Tướng Minh
Chương 16: Đao khách đều đi đường như vậy
Một đoạn Nhược Lạc Thủy này là đường phân chia địa bàn giữa người Tập và người Khiết Đan.
Vượt qua Nhược Lạc Thủy lại đi về phía bắc chính là đồng cỏ của người Tập, người Tập mới thực sự là một dân tộc tương đối ôn hòa trên thảo nguyên. Vật tổ của bọn họ không phải là Sói mà là Thiên nga. Địa bàn của người Tập không lớn bằng người Khiết Đan, nhân khẩu gộp lại cũng không nhiều bằng tám bộ chúng. Khu vực người Tập thống trị đại khái là Nhược Lạc Thủy ở phía bắc, đông giáp Mạt Hạt, bắc tiếp Ô Lạc Hầu, tây gần Đột Quyết, bộ tộc lớn nhất cũng không nhiều hơn bốn vạn hộ. Cái gọi là Mạt Hạt, sau Ngũ Đại Thập quốc liền đổi thành Nữ Chân rồi, cũng chính là Nữ Chân thành lập nước Đại Kim, cũng chính là tiền thân của dân tộc Mãn sau này.
Nhược Lạc Thủy có rất nhiều cách gọi, như Hoàng Thủy, Tây Lạp Mộc Luân Hà.
Phía bắc địa vực của người Khiết Đan là Nhược Lạc Thủy, đông nam là Liêu Thủy. Dân tộc Khiết Đan này là một dân tộc rất đáng sợ, phải biết lãnh thổ nước Đại Liêu gấp hai lần Vương Triều Tống trở lên. Đương nhiên điểm này hiện tại mà nói chỉ có một mình Lý Nhàn biết.
- Lưu Sa Hà ơi, tam sư đệ mau ra đây gặp ta đi, chúng ta cũng đi Tây Thiên cua gái!
Lý Nhàn hô lớn như điên.
Người của Huyết Kỵ đã quen việc thiếu niên này thường xuyên có biểu hiện rất quái dị, thậm chí có thể nói điên dại. Trong miệng thiếu niên này toàn là trong lúc vô ý nói ra rất nhiều danh từ khiến người ta khó hiểu, ví dụ như lúc hắn luyện rút dao thường xuyên nói với Đạt Khê Trường Nho:
- Xin tạm dừng, tôi muốn tiểu tiện.
Về sau Huyết kỵ binh biết, tiểu tiện hóa ra chính là đi tiểu.
Lý Nhàn rất kiên nhẫn giải thích cho Huyết Kỵ binh tại sao đi tiểu gọi là tiểu tiện:
- Đi tiểu đi đồng đều là tiện lợi, cho dù là phía trước hay phía sau đều là cửa để đi tiện. Tại sao đi tiểu là tiểu tiện, đi đồng là đại tiện? Lúc đi tiểu ngươi có run rẩy hay không? Lúc run rẩy có chấn động tinh thần hay không? Nhất định là có, nhưng so sánh với nhau thì lúc đi đồng giống như trút được gánh nặng, gợi lên cảm giác, cái run rẩy của tiểu tiện có chút vẻ không phóng khoáng, cho nên gọi là tiểu tiện...
Lý Nhàn nhảy từ trên con ngựa ô ngày càng cao to xuống, vốc làn nước sông vốn lạnh thấu xương lên hung hăng rửa mặt. Cảm thụ sự sảng khoái khi nước sông lạnh lẽo gột rửa đi lớp bụi chì, không ngờ Lý Nhàn lại nảy sinh ý tưởng cởi sạch quần áo. Tuy nước sông rất lạnh nhưng Lý Nhàn ở trong sông nhìn thấy không ít những con cá lớn bơi qua bơi lại. Cũng không biết tại sao người thảo nguyên lại lãng phí như thế này, thả bao nhiêu là cá thế này mà lại không ăn chính là không tôn trọng lũ cá đó.
- Hôm nay cuối cùng cũng có thể không ăn những thứ như thỏ nướng chuột đồng nướng rồi, chúng ta nướng cá ăn đi.
