không có gì, cứ lạnh băng băng, thật ra lúc nhỏ nó là đứa trẻ rất thích cười.”

Nói về Phùng Thính Vũ, tiếng anh của Cam Tiên Thảo trôi chảy hẳn ra, thao thao bất tuyệt nói không dừng, thậm chí quên cả cô y tá ở một bên cũng không biết, chỉ lo nói ngày xưa dũng cảm, một đám thanh niên vô tư làm sao tạo dựng trường đua đơn sơ.

Khi một người đối diện với sự thay đổi lớn trong đời, đối với sự vật cũng sẽ nhìn khác, đứa bé thích cười năm đó trong một đêm biến thành đứa bé băng giá, không tin trên đời có lý do đáng cho cô cười nữa.

“Không cười cũng tốt! Nó quá đẹp trai rồi, nếu mà cười thì chắc chắn càng mê người, đúng là tạo nghiệt chướng.” Sẽ rất nhiều đàn ông vì nó mà không cưới được vợ.

Narsa khóe môi cười mỉm, coi như là niềm vui trong nỗi đau. “Nếu như không có xe, không chơi xe, các người sẽ thế nào?”

“Nhân gian bi kịch.” Cam Tiên Thảo khoa trương làm một vẻ mặt đau đớn vật vã.

“Thật sao?!” Có thảm thế không? “Tôi không hiểu cảm giác đó.”

“Không khó hiểu vậy đâu! Mỗi người trong đời đều sẽ đặc biệt cuồng nhiệt với thứ gì đó, cậu có cái gì mà cậu rất muốn đạt được không?” Khó sao? Không.

“Có.” Tiểu Vũ.

“Muốn giấu đi, muốn chiếm hữu, muốn không màng tất cả để có được, mặc kệ phía trước khó khăn thế nào, cậu vẫn chỉ muốn có được nó.” Thứ ông chỉ là đồ vật.

“Đúng thế.”

“Sự nhiệt tình của chúng tôi đối với xe đua cũng như thế, nhưng mà tình yêu bảo bối của chúng tôi không dừng ở đó, không để nó xinh đẹp lộng lẫy trở thành xe tốt thiên hạ đệ nhất chúng tôi sẽ ray rứt.”

“Ray rứt?!” Với xe?

“Yêu nó thì phải để nó tỏa sáng, thời khắc huy hoàng nhất của xe là trên trường đua, vì thế dù rằng chúng tôi đau lòng muốn chết, nhưng vẫn để nó lên đường để Tiểu Vũ chà đạp.” Cái xe tội nghiệp.

Chà đạp?!

Tâm trạng của Narsa vì lời nói thú vị của ông mà thoải mái hơn, lúc này anh mới phát hiện cô y tá đứng một bên đang đợi bản tư liệu của anh, quẹt bút, điền hết tư liệu cơ bản và bản đồng ý phẫu thuật.

“Lão Cam, ông đến đây tí.” Tiểu Thẩm ngồi trong góc vẫy tay kêu ông qua.

“Thằng nhóc không biết lớn nhỏ, dù gì ta cũng là tiền bối của ngươi, gọi tiếng đội trưởng để ta vui chút không được à?” Cam Tiên Thảo thì thầm nguyền rủa bước tới.

Tiểu Thẩm kéo ông lại, vẻ mặt lo lắng. “Tôi kiểm tra xe rồi, quả nhiên như chúng ta dự đoán.”

“Há! Đúng là có người muốn hại Tiểu Vũ.”

“Dây thắng xe bị thứ như dao sắc cắt đi 2/3, chỉ cần đạp thắng 3 lần sẽ đứt.” Uổng công họ phòng thủ muốn chết, vẫn phòng không được mà xảy ra chuyện.

“Trời ơi! Có nghĩa là Tiểu Vũ từ đầu đã không có thắng xe, vậy mà nó còn chịu đựng được đến khi chạy hết đường đua.” Thật không dám tưởng tượng.

“Tình trạng của Tiểu Vũ có đỡ hơn không?” Anh thật sự sợ bị đám con gái trong Tòa nhà đó đập chết.

“Không trở xấu là mừng rồi, bây giờ quan trọng là phải tìm cho ra người hại Tiểu Vũ.” Tuyệt đối không thể để hung thủ tiêu diêu pháp ngoại.(nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật)

“Các ông đang nói Tiểu Vũ làm sao?” Narsa thề sẽ phải học tiếng Trung.

Tiểu Thẩm liền vẫy vẫy tay. “Không sao, không sao, chút chuyện nhỏ.”

“Thế sao?” Dù gì anh cũng đã gặp qua nhiều thứ, vừa nhìn là biết họ đang giấu gì đó.

“Nói cho cậu nghe cũng không sao, Tiểu Vũ xảy ra chuyện là do có người phá hoại, muốn nó không thể đua xe được nữa.”

“Cái gì?!” Narsa kinh ngạc rồi phẫn nộ. “Là ai?”

Bọn họ vừa định nói ra tên của kẻ khả nghi thì một đôi nam nữ nổi bật phương Đông đang bước tới.

“Nói với anh không phải là em nghi ngờ này nọ mà, gã đó rõ ràng là lén lén lút lút theo dõi em, anh bị mù rồi à?”

“Hoan Nhi, người ta chỉ tình cờ đi chung đường với chúng mình.”

“Không thèm nói với loại người không có ý thức nguy hiểm như anh.” Cô gái chạy về phía hai người đàn ông đang há hốc miệng mồm. “Các anh ai là lão Cam?”

“Tôi…” Cam Tiên Thảo do dự giơ tay, cô gái này không nên chọc giận.

“Tôi đến coi Tường Vi Cư chết chưa, cái tên bất nam bất bữ đó không sao rồi chứ?” Cô không muốn vác cái xác về đâu.

“Tường Vi Cư? Bất nam bất nữ?”

Cô ấy đang nói ai??



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...