Tường Vi Chi Ái
Chương 2
Thật là dở khóc dở cười, bị nhầm lẫn giới tính không phải là lần đầu tiên, nhưng chuyện quá mức như thế lại là lần đầu, khiến cô bất giác tự hỏi mình có phải là đàn ông hay không.
Có thể nào cô vốn tự nghĩ mình là phụ nữ, nhưng thật ra giới tính thật sự là đàn ông, nếu không sao lại có người đến ép cô thừa nhận những việc như thế.
Nhìn vào “người bái phỏng” trước mặt khí độ phi phàm, mắt không coi ai ra gì, Phùng Thính Vũ có một cảm giác sai lệch về không gian, sắp bị gán một tội danh không có, chỉ vì cường quyền bá thế ép tội.
“Cậu là Băng Hỏa?!” Trên vẻ mặt người đàn ông cuồng ngạo khinh mạn xuất hiện sự kinh ngạc khó tin.
“Nếu các hạ đang chỉ đến Băng Hỏa trong giới đua xe, tôi nghĩ anh tìm đúng người rồi.” Có cần kinh ngạc tới thế không, cằm sắp chạm đất rồi kìa.
“Cậu là đàn ông?!” Lời vừa buột ra khỏi miệng, Narsa hận mình không thể cắn lưỡi, hắn đương nhiên là đàn ông, chỉ là quá…quá…tuấn mỹ vượt ra sự tưởng tượng của anh, khuôn mặt âm nhu như thiên sứ không giới tính.
“Tiên sinh, tôi không có lý do cho anh kiểm nghiệm, huống chi tôi không cho rằng anh tìm đúng người chịu trách nhiệm.” Phùng Thính Vũ không bao giờ chủ động thanh minh mình là phụ nữ.
Đây là ngày đầu cô bay tới Tây Ban Nha, hành lý, trang bị vẫn chưa được đưa tới, vừa định ra ngoài dùng bữa, tiện thể giúp ả Hòa Phong lười nhác chụp hình, ai ngờ vừa mở cửa, xuất hiện bức tường thịt cản đường, ngón tay giơ cao dừng trước mũi của cô.
Không biết ai kinh ngạc hơn, chí ít biểu hiện của cô là một màn lạnh nhạt, người không hiểu cô không thể nhìn ra cô đang ngạc nhiên.
Không ai thích họa trời giáng, nhất là trong tình trạng cô không thể làm ra việc đó, nghe xong chỉ cảm thấy tức cười, khiến cô nghi ngờ ai đang có bệnh?
Cô nhớ Tây Ban Nha là một dân tộc nhiệt tình, điệu nhảy Flamenco khắp thế giới đều biết, cô định gửi về cho ả viết sách tham khảo, mắc công ả cứ viết những thứ kì lạ làm bại hoại phong khí.
“Ừm, ta có thể đi vào chứ? Đứng trước cửa khó nói chuyện.” Narsa chưa được đồng ý đã tự tiện bước vào.
Phùng Thính Vũ mỉa mai làm động tác “mời vào”. “Đừng khách khí, cứ coi đây là nhà.”
“Không ai coi nhà hàng là nhà……” Anh đột nhiên hiểu ra đó là cô đang mỉa mai tác phong tự cao của anh. “Narsa Osner.”
Vì không ấn tượng gì nên thần sắc cô không hề biến đổi. “Tôi nên rắc muối trừ tà hay rải cánh hoa hồng nghênh tiếp?”
“Cậu không biết ta?!” Anh cảm thấy giận, tại đất Tây Ban Nha lại có người không biết anh.
“Rất xin lỗi, tôi chỉ là khách qua đường, cho dù Brad Pitt có đứng trước mặt cũng không quen biết.” Nghe khẩu khí của anh có vẻ là nhân vật lớn.
Nhưng, không liên quan tới cô.
“Đừng lấy ta so sánh với gã đóng phim thấp hèn bán đứng sắc đẹp, cậu đang sỉ nhục quý tộc Tây Ban Nha.” Mặt anh hiện rõ khoái sắc.
Thấp hèn? Anh sẽ bị con số hàng vạn fans girl đánh chết cho coi. “Tôi tưởng thời đại này quý tộc mất giá rồi.”
“Ngươi có ý gì? Dám coi thường thể chế hiện hành?” Phẫn nộ dừng trước khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh.
Narsa cảm thấy tim đập nhanh lạ thường, nhìn anh cứ như đang nhìn một vật điêu khắc phương Đông hoàn mỹ, ngũ quan rõ nét không mang sự cứng cỏi của đàn ông, cũng thiếu đi đường nét nhu hòa của phụ nữ, sự kết hợp uyển chuyển giữa nam và nữ trên một khuôn mặt, khiến người ta phải điêu đứng trước vẻ đẹp của nó.
Bây giờ anh mới hiểu tại sao Kelly lại mê luyến Băng Hỏa, không ai có thể thoát được khí chất lãnh ngạo, đi đứng ưu nhã như con báo hoang châu Mỹ, cặp lông mày sắc nét như kiếm mang trên đó tự tin thần bí.
Từ trước đến giờ, anh cứ tưởng Băng Hỏa là gã người Mỹ phóng lãng tóc vàng mắt xanh, hôm nay gặp mặt mới biết sai một cách quá đáng, sự trầm ổn và ngoại hình của hắn đều giống người cổ bước ra từ trong tranh, đồng thời sở hữu soái khí hiếm gặp của người phương Đông cùng khí tiết quý tộc của đàn ông châu Âu.
Hắn cho người ta cảm giác cao ngạo, xa cách, như phong hiệu trên đường đua, một ngọn lửa lạnh băng, mạnh mẽ buốt giá, cự tuyệt người khác bước vào thế giới của mình.
Có một khắc, anh vô cùng muốn tìm hiểu hắn, hoàn cảnh nào lại tạo nên một con người như thế.
“Anh đến để thảo luận thể chế của nước mình à? Xin cho phép tôi ngủ một giấc, đợi anh diễn thuyết xong mới báo cho tôi dậy vỗ tay nhé.” Phùng Thính Vũ bỏ lơ vẻ tức giận của anh, nhét vào tay anh chiếc máy thu âm dạng mic.