Lý Nhàn chép chép miệng ảo tưởng:
- Đặt trên giá để nướng, lại rắc thêm bột thì là, ớt bột, ngon vô cùng!
- Bột thì là là cái gì? Ớt lại là cái gì nữa?
Độc Cô Nhuệ Chí vô cùng hứng thú với độc dược hỏi, y chưa nghe nói về hai loại này bao giờ. Trong Huyết Kỵ tứ hổ, nói đếm lực chiến đấu trực tiếp thì Độc Cô Nhuệ Chí là người kém nhất. Nhưng nếu là so sánh ai giết người nhiều hơn, thì ba người kia gộp lại cũng không bằng Độc Cô Nhuệ Chí. Năm đó ở trên địa bàn của người Đột Quyết có một lần bị kỵ binh của một bộ lạc nhỏ dốc toàn lực truy kích, Huyết Kỵ tổn thất mấy tên kỵ binh, đêm đó một mình Độc Cô Nhuệ Chí lặng lẽ lẻn vào bộ lạc nhỏ đó, một hơi độc chết một phần ba người của bộ lạc, hơn sáu trăm người, chết sạch sẽ.
Mười mấy loại độc dược Hồng Phất tặng cho Lý Nhàn, suốt dọc đường Độc Cô Nhuệ Chí đều nghiên cứu kỹ càng từng loại. Lý Nhàn có sự tiến bộ thần tốc trong việc phân biệt và phối chế độc dược, công lao của Độc Cô Nhuệ Chí không phải không có. Câu cửa miệng của Độc Cô Nhuệ Chí là “Lúc ngươi dùng binh khí giết ta, ta chắc chắn biết nhưng lúc ta hạ độc giết ngươi chắc chắn ngươi không biết.”
Dược tính, tác dụng của ba mươi mấy loại độc dược, Độc Cô Nhuệ Chí đều giảng giải rõ ràng cho Lý Nhàn, nếu trên đường hành quân bắt được con vật hoang dã nào khá lớn, Độc Cô Nhuệ Chí sẽ ở trong ánh mắt giết người của người khác mà thần sắc thản nhiên giết chết con vật đó rồi giảng giải kỹ lưỡng độc tính cho Lý Nhàn. Không có thịt ăn mà Thiết Lão Lang tính tình nóng nảy có lúc sẽ bùng nổ lại giữ chặt Độc Cô Nhuệ Chí mà đánh cho một trận, Độc Cô Nhuệ Chí sẽ nhân lúc y không chú ý mà hạ chút thuốc xổ báo thù, sau đó Thiết Lão Lang vừa ôm bụng vừa đánh cho Độc Cô Nhuệ Chí một trận.
Ừ, Độc Cô Nhuệ Chí chính là lớn lên như thế, không thể phủ nhận được, Lý Nhàn thu lợi từ giữa rất nhiều. Ví dụ có một lần Độc Cô Nhuệ Chí hạ độc chết một con báo núi, Thiết Lão Lang chưa từng ăn thịt báo núi đánh Độc Cô Nhuệ Chí. Sau đó Lý Nhàn hạ thuốc xổ cho Thiết Lão Lang, sau đó Thiết Lão Lang lại đánh Độc Cô Nhuệ Chí.
Đây là một trò chơi rất vui, Lý Nhàn cho là như thế.
- Thì là... ớt...
Lý Nhàn trầm mặc một lúc nói:
- Đợi sau khi hạm đội do ta tạo dựng xong, ra sẽ cử một người tên là Trịnh Hòa đến hải ngoại xa xôi đem hai thứ này về đây.
- Hóa ra lại là ngươi làm ra mấy cái việc vô vị đấy à!
Độc Cô Nhuệ Chí bĩu môi, không thèm để ý Lý Nhàn nữa. Y ngồi xổm bên bờ sông, nhìn những con cá bơi tới bơi lui tự do tự tại trong nước mà cảm khái:
- Dòng sông lớn thế này, ta phải có bao nhiêu độc mới có thể độc chết hết cá ở đây chứ?
