Tướng Minh

Chương 216-1: Đáng tiếc không mang theo đao (1)


Chương trước Chương tiếp

Thời điểm một người sắp chạm đến cái chết, như vậy người này có lẽ sẽ có thể nhận ra nhiều điều mà rất nhiều người bình thường đều không nhận ra. Con người trước khi chết sẽ có đủ loại cảm thán, mà nếu tốc độ tử vong quá nhanh đến cảm thán cũng không kịp thì cái đó không thể nghi ngờ chính là bi ai. Cái chết rất đáng sợ, được sống thật tốt. Đó không phải là một câu vô nghĩa không có chút ý nghĩa nào, bởi vì loại cảm giác đau buồn khổ sở này chỉ có những người đã từng cận lề cái chết may mắn được sống sót mới có thể thật sự hiểu được.

Thời điểm Văn Ngoạt rút chuôi đao hẹp dài sắc bén từ trong cán thương ra đánh bay mũi tên của nàng, lần đầu tiên Diệp Hoài Tụ ngử được mùi vị của tử vong. Thời điểm nàng đối mặt với cái chết trong lòng không có sợ hãi, mà không khỏi nghĩ đến bộ dạng của mình khi bị một đao chém chết liệu có phải là rất xấu hay không?

Nàng là một nữ nhân thích chưng diện đến cực hạn, cũng là một nữ nhân cố chấp. Mười mấy năm trước có người nói với nàng, muội mặc quần áo màu tím rất đẹp, vì thế mười mấy năm qua nàng vẫn mặc một thân áo tím chưa từng thay đổi, cũng không biết là bởi vì người nam nhân kia, hay là bởi vì một câu kia rất đẹp. Mà trước đó không lâu một người đàn ông khác tự chủ trương hơi ngây thơ sau khi đưa cho nàng một bộ váy vàng nhạt, còn không sợ làm phiền người khác giảng giải cho nàng nghe một đạo lý rất nhàm chán.

Nữ nhân không thể quá đơn điệu, nhất là mặc quần áo, hẳn là phải giống như cuộc sống, nhiều màu sắc một chút mới tốt.

Vì thế nàng bị câu nói ngây thơ này đả động, tuy rằng ngẫu nhiên vẫn còn mặc váy tím, chỉ có điều cái ý nghĩ cố chấp trong lòng kia cũng đã lặng lẽ thay đổi. Y phục của nàng bắt đầu trở nên nhiều màu, mà cuộc sống của nàng giống như cũng theo đó thay đổi. Cho tới bây giờ không trung u ám không có một chút màu sắc chợt trở nên xanh thẳm, mà dưới nền trời xanh ấy trên cỏ xanh nở nhiều loài hoa đủ màu sắc, mỗi một đóa hoa đều xinh đẹp mê người như vậy.

Diệp Hoài Tụ vừa mới cảm giác được vẻ đẹp thay đổi của cuộc sống, có lẽ ở trong lòng nghĩ đến bộ dạng lúc chết của mình nhất định sẽ rất xấu đồng thời cũng sẽ tiếc hận, vì sao chính mình lại chết sớm và dễ dàng như vậy?

Chỉ có điều chính nàng cũng không có thời gian để tiếc hận, mà sau này có thời gian rồi lại quên không còn một mảnh.

Không ai nguyện ý nhớ kỹ cảm giác tử vong, nhất là một nữ tử xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Thời điểm nàng cận kề cái chết, một thanh phá giáp chùy không biết từ chỗ nào bay tới. Nàng chưa kịp nhắm mắt cho nên thấy được khoảng cách của thanh chùy kia, trong thoáng chốc đã đến phía trước cổ họng Văn Ngoạt. Giờ khắc này, rốt cục nàng cũng hiểu được hóa ra trước khi chết có thể ngộ ra rất nhiều chuyện.

Tất cả cố chấp, đều có thể buông xuống khi đối mặt với cái chết.

Nàng theo bản năng nhìn về một phía, vì thế nhìn thấy một nam tử tuấn tú mặc áo choàng cưỡi Đại hắc mã tiến đến dưới ánh sáng mặt trời. Không biết vì sao, thậm chí nàng cảm giác mình thấy được sự lo lắng trên khuôn mặt người cưỡi ngựa ô, thấy hai hàng lông mày nhíu chặt và khóe miệng hơi mím của hắn, thấy được trong mắt hắn một loại điên cuồng.

Tại thời khắc này, Diệp Hoài Tụ bỗng nhiên cảm thấy mình là một nữ nhân rất hạnh phúc.

Cho dù chết đi, tối thiểu cũng biết, còn có người không bỏ được mình, mà không phải mình đối với người khác cho tới nay không bỏ xuống được.

Tại sao hắn lại đến?

Tại sao lại đến vào lúc này?

Thời điểm Văn Ngoạt bị một thanh phá giáp chùy bức có thu đao lại để tự vệ hay không, nước mắt Diệp Hoài Tụ theo khóe mắt chảy xuống.