Tiếp xúc ngón tay, tim anh đột nhiên run lên. “Cậu thật láo xược.”
“Còn được, sự cuồng ngông của các hạ khiến tôi phục hơn, cứ như là Thái Bảo (*) cái thế trong sách sống lại, viện lý do không theo đạo Chúa mà giết người bừa bãi.”
“Cậu chỉ trích ta vô pháp vô thiên?” Trong con mắt xanh thẳm chứa đựng thần sắc phức tạp đến cả anh cũng không phân biệt được.
“Ít ra tôi không cảm giác được sự thân thiện và nhiệt tình của nhân dân quý quốc, nếu ai cũng bá đạo như anh, thiếu văn hóa tới mức xông vào chỗ ở của người khác.” Cô không rảnh ứng phó với việc kiếm chuyện vô lý như thế.
Mặt Narsa có gì đó không tự tại. “Ta đã nói trước rồi, cậu nên chịu trách nhiệm với em gái ta.”
Bây giờ nghĩ lại, anh quả là có chút nông nổi, chưa điều tra hắn có thật đặc biệt như Kelly đã nói không, mà lại áp dụng suy nghĩ của mình gán tội cho hắn, cho rằng hắn là tiểu tử ham danh.
“Ồ! Anh nói người khiến cô ấy mang thai là tôi, rất thú vị.” Con mắt lãnh nhiên của cô có ý trêu chọc.
“Ta tin Kelly sẽ không lấy chuyện như thế ra đùa, cậu dám phủ nhận?” Anh nghi ngờ hắn là người bỉ ổi.
Hắn không giống người chơi đùa con gái, vì không cần thiết phải thế.
Với khuôn mặt khiến phụ nữ điên cuồng kia mà nói, không mấy người có thể kháng cự được sự hấp dẫn, như thiêu thân lao vào lửa chỉ cầu xin hắn một ánh nhìn thương hại.
Phùng Thính Vũ rất muốn cười, nhưng lại cười không ra. “Xem ra các hạ không mấy hiểu em gái của mình.”
“Cậu muốn trốn tránh trách nhiệm?” Tim anh có hai giọng nói giằng co, một là khó chịu và một là hưng phấn vì hắn không thừa nhận.
Không biết tại sao, anh không cách nào chấp nhận được cảnh tượng hắn và người khác khỏa thân ôm nhau, nó cứ như một ngọn lửa thiêu cháy đôi mắt anh.
“Nghe qua đối chiếu DNA rồi phải không? Tôi không ngại nếu anh lấy 10cc máu của tôi đi xét nghiệm.” Nếu mà phù hợp thiệt thì đúng là có ma.
Trừ phi Kelly quan hệ với người thuẩn chủng phương Đông, mà người đó lại là huyết thân mất liên lạc cách đây 500 năm trước của cô.
“Cậu nói Kelly nói dối?!” Không phải không có khả năng, nhưng anh không thể để danh tiếng của cô và gia tộc Osner vướng bận. Cô gái Digan nhiệt tình trẻ trung khiến người ta động lòng, anh nhớ tới bộ phim coi trong quán rượu.
“Có nói dối hay không anh cần hỏi tôi sao? Trong lòng mỗi người đều có cây thước, phiền anh biết điều đo lại một chút.” Thần sắc cô rõ là đang khó chịu.
Anh là nghèo là cao quý không can hệ gì đến cô, cô đến Tây Ban Nha là vì công việc, chứ không phải đến để chịu cảnh bị người khác ức hiếp, người phương Đông cũng có lòng tự tôn của người phương Đông.
Huống chi cô thật sự là vừa đói vừa mệt, không lý gì phải chấp nhận cách ép cung gần như là định tội của anh, phụ nữ khiến phụ nữ mang thai là kì tích, cơ bản là không thể xảy ra.
“Cậu dám thề với thượng đế là chưa từng chạm vào Kelly?” Narsa ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn cô.
“Thượng đế ở cách tôi quá xa, huống chi tôi chưa hề chạm vào cô ta.” Cô là giáo đồ của Phật trong lòng đương nhiên không có Thượng đế.
“Cậu……” Phẫn nộ khó nói đè nén trong lòng anh.
Phùng Thính Vũ lạnh nhạt chớp chớp những cọng lông mi dài của mình. “Cô ta té, tôi dìu cô ta, đó phạm vào điều luật nào của Tây Ban Nha?”
Sự mỉa mai lạnh lùng của cô khiến trong lòng Narsa lúc nóng lúc lạnh rất khó chịu, cảm thấy như bị người ta chơi khăm, như bị cô tát một cái rõ đau trên mặt, cảm giác tự biết.
“Tôi không thích bị người khác chất vấn kiểu tội phạm, mặc kệ anh là ai.” Giẫm chân, Phùng Thính Vũ ánh mắt lãnh liệt ngồi xuống ghế bành, động tác soái khí phi thường.
Nói thật, cử chỉ của cô khiến người khác không thể nghi ngờ cô là phụ nữ, thậm chí là cô gái trưởng thành 24 tuổi.
“Có lẽ cậu không biết sức ảnh hưởng của ta ở Tây Ban Nha, ta sẽ khiến cậu không cách nào tham dự cuộc đua.” Narsa phẫn nộ vì bị khinh thường.
Không ai có thể coi nhẹ sự tồn tại của anh, một gã chơi xe như hắn đã quá tự cao.
Phùng Thính Vũ đột nhiên vươn người tới gần anh, hai người gần tới nỗi khoảng cách không đầy 30 cm. “Tin không, nhân khí của tôi đủ khiến Tây Ban Nha rơi vào kì khủng hoảng đen tối nhất trong lịch sử.”
“Cậu?!” Khẩu khí của anh tràn đầy sự mỉa mai.
Chỉ là, nhìn thẳng vào đôi mắt băng giá không chút hơi ấm kia, cơ thể anh lại nóng hơn dục vọng chiếm hữu, muốn thử tìm hơi ấm trong đôi mắt kia.
Lần đầu tiên, anh chịu thua vì mất đi khả năng tự khống chế, cứ như con quái thú trong cơ thể đang tỉnh dậy, kìm chế không được muốn lao vào người trước mặt.