Đúng lúc Thiết Lão Lang đi qua bên người y, nghe thấy Độc Cô Nhuệ Chí tự lẩm bẩm thì Thiết Lão Lang thiện ý khuyên nhủ:
- Đừng nghĩ những việc ảo tưởng như thế, bởi vì nếu hôm nay chúng ta không ăn được cá nướng, ta sẽ ném cậu xuống sông cho chết đuối đấy.
Độc Cô Nhuệ Chí ngẩng cằm lên:
- Chẳng lẽ tôi lại bị dọa cho sợ sao?
Thiết Lão Lang nghiêm trang nói:
- Chắc chắn cậu không bị dọa, mà cậu bị ta đánh đòn đấy.
Lý Nhàn vé quần áo lên, chân trần chậm rãi trượt vào dòng sông. Trong tay hắn nắm một cây gỗ vót nhọn đầu, nhìn chằm chằm những con cá bơi qua bơi lại trong dòng nước, miệng lẩm bẩm những lời giống như thần chú.
- Cá bơi trong nước từ sáng đến tối không ngừng, người rút đao từ sáng đến tối muốn bồi bổ thân thể. Phật nói cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, tao muốn ăn cá chết đi được, chúng mày đến cứu tao đi. Cá ơi, cá ơi, tao đến siêu độ cho chúng mày đây.
Một con cá từ bên chân Lý Nham bơi qua, nó chậm rì rì giống như đang tìm kiếm thức ăn, nhưng không biết mình đã trở thành thức ăn trong mắt người khác. Lúc con cá bơi đến trước hắn, Lý Nhàn nhanh chóng cắm cây gậy gỗ xuống. Lập tức, trên tay hắn cảm thấy một luồng lực cản. Cây gậy gỗ cắm vỡ bụng con cá nhanh chóng nhấc lên, Lý Nhàn không cả quay đầu vung gậy gỗ về phía sau.
Một tên Huyết kỵ binh giơ tay tóm chặt con cá đầm đìa máu, sau đó ra sức đập lên tảng đá. Con cá đáng thương chết oan uổng như thế, rất nhanh liền bị một tên Huyết Kỵ binh khác dùng dao găm cạo vẩy, sau đó dùng khoan sắt xuyên qua để ở một bên. Huyết kỵ binh phụ trách việc nướng cá cẩn thận rút muối ăn quý giá từ trong túi ra, cẩn thận vẩy một chút lên trên con cá đang bốc dầu xì xèo. Hành quân ở nơi hoang dã, muối là một loại xa xỉ phẩm bắt buộc phải tính toán tiêu hao.
Mùi thơm của cá nướng nhanh chóng bay ra, Lý Nhàn không nhịn được hấp dẫn ngừng bắt cá, muốn chạy lên bờ cướp cá nướng, chân lại không biết dẫm lên cái gì, Lý Nhàn đau đến há miệng, nhấc chân lên phát hiện bị cắt một miếng. Hắn tức giận ngồi xuống mỏm đá đó, sờ đến lại là một khối kim loại màu đen to bằng nắm tay đứa trẻ con. Đặt dưới ánh nắng mặt trời nhìn kỹ, khối kim loại màu đen phát ra một màu kim loại sáng bóng dầy dặn.
- Sư phụ, đây là cái gì?
Lý Nhàn đem khối kim loại lên bờ đưa cho Đạt Khê Trường Nho.
Đạt Khê Trường Nho nhận lấy xem, thản nhiên nói:
- Là thép thiên thạch, vận may của con không tệ, khối nhỏ này tan ra, đúc trong hoành đao sẽ làm cho hoành đao vững chắc hơn, càng thêm sắc bén.
Ông ta nhìn biểu hiện của Lý Nhàn có chút hoài nghi, cho nên rút một thanh dao găm từ trong người ra, chém mạnh xuống khối thép thiên thạch kia, một tiếng giòn vang, trên khối thép thiên thạch tuôn ra một vành lửa.