Phản ứng nhanh nhạy của Văn Ngoạt có lẽ trong thiên hạ không mấy người có thể có được, cho nên rõ ràng thời điểm đao trong tay y mắt thấy sẽ đâm thủng cổ họng Diệp Hoài Tụ trong chớp mắt lại quay về trước người y. Đao nhỏ chặn mũi tên kia, lại bị độ mạnh của mũi tên lông vũ kia bức không thể không lui về phía sau một bước. Sau khi lui lại một bước, thanh phá giáp chùy thứ hai lại như bóng với hình bắn về phía y. Văn Ngoạt đánh bay mũi tên lông vũ, lui thêm bước nữa. Sau khi bảy thanh phá giáp chùy liên tiếp bắn ra, Văn Ngoạt liên tục lùi về phía sau bảy bước.

Sau đó Đại hắc mã phi tới, nam tử một thân áo xanh từ trên lưng ngựa nhảy xuống che ở trước người Diệp Hoài Tụ.

- Con gia súc này gần đây trở nên cực lười, thúc giục nửa ngày thiếu chút nữa là bị trễ, sau khi trở về ta sẽ nhốt nó lại, không cho ăn cơm!

Lý Nhàn không quay đầu lại, lúc nói chuyện hắn nhìn chằm chằm vào Văn Ngoạt cách đó bảy bước.

Diệp Hoài Tụ không nói gì, nàng mỉm cười, vừa cười vừa khóc, một giọt nước mắt từ cằm chảy xuống. Sau đó nàng cúi người nâng Gia Nhi dậy, sau đó rút thiết thương trên vai Diệp Phúc Vũ ra rồi tìm thuốc trị thương đổ lên vết thương, chỉ có điều miệng vết thương quá lớn, thuốc trị thương ở phía trên đã bị rơi xuống rất nhiều. Khóe miệng Gia Nhi còn tràn đầy máu, lại luống cuống tay chân giúp đỡ Diệp Hoài Tụ cầm máu vết thương cho Diệp Phúc Vũ. Diệp Phiên Vân đứng ở bên cạnh lại nghĩ đến bả vai bị đánh cái gì cũng không giúp được, thời điểm Gia Nhi đang xé vạt áo xuống muốn buộc chặt miệng vết thương cho Diệp Phúc Vũ, Diệp Phúc Vũ cười cười nhìn Diệp Hoài Tụ, ánh mắt không muốn rời xa lại chưa kịp nói câu nào liền nhắm hai mắt lại.

Thiết thương lớn xuyên qua thân thể của y, miệng vết thương kia quá lớn rất nghiêm trọng, thần tiên cũng khó cứu.

Diệp Phúc Vũ chết rồi, cũng không biết cảm xúc trước khi chết của y là cái gì?



Lý Nhàn vẫn không quay đầu lại, nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy được bi thương ở phía sau.

Cho nên hắn không nói gì nữa, mà hít một hơi thật sâu sau đó tùy tay vứt cung cứng trong tay xuống đất, khi hắn chậm rãi rút hắc đao ở sau lưng ra, khí chất cả người hắn đã thay đổi.

- Vì sao ngươi luôn luôn xuất hiện tại nơi không nên xuất hiện?

Văn Ngoạt nhíu mày, sau đó than khẽ.

- Nơi ngươi cho là ta không nên xuất hiện, ta lại hoàn toàn cho rằng đó là nơi ta nên xuất hiện.

Lý Nhàn không vội vã động thủ, hắn hít thở thật sâu sắc mặt dần dần trở nên bình tĩnh. Tại thời khắc này, trong mắt của hắn chỉ có Văn Ngoạt, trong lỗ tai dường như không nghe thấy Gia Nhi khóc nức nở, Diệp Phiên Vân gào khóc, cũng không nghe thấy tiếng nước mắt lướt qua hai má Diệp Hoài Tụ.

- Kỳ thật, mấy năm trước ở Yến Sơn, ta không nên cho ngươi một cơ hội sống sót, chỉ là ta không nghĩ đến, ngươi sẽ xuất sắc như thế. Thế cho nên mỗi khi ta nhớ lại chuyện trên Yến Sơn, đều hối hận. Một năm trước ở Liêu Thủy, ta cũng có thể giết ngươi, chỉ có điều nhất thời mềm lòng nghĩ ngươi thật sự muốn ra sức vì nước, mới có những chuyện đau đầu ngươi làm ra sau này.

Văn Ngoạt cau mày, thoạt nhìn giống như thật sự rất đau đầu.

Lý Nhàn cười cười nói:
- Nếu ngươi sống cũng đủ lâu, chuyện ngươi hối hận sẽ ngày càng nhiều.
Văn Ngoạt thở dài:
- Ngươi bây giờ, và ngươi năm đó trên Yến Sơn hoàn toàn bất đồng.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...