“Đừng coi thường sức mạnh của quần chúng, có lẽ anh có khả năng hô mưa gọi gió ở Tây Ban Nha, nhưng người ủng hộ tôi phổ biến khắp toàn cầu, bao gồm Tổng lý nước Pháp và Nữ hoàng Anh.” Đây là một trong những nguyên do của sự tự tin trong cô.
Không chấp nhận uy hiếp, không kiêu căng tự trọng, cô chỉ là cô, không khuất phục bất cứ ai.
Trong căn phòng của khách sạn 5 sao, hai người nhìn vào mắt nhau, cho người khác sự liên tưởng hơi ái muội, một người cường thế, một người thanh lãnh, giao chiến bằng ý chí.
Chính ở phút Narsa gần như không thể kìm chế muốn lao lên hôn lấy Phùng Thính Vũ, tiếng chuông điện thoại cứu mạng kịp thời vang lên.
Cùng lúc, điện thoại của anh cũng vang lên tiếng nhạc.
“Alô! Ta là Osner.”
“Alô! Tôi là Băng Hỏa.”
Mỗi người ai nấy cầm lấy điện thoại nói chuyện, và lại cùng một giây la lên, cái gì.
“Nhảy lầu?! Não của nó chứa cái gì vậy? Đang mang thai mà dám nhảy từ lầu 2 xuống, nó không muốn sống nữa à?”
“Các người làm cái quái gì thế, tại sao lúc thợ tu sửa chưa đến mà dám đụng vào xe đua của tôi, nếu có chuyện gì các người đền nổi không?”
“Tìm bác sĩ đến xem cái chân bị trặc của nó, canh chừng đừng để nó nông nổi nữa, nếu không ông chờ nghỉ hưu đi.”
“Tìm người phụ trách đơn vị tổ chức đến cho tôi, nhất định phải chắc chắn chiếc xe không sao, nếu không tôi sẽ khiến các ông phá sản.”
“Kelly lại muốn gì……Nó muốn gặp Băng Hỏa?” Narsa liếc qua thân hình lãnh nhiên đang nói điện thoại.
Ngay lúc ấy, Phùng Thính Vũ nghe thấy tên mình cũng ngước đầu lên nhìn một cái.
Hai ánh nhìn chạm nhau chưa kịp tạo ra lửa đã bị chuyển đi, nhanh chóng kết thúc cuộc nói, trở về với khoảng yên lặng vốn có, lúc này, Narsa đã quyết định.
“Cậu theo tôi về gặp Kelly một lần.”
“Không, tôi phải đi xem chiếc xe của tôi trước.” Đây là cô kiên trì, xe không thể có chuyện gì được.
“Xe quan trọng hơn mạng người sao?” Anh tức giận sự ngoan cố của “hắn”, giọng điệu khó chịu sắp bùng nổ.
“Đối với tôi, chiếc xe quý hơn sinh mạng của em gái anh nhiều.” Sự ái mộ của thiếu nữ không thuộc phạm vi quản hạch của cô.
Khuôn mặt Narsa trở nên nghiêm lệ, “Một tay đua coi thường mạng sống có tư cách đến trường đua sao?”
“Tôi tôn trọng sinh mạng, nhất là sinh mạng của tôi.” Tính năng tốt xấu của xe liên hệ chặt chẽ với sự an nguy của cô trên đường đua.
“Ý gì?” Anh chỉ nghe thấy sự ích kỷ máu lạnh, không màng đến nhân mạng chỉ biết tư lợi.
“Vì tôi không muốn mất mạng trên đường đua.” Chuẩn bị xong, cô bước thằng ra cửa.
“Ơ?!” Anh đã hiểu ý nghĩa thực của xe đối với “hắn”. “Phải gấp như thế sao?”
Không thể phủ nhận, đối với hắn, quan niệm xấu dường như đã mất hết, bất giác còn đặt vào hắn rất nhiều ánh nhìn quan tâm, Narsa bắt đầu băn khoăn, chẳng lẽ anh có xu hướng thích người cùng giới?
Cực lực xóa đi những ý nghĩ đó, chưa từng có người dám khinh thường anh như thế, cảm giác không thoải mái cứ lan rộng. Một kẻ sống nhờ vào tiền thưởng đua xe bằng cái gì mà sống tự tại hơn anh, thanh nhàn hơn anh, không hề coi anh ra gì.
Đáng sợ hơn, anh lại muốn tìm kiếm hơi ấm trên cơ thể kia, khiến anh có cảm giác chán ghét chính bản thân.
“Osner tiên sinh, làm người phải biết điều một chút, tôi đã chấp nhận lời mời qua nhà anh ở trong suốt kì đua này, anh còn gì không thỏa mãn?”
Anh nói không ra lời nào, chỉ hy vọng trong lòng cậu không chỉ biết quan tâm xe. “Ta cho phép cậu gọi ta là Narsa.”
“Vâng, cám ơn anh đã cho phép, tôi đi được chưa?” Ngữ khí mỉa mai, cô đưa tay đón xe.
“Ngồi xe của ta, cậu ngồi taxi không bảo đảm.” Anh ám chỉ khuôn mặt tuấn mỹ khiến các cô gái trẻ phải quay đầu nhìn.
“Anh chắc chắn sẽ đưa tôi tới hiệp hội dua xe chứ không phải về nhà?” Sự đề phòng người lạ cô chưa từng bỏ qua.
Nếu không phải vì cô thật sự quen biết Kelly, còn biết Kelly là một trong những fans điên cuồng của mình, cô sẽ không vì tiện lợi mà chấp nhận yêu cầu của anh.
Mà nếu anh đã phải truy hiểu ngọn nguồn, cô cũng không ngại tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi, dù gì khách sạn cũng quá đông người, không thoát được những ký giả đòi phỏng vấn hay những fans điên cuồng, lần nào cũng lên trang bìa tạp chí World Sport dễ khiến người khác ganh ghét.
Đua xe là vì sở thích, cô thích tận hưởng tốc độ phóng xe, chứ không phải vì danh lợi hay nổi tiếng, tiếp xúc với quần chúng là điều cô không muốn nhất.