Đưa dao găm cho Lý Nhàn, Đạt Khê Trường Nho nói:
- Đừng cho rằng đây là vật có thể thấy bất cứ đâu, sự quý báu của thép thiên thạch con không tưởng tượng được đâu. Cái khối ta tìm được ở hồ Thanh Ngưu lớn hơn khối này ít nhất trăm lần, nếu đem đi bán, ít nhất có thể bán ba nghìn quan. Nếu bán cho con cháu quý tộc một lòng muốn một thanh bảo đao, vạn quan cũng không thành vấn đề. Nếu trao đổi với người Đột Quyết có thể đổi được mấy trăm con ngựa thượng đẳng. Còn có một đồng cỏ lớn.
- Con không có nghìn quan, trò không có mấy trăm con ngựa, con cũng không có đồng cỏ nhưng khối thép thiên thạch đó là của con!
Lý Nhàn nhìn chỗ mẻ sâu trên con dao găm nghiêm túc nói.
Đạt Khê Trường Nho trừng mắt nhìn hắn nói:
- Nếu ta đáp ứng con dùng khối thép thiên thạch kia đánh một thanh trường đao cho con, thì sẽ không nuốt lời. Những lời Đạt Khê Trường Nho đã nói, trước giờ không bao giờ đổi ý. Chỉ là hồ Thanh Ngưu rất lớn, cũng rất sâu, hơn nữa người Khiết Đan sống bên bờ hồ Thanh Ngưu, ta không chắc có thể tìm thấy khối thép thiên thạch đó hay không. Người Khiết Đan hiểu hồ Thanh Ngưu rất rõ, bọn họ cũng hiểu rất rõ giá trị của thép thiên thạch, cho nên khối thép thiên thạch đó không chắc là vẫn còn.
Ông ta dừng lại một chút nói tiếp:
- Quan trọng chính là ta quên mất đã để khối thép thiên thạch đó ở chỗ nào rồi.
Lý Nhàn thở dài nói:
- Con đã xem Đại thoại Tây du rồi, sao lại quên mất sự phụ của Ngộ Không là tên có thể lừa dối nhất chứ!
Không để ý đến lời nói xằng bậy của Lý Nhàn, Đạt Khê Trường Nho nói:
- Kỳ thực dùng dao kiểu gì không quan trọng, nếu tay con trói gà không chặt, cho dù ta cho trò bảo đao sắc bén nhất thiên hạ con có thể đánh thắng ta sao? Giống đứa trẻ ba tuổi cầm một thanh hoành đao cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của một gã thanh niên trai tráng, con không cần quá coi trọng ngoại vật như vậy. Nếu đao pháp của trò đủ mạnh, còn có thể quan tâm con dùng đao gì sao?
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Có lý, chỉ cần tu luyện đạt đến cảnh giới nhất định, bất luận cầm đao gì trong tay đều là bảo đao.
Đạt Khê Trường Nho tán thưởng nhìn hắn một cái nói:
- Rất tốt, đi ăn cơm thôi, ăn xong cũng nên dạy con một chút công pháp cơ bản dùng đao.
Lý Nhàn cúi đầu nhìn tay mình, không đến hai mươi ngày, tay của hắn đã mạng lên trông thấy, hắn có thể cảm thấy tay của mình càng thêm ổn định. Đặc biệt hơn là... lúc hắn dùng cây gậy gỗ đâm cá, lần đầu tiên hắn cảm thấy chỗ tốt của việc hàng ngày khổ luyện rút đao, muốn trở thành một đao khách nổi tiếng, trước hết phải luyện được hai tay vững như bàn thạch.
Chân bị cắt rách của Lý Nhàn vẫn đang đau, hắn kéo đao làm quải trượng bước đi, đột nhiên thấy bóng dáng kỳ lạ của mình dưới ánh mặt trời, Lý Nhàn bất giác ngẩn người.
Phó Hồng Tuyết cũng đi đường như vậy chứ?