“Ta đảm bảo.” Anh cắn răng nói.
“Tôi có thể tin nhân cách của anh không?” Nhíu mày, Phùng Thính Vũ nói ra những từ khiến người khác nổi lửa.
Ánh mắt xanh thẳm trầm xuống, anh dặn dò tài xế đem hành lý bỏ vào ghế sau. “Tới bây giờ, chưa từng có ai hoài nghi thành tín của tôi.”
“Nhiều lúc những anh trai thương em gái sẽ làm ra những chuyện hồ đồ, tôi là người phương Đông không hiểu con người Tây Ban Nha các anh.” Cô rõ là không thuận theo ý anh.
“Cậu…” Anh chịu đủ rồi. “Nếu không cậu muốn sao?”
“Tự tôi lái xe, tài xế nghỉ phép.” Phùng Thính Vũ tiêu sái hất tóc, những cô gái gần đó hưng phấn hét lên.
Tóc không dài quá vai, phần vai hướng xuống 2, 3 phân, thường dủng một sợi dây buộc lại, nhưng có vẻ sợi dây cũng tự cao như cô, cứ để tóc rơi về phía trước, khiến cô cứ muốn cắt ngang tai.
Nhưng vì những thợ cắt tóc cứ kiên trì, cô chỉ có thể để nó tiếp tục phiền phức, ngụy trang thành hoàng tử nho nhã—câu nói này từ tiểu thuyết gia Hòa Phong mà ra, là mẫu nhân vật của cô.
“Đa nghi là bản tính của cậu sao?” Vẫy tay, Narsa làm thật cho tài xế nghỉ phép 1 ngày.
Ngồi vào tay lái, Phùng Thính Vũ thuần thục cắm khóa vào ổ, gồ máy. “Những sinh vật mang tính đực tôi đều đề phòng.”
“Nghe thật giống khẩu khí của phụ nữ.” Cảm giác rất lạ, mắt anh xuất hiện hình bóng của phụ nữ.
Phùng Thính Vũ không thừa nhận, cũng không phủ nhận. “Đeo dây an toàn, anh sẽ phát hiện còn sống thật tốt.”
“Còn sống……” Chưa kịp phát ra dấu hỏi, cơ thể nghiệng về phía sau anh không thể phát ra tiếng.
Lập tức, chiếc xe màu đen bắn đi như đạn trên đường, không phục tùng tín hiệu giao thông mà đi xuyên các xe khác, lúc trái lúc phải, không coi tốc độ này ra gì.
Tiếng còi vang lên phía sau, tiếng gió vút—vút—đập vào cửa xe.
1 giây, 2 giây, 3 giây……tốc độ khiến con người không thể suy nghĩ, nhịp tim Narsa tăng lên, trọng lực đè nèn vào lồng ngực khiến không khí trong ngực không thể thoát ra.
“Anh vẫn ổn chứ? Hy vọng anh chịu được tốc độ quá phụ nữ này.” Tiếng cô mang sự trêu chọc khó giấu.
Không cam chịu, Narsa vẫn cố, không màng đến gân xanh đang nổi trên cánh tay bám chắc vào xe.
“Cậu chỉ có chút này thôi sao?”
“Xem ra anh trời sinh có tinh thần mạo hiểm, chúng ta đi quanh thành phố nào.” Đạp ga, tốc độ từ 120 bay đến 150, 160……
1….80….?! Còn đang tăng tốc. “Tên thật của cậu là gì?”
“Muốn lập bia cho tôi à?” Gã đàn ông tội nghiệp, sắc mặt trắng bệch còn cố lên tiếng.
“Tên.” Coi chừng, xe lửa! Anh rên trong lòng, rồi nhìn xe lửa xượt qua đuôi xe.
“Phùng Thính Vũ, Phùng là họ, Thính Vũ là tên.” Cô dùng tiếng anh lẫn tiếng hoa giải thích tên mình.
“Phùng Đình Vũ.” Anh tập trung sức lực, dùng giọng Tây Ban Nha phát ra tiếng anh.
“Là Thính, nghĩa tiếng Trung là nghe tiếng mưa rơi.” Đột nhiên quay tay lái, cô nghe có tiếng va chạm vào kính xe.
Mắt liếc nhẹ, lông mày Phùng Thính Vũ nhướng lên, không thể trách cô cố ý mưu sát, cô chỉ là đi đường tắt, hại trán anh sưng lên chỉ là vô ý, không phải lỗi của cô.
Phùng Thính Vũ, anh nhớ rồi. “Có phải cậu đang phá tôi, trả thù tôi tự ý xông vào phòng cậu sao?”
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi mà oán trách thì tấn công trực diện, cơ hội anh né được là nhỏ rất nhỏ.” Như lời cô nói, tay ngọc nhanh chóng búng vào đầu anh.
“A! Đau quá, cậu làm gì thế?” Không phát hiện xe đã dừng, Narsa đưa tay xoa xoa vết sưng cô vừa chạm vào.
“Tới rồi.” Xe chưa tắt máy, cô đang đợi phản ứng của anh.
“Tới đâu? Không đầu không đuôi….Hiệp Hội Đua Xe Tây Ban Nha……” Tới rồi???
Narsa mặt tràn đầy nghi hoặc, không thể tin cô tới đây trong khoảng thời gian khó tin, trước sau không tới 10ph, rút được 21 tuyến đường.
Sinh sống ở Tây Ban Nha ngần ấy năm, sao anh có thể tin, rõ ràng hắn giống người sống ở Tây Ban Nha nhiều năm hơn.
“Anh ngơ rồi à, không xuống xe, đợi người trải thảm đỏ nghênh tiếp sao?” Tháo dây an toàn, Phùng Thính Vũ bước xuống trước.
Anh đột nhiên nắm lấy tay cô. “Nói cho ta biết, anh tới Tây Ban Nha mấy lần?”
“Bảy lần.”
Anh hỏi tiếp: “Sống ở đây rất lâu à?”
“Mấy ngày trước cuộc đua tới lúc bế mạc.” Cô mặc kệ anh tự bước xuống xe, rút lại cánh tay với ba vết đỏ trên đó.
Anh theo sau cô. “Chắc cậu không có thời gian đi dạo chứ? Không lẽ cậy học thuộc bản đồ?”
“Xin lỗi vì không đúng với suy đoán của anh, tôi chỉ luyện tay lái thôi.” Ngoài việc theo đuổi tốc độ, sở trường khác của cô là trí nhớ hơn người.
Chỉ cần là con đường cô từng đi qua thì sẽ tự động lưu trữ trong ký ức, lần tiếp theo đi trên con đường như vậy căn bản là không cần phải suy nghĩ nhiều, tự nhiên mà thuận theo bản năng của cơ thể.
Thông thường cô sẽ tới trước ngày đua vài ngày để quan sát hoàn cảnh đua xe, tập luyện nửa ngày sau đó nói chuyện với Hiệp Hội, vì thế ít nhiều cũng có ấn tượng, không cần bản đồ cũng có thể tới được nơi cần đến.
Vốn dĩ Phùng Thính Vũ định vào Hiệp Hội hỏi rõ nguyên nhân xe hư, đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ đẻ, vừa quay đầu lại là thấy một bóng đen lớn dang tay lao về phía cô—
“Tiểu Vũ, chúng tôi ở đây……”
Lời chưa dứt, tiếng rên dài đã phát ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ nhìn về phía người đàn ông tung quyền.
“Tôi tưởng hắn định xâm phạm cô.”
Nói láo.
Mọi người đều nghe được anh ta đang nói láo, nhưng không ai nhiều chuyện đi vạch trần, giới tính của Phùng Thính Vũ luôn là bí mật, thân là tổ đội dưỡng hộ của cô, vì đã có quan hệ hợp tác lâu dài, nên chưa từng để lộ chuyện này ra ngoài.
Những người này đều là những tay đua giỏi ở Đài Loan, bình thường hành nghề sửa xe, được cô ủy thác việc chăm sóc xe đua, khi có cuộc đua là cả đám lên máy bay ra nước, tiến hành kiểm tra xe và thay lốp do ma sát trong cuộc đua.
Vì chưa gia nhập tập đoàn hay đội xe riêng nào, nên tất cả chi phí và chi tiêu đều do Phùng Thính Vũ chi trả hoàn toàn, tiền thưởng cao ngất ngưởng hầu như dùng cho việc này. Và họ cũng không có chuyên gia, chuyện gì cũng tự làm lấy, nên để giảm nhẹ cho cô, tất cả đều cố gắng không dùng tới những linh kiện đắt tiền, dùng số tiền nhỏ nhất để tạo nên hiệu quả lớn nhất.
Hết cách, họ ai cũng yêu xe, nhưng kỹ thuật lái xe chưa đạt đến tiêu chuẩn quốc tế, nên chỉ cần được trông thấy cuộc đua quốc tế, bắt họ tự trả phí sinh hoạt đến làm không công cũng không sao.
Ý chí chung của họ được Phùng Thính Vũ chú ý đến, dù họ không thể so sánh với các chuyên viên tu sửa cấp cao, nhưng lòng nhiệt tình của mỗi người đã vượt qua những kỹ sư chuyên nghiệp khác.
Nhiệt tình, chính là điều cô cần.
“Tiểu…Tiểu Vũ, hắn là ấy của chị sao?” Tiểu đội trưởng Cam Tiên Thảo sau khi biết được họ không thể đòi bồi thường, đích thân đứng ra chỉ vào mặt Narsa.
“Không phải.” Cô nên trả lời là chủ nợ không? Nhất định họ sẽ cười bể bụng.
Kết nhầm nợ đào hoa.
“Không phải chứ! Em thấy hắn để ý chị lắm á, nhìn cằm em sắp méo rồi nè.” Ra đòn nhẫn tâm thiệt!
“Làm nhiều, nói ít, nghe nói người ta là nhân vật cấp Công Tước.” Cô như đang nói chuyện của người khác, mặt không biểu tình.
Một hồi tiếng huýt sáo vang lên.
“A! Tiểu Vũ à, người bạn Công Tước của chị, nhìn cũng đẹp trai quá kìa!” Cô làm Công Tước phu nhân, mọi người đều được hưởng hơi.
Tiểu Thẩm trợn mắt, “Làm ơn đi sư phụ thú mỏ vịt, tiếng Đài Loan của ông khiến dân Đài phải nhục mặt đó!” Cũng may ai kia nghe không hiểu.
“Tiểu Thẩm chết tiệt, lần sau ta không đưa ngươi đến, ăn ở tự nghĩ cách đi.” Hứ! Để nó theo còn bị nó sỉ nhục, đồ chết tiệt.
“Đừng mà! Sư phụ, con xoa bóp vai, mát xa chân cho người.” Vừa xuất ngũ, Tiểu Thẩm để tóc đầu đinh, chơi xe đã được 6 năm, trong đội là tay đua xông pha nhất.
“Đi về, ta sợ giảm thọ.” Thú mỏ vịt cùng anh vừa giỡn vừa chạy.
Những đồng nghiệp vui vẻ, Phùng Thính Vũ thầm nghĩ.
“Cam đại ca sao lại sớm hơn cả em đến Hiệp Hội? Lúc xưa anh phải nhìn thấy chiếc xe lên máy bay an toàn mới an tâm mà.” Anh còn bảo bối chiếc xe hơn cô.
Cam Tiên Thảo cẩn thận nhìn xung quanh rồi nói nhỏ, “Anh nghe một người bạn ở Pháp nói, có người định hại em chạy không hết đường đua, nên vội nhảy lên máy bay giữ xe cho em.”
Cô tức cười vỗ vào vai anh. “Là em quan trọng hơn phải không, xe chỉ là thứ yếu.”
“Ơ! Cái đó……Ha ha….đều quan trọng như nhau mà.” Anh ngại ngùng cười lớn, giữa chọn xe và cô, anh vẫn cho rằng xe bảo hiểm hơn.
“Hiểu rồi, trong mắt anh chỉ có xe.” Cô nên than thở hay nên vui mừng? Chiếc xe yêu có bảo vệ bảo toàn.
Dù sao cô cũng là độc hành hiệp, có một mình cũng chẳng sao.
Cam Tiên Thảo an ủi khoác vai cô, coi cô như con gái. “Bọn anh coi chừng xe không để nó xảy ra chuyện cũng giống như bảo đảm an toàn của em, bọn anh sẽ không để em bị tổn thương đâu.”
“Hy vọng là thế.” Lốp xe bên trái bị hỏng là do tai nạn hay con người?
Có lẽ là cảnh cáo chăng!
“Băng Hỏa, chúng ta đi về thôi.”
Narsa mặt mang thần sắc kỳ lạ vừa bước ra, lập tức kéo cô đi không để lại dấu vết, không để bàn tay lang sói của người khác chạm vào bất cứ bộ phận nào của cô.
“Anh và Hội trưởng nói chuyện như thế nào rồi?” Không thích anh đến quá gần, Phùng Thính Vũ cố ý giữ khoảng cách.
Nhưng anh ngược lại không để ý còn ôm lấy vai cô. “Hội trưởng đồng ý sẽ nhanh chóng đưa lốp xe từ Đức đến bồi thường cho ta.”
“Anh đe dọa ông ta?” Bọn họ tranh cự nửa ngày cũng không có kết quả, còn anh vừa ra mặt đã chịu bồi thường.
Người Âu Mỹ da trắng rất để ý chủng tộc, khác coi thường người da vàng phương đông, dù cô là Băng Hỏa danh tiếng vang dội khắp thế giới, cũng không có được sự tôn trọng cần thiết, quá lắm là không bị bài tiết thôi.
“Không phải ai cũng như cậu không tôn trọng Công Tước Tây Ban Nha.” Anh đúng là đã dùng quyền lực, ép lão ta nhanh chóng bồi thường lốp xe.
“Chịu không nổi, đồ tự đại.” Hất anh ra, cô ngồi vào ghế sau ngủ, để anh làm tài xế.
Chuyện tình của thần hoa Tường Vi được mở ra.
Không thể phủ nhận, đối với hắn, quan niệm xấu dường như đã mất hết, bất giác còn đặt vào hắn rất nhiều ánh nhìn quan tâm, Narsa bắt đầu băn khoăn, chẳng lẽ anh có xu hướng thích người cùng giới?
Cực lực xóa đi những ý nghĩ đó, chưa từng có người dám khinh thường anh như thế, cảm giác không thoải mái cứ lan rộng. Một kẻ sống nhờ vào tiền thưởng đua xe bằng cái gì mà sống tự tại hơn anh, thanh nhàn hơn anh, không hề coi anh ra gì.
Đáng sợ hơn, anh lại muốn tìm kiếm hơi ấm trên cơ thể kia, khiến anh có cảm giác chán ghét chính bản thân.
“Osner tiên sinh, làm người phải biết điều một chút, tôi đã chấp nhận lời mời qua nhà anh ở trong suốt kì đua này, anh còn gì không thỏa mãn?”
Anh nói không ra lời nào, chỉ hy vọng trong lòng cậu không chỉ biết quan tâm xe. “Ta cho phép cậu gọi ta là Narsa.”
“Vâng, cám ơn anh đã cho phép, tôi đi được chưa?” Ngữ khí mỉa mai, cô đưa tay đón xe.
“Ngồi xe của ta, cậu ngồi taxi không bảo đảm.” Anh ám chỉ khuôn mặt tuấn mỹ khiến các cô gái trẻ phải quay đầu nhìn.
“Anh chắc chắn sẽ đưa tôi tới hiệp hội dua xe chứ không phải về nhà?” Sự đề phòng người lạ cô chưa từng bỏ qua.
Nếu không phải vì cô thật sự quen biết Kelly, còn biết Kelly là một trong những fans điên cuồng của mình, cô sẽ không vì tiện lợi mà chấp nhận yêu cầu của anh.
Mà nếu anh đã phải truy hiểu ngọn nguồn, cô cũng không ngại tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi, dù gì khách sạn cũng quá đông người, không thoát được những ký giả đòi phỏng vấn hay những fans điên cuồng, lần nào cũng lên trang bìa tạp chí World Sport dễ khiến người khác ganh ghét.
Đua xe là vì sở thích, cô thích tận hưởng tốc độ phóng xe, chứ không phải vì danh lợi hay nổi tiếng, tiếp xúc với quần chúng là điều cô không muốn nhất.
“Ta đảm bảo.” Anh cắn răng nói.
“Tôi có thể tin nhân cách của anh không?” Nhíu mày, Phùng Thính Vũ nói ra những từ khiến người khác nổi lửa.
Ánh mắt xanh thẳm trầm xuống, anh dặn dò tài xế đem hành lý bỏ vào ghế sau. “Tới bây giờ, chưa từng có ai hoài nghi thành tín của tôi.”
“Nhiều lúc những anh trai thương em gái sẽ làm ra những chuyện hồ đồ, tôi là người phương Đông không hiểu con người Tây Ban Nha các anh.” Cô rõ là không thuận theo ý anh.
“Cậu…” Anh chịu đủ rồi. “Nếu không cậu muốn sao?”
“Tự tôi lái xe, tài xế nghỉ phép.” Phùng Thính Vũ tiêu sái hất tóc, những cô gái gần đó hưng phấn hét lên.
Tóc không dài quá vai, phần vai hướng xuống 2, 3 phân, thường dủng một sợi dây buộc lại, nhưng có vẻ sợi dây cũng tự cao như cô, cứ để tóc rơi về phía trước, khiến cô cứ muốn cắt ngang tai.
Nhưng vì những thợ cắt tóc cứ kiên trì, cô chỉ có thể để nó tiếp tục phiền phức, ngụy trang thành hoàng tử nho nhã—câu nói này từ tiểu thuyết gia Hòa Phong mà ra, là mẫu nhân vật của cô.
“Đa nghi là bản tính của cậu sao?” Vẫy tay, Narsa làm thật cho tài xế nghỉ phép 1 ngày.
Ngồi vào tay lái, Phùng Thính Vũ thuần thục cắm khóa vào ổ, gồ máy. “Những sinh vật mang tính đực tôi đều đề phòng.”
“Nghe thật giống khẩu khí của phụ nữ.” Cảm giác rất lạ, mắt anh xuất hiện hình bóng của phụ nữ.
Phùng Thính Vũ không thừa nhận, cũng không phủ nhận. “Đeo dây an toàn, anh sẽ phát hiện còn sống thật tốt.”
“Còn sống……” Chưa kịp phát ra dấu hỏi, cơ thể nghiệng về phía sau anh không thể phát ra tiếng.
Lập tức, chiếc xe màu đen bắn đi như đạn trên đường, không phục tùng tín hiệu giao thông mà đi xuyên các xe khác, lúc trái lúc phải, không coi tốc độ này ra gì.
Tiếng còi vang lên phía sau, tiếng gió vút—vút—đập vào cửa xe.
1 giây, 2 giây, 3 giây……tốc độ khiến con người không thể suy nghĩ, nhịp tim Narsa tăng lên, trọng lực đè nèn vào lồng ngực khiến không khí trong ngực không thể thoát ra.
“Anh vẫn ổn chứ? Hy vọng anh chịu được tốc độ quá phụ nữ này.” Tiếng cô mang sự trêu chọc khó giấu.
Không cam chịu, Narsa vẫn cố, không màng đến gân xanh đang nổi trên cánh tay bám chắc vào xe.
“Cậu chỉ có chút này thôi sao?”
“Xem ra anh trời sinh có tinh thần mạo hiểm, chúng ta đi quanh thành phố nào.” Đạp ga, tốc độ từ 120 bay đến 150, 160……
1….80….?! Còn đang tăng tốc. “Tên thật của cậu là gì?”
“Muốn lập bia cho tôi à?” Gã đàn ông tội nghiệp, sắc mặt trắng bệch còn cố lên tiếng.
“Tên.” Coi chừng, xe lửa! Anh rên trong lòng, rồi nhìn xe lửa xượt qua đuôi xe.
“Phùng Thính Vũ, Phùng là họ, Thính Vũ là tên.” Cô dùng tiếng anh lẫn tiếng hoa giải thích tên mình.
“Phùng Đình Vũ.” Anh tập trung sức lực, dùng giọng Tây Ban Nha phát ra tiếng anh.
“Là Thính, nghĩa tiếng Trung là nghe tiếng mưa rơi.” Đột nhiên quay tay lái, cô nghe có tiếng va chạm vào kính xe.
Mắt liếc nhẹ, lông mày Phùng Thính Vũ nhướng lên, không thể trách cô cố ý mưu sát, cô chỉ là đi đường tắt, hại trán anh sưng lên chỉ là vô ý, không phải lỗi của cô.
Phùng Thính Vũ, anh nhớ rồi. “Có phải cậu đang phá tôi, trả thù tôi tự ý xông vào phòng cậu sao?”
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi mà oán trách thì tấn công trực diện, cơ hội anh né được là nhỏ rất nhỏ.” Như lời cô nói, tay ngọc nhanh chóng búng vào đầu anh.
“A! Đau quá, cậu làm gì thế?” Không phát hiện xe đã dừng, Narsa đưa tay xoa xoa vết sưng cô vừa chạm vào.
“Tới rồi.” Xe chưa tắt máy, cô đang đợi phản ứng của anh.
“Tới đâu? Không đầu không đuôi….Hiệp Hội Đua Xe Tây Ban Nha……” Tới rồi???
Narsa mặt tràn đầy nghi hoặc, không thể tin cô tới đây trong khoảng thời gian khó tin, trước sau không tới 10ph, rút được 21 tuyến đường.
Sinh sống ở Tây Ban Nha ngần ấy năm, sao anh có thể tin, rõ ràng hắn giống người sống ở Tây Ban Nha nhiều năm hơn.
“Anh ngơ rồi à, không xuống xe, đợi người trải thảm đỏ nghênh tiếp sao?” Tháo dây an toàn, Phùng Thính Vũ bước xuống trước.
Anh đột nhiên nắm lấy tay cô. “Nói cho ta biết, anh tới Tây Ban Nha mấy lần?”
“Bảy lần.”
Anh hỏi tiếp: “Sống ở đây rất lâu à?”
“Mấy ngày trước cuộc đua tới lúc bế mạc.” Cô mặc kệ anh tự bước xuống xe, rút lại cánh tay với ba vết đỏ trên đó.
Anh theo sau cô. “Chắc cậu không có thời gian đi dạo chứ? Không lẽ cậy học thuộc bản đồ?”
“Xin lỗi vì không đúng với suy đoán của anh, tôi chỉ luyện tay lái thôi.” Ngoài việc theo đuổi tốc độ, sở trường khác của cô là trí nhớ hơn người.
Chỉ cần là con đường cô từng đi qua thì sẽ tự động lưu trữ trong ký ức, lần tiếp theo đi trên con đường như vậy căn bản là không cần phải suy nghĩ nhiều, tự nhiên mà thuận theo bản năng của cơ thể.
Thông thường cô sẽ tới trước ngày đua vài ngày để quan sát hoàn cảnh đua xe, tập luyện nửa ngày sau đó nói chuyện với Hiệp Hội, vì thế ít nhiều cũng có ấn tượng, không cần bản đồ cũng có thể tới được nơi cần đến.
Vốn dĩ Phùng Thính Vũ định vào Hiệp Hội hỏi rõ nguyên nhân xe hư, đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ đẻ, vừa quay đầu lại là thấy một bóng đen lớn dang tay lao về phía cô—
“Tiểu Vũ, chúng tôi ở đây……”
Lời chưa dứt, tiếng rên dài đã phát ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ nhìn về phía người đàn ông tung quyền.
“Tôi tưởng hắn định xâm phạm cô.”
Nói láo.
Mọi người đều nghe được anh ta đang nói láo, nhưng không ai nhiều chuyện đi vạch trần, giới tính của Phùng Thính Vũ luôn là bí mật, thân là tổ đội dưỡng hộ của cô, vì đã có quan hệ hợp tác lâu dài, nên chưa từng để lộ chuyện này ra ngoài.
Những người này đều là những tay đua giỏi ở Đài Loan, bình thường hành nghề sửa xe, được cô ủy thác việc chăm sóc xe đua, khi có cuộc đua là cả đám lên máy bay ra nước, tiến hành kiểm tra xe và thay lốp do ma sát trong cuộc đua.
Vì chưa gia nhập tập đoàn hay đội xe riêng nào, nên tất cả chi phí và chi tiêu đều do Phùng Thính Vũ chi trả hoàn toàn, tiền thưởng cao ngất ngưởng hầu như dùng cho việc này. Và họ cũng không có chuyên gia, chuyện gì cũng tự làm lấy, nên để giảm nhẹ cho cô, tất cả đều cố gắng không dùng tới những linh kiện đắt tiền, dùng số tiền nhỏ nhất để tạo nên hiệu quả lớn nhất.
Hết cách, họ ai cũng yêu xe, nhưng kỹ thuật lái xe chưa đạt đến tiêu chuẩn quốc tế, nên chỉ cần được trông thấy cuộc đua quốc tế, bắt họ tự trả phí sinh hoạt đến làm không công cũng không sao.
Ý chí chung của họ được Phùng Thính Vũ chú ý đến, dù họ không thể so sánh với các chuyên viên tu sửa cấp cao, nhưng lòng nhiệt tình của mỗi người đã vượt qua những kỹ sư chuyên nghiệp khác.
Nhiệt tình, chính là điều cô cần.
“Tiểu…Tiểu Vũ, hắn là ấy của chị sao?” Tiểu đội trưởng Cam Tiên Thảo sau khi biết được họ không thể đòi bồi thường, đích thân đứng ra chỉ vào mặt Narsa.
“Không phải.” Cô nên trả lời là chủ nợ không? Nhất định họ sẽ cười bể bụng.
Kết nhầm nợ đào hoa.
“Không phải chứ! Em thấy hắn để ý chị lắm á, nhìn cằm em sắp méo rồi nè.” Ra đòn nhẫn tâm thiệt!
“Làm nhiều, nói ít, nghe nói người ta là nhân vật cấp Công Tước.” Cô như đang nói chuyện của người khác, mặt không biểu tình.
Một hồi tiếng huýt sáo vang lên.
“A! Tiểu Vũ à, người bạn Công Tước của chị, nhìn cũng đẹp trai quá kìa!” Cô làm Công Tước phu nhân, mọi người đều được hưởng hơi.
Tiểu Thẩm trợn mắt, “Làm ơn đi sư phụ thú mỏ vịt, tiếng Đài Loan của ông khiến dân Đài phải nhục mặt đó!” Cũng may ai kia nghe không hiểu.
“Tiểu Thẩm chết tiệt, lần sau ta không đưa ngươi đến, ăn ở tự nghĩ cách đi.” Hứ! Để nó theo còn bị nó sỉ nhục, đồ chết tiệt.
“Đừng mà! Sư phụ, con xoa bóp vai, mát xa chân cho người.” Vừa xuất ngũ, Tiểu Thẩm để tóc đầu đinh, chơi xe đã được 6 năm, trong đội là tay đua xông pha nhất.
“Đi về, ta sợ giảm thọ.” Thú mỏ vịt cùng anh vừa giỡn vừa chạy.
Những đồng nghiệp vui vẻ, Phùng Thính Vũ thầm nghĩ.
“Cam đại ca sao lại sớm hơn cả em đến Hiệp Hội? Lúc xưa anh phải nhìn thấy chiếc xe lên máy bay an toàn mới an tâm mà.” Anh còn bảo bối chiếc xe hơn cô.
Cam Tiên Thảo cẩn thận nhìn xung quanh rồi nói nhỏ, “Anh nghe một người bạn ở Pháp nói, có người định hại em chạy không hết đường đua, nên vội nhảy lên máy bay giữ xe cho em.”
Cô tức cười vỗ vào vai anh. “Là em quan trọng hơn phải không, xe chỉ là thứ yếu.”
“Ơ! Cái đó……Ha ha….đều quan trọng như nhau mà.” Anh ngại ngùng cười lớn, giữa chọn xe và cô, anh vẫn cho rằng xe bảo hiểm hơn.
“Hiểu rồi, trong mắt anh chỉ có xe.” Cô nên than thở hay nên vui mừng? Chiếc xe yêu có bảo vệ bảo toàn.
Dù sao cô cũng là độc hành hiệp, có một mình cũng chẳng sao.
Cam Tiên Thảo an ủi khoác vai cô, coi cô như con gái. “Bọn anh coi chừng xe không để nó xảy ra chuyện cũng giống như bảo đảm an toàn của em, bọn anh sẽ không để em bị tổn thương đâu.”
“Hy vọng là thế.” Lốp xe bên trái bị hỏng là do tai nạn hay con người?
Có lẽ là cảnh cáo chăng!
“Băng Hỏa, chúng ta đi về thôi.”
Narsa mặt mang thần sắc kỳ lạ vừa bước ra, lập tức kéo cô đi không để lại dấu vết, không để bàn tay lang sói của người khác chạm vào bất cứ bộ phận nào của cô.
“Anh và Hội trưởng nói chuyện như thế nào rồi?” Không thích anh đến quá gần, Phùng Thính Vũ cố ý giữ khoảng cách.
Nhưng anh ngược lại không để ý còn ôm lấy vai cô. “Hội trưởng đồng ý sẽ nhanh chóng đưa lốp xe từ Đức đến bồi thường cho ta.”
“Anh đe dọa ông ta?” Bọn họ tranh cự nửa ngày cũng không có kết quả, còn anh vừa ra mặt đã chịu bồi thường.
Người Âu Mỹ da trắng rất để ý chủng tộc, khác coi thường người da vàng phương đông, dù cô là Băng Hỏa danh tiếng vang dội khắp thế giới, cũng không có được sự tôn trọng cần thiết, quá lắm là không bị bài tiết thôi.
“Không phải ai cũng như cậu không tôn trọng Công Tước Tây Ban Nha.” Anh đúng là đã dùng quyền lực, ép lão ta nhanh chóng bồi thường lốp xe.
“Chịu không nổi, đồ tự đại.” Hất anh ra, cô ngồi vào ghế sau ngủ, để anh làm tài xế.
Chuyện tình của thần hoa Tường Vi được mở ra.