Tướng Minh
Chương 158-1: Đường về (11) (1)
Chân tướng ý đồ Độc Cô Chân hạ độc Yến tướng quân và cướp binh quyền của Tiết tướng quân, qua người của Phi Hổ mật diệp truyền bá đã đến tai từng người trong thời gian ngắn nhất. Tin tức như vậy khiến đám lính đều cảm thấy rất hứng thú. Một truyền mười, mười truyền một trăm, một trăm truyền một ngàn… Chỉ chưa đến nửa ngày, đội quân hơn 2 vạn người gần như không ai là không biết sự nham hiểm của Độc Cô Chân.
- Biết không, nghe nói cái tên Độc Cô Chân kia đã đòi binh quyền của Yến tướng quân chúng ta. Yến tướng quân giao một ngàn trọng giáp của Hùng giáo úy cho hắn, ngoài ra còn giao tám ngàn nhân mã cho hắn nữa. Tên kia rõ ràng còn chưa thỏa mãn, đã dám hạ độc mưu hại Yến tướng quân để cướp binh quyền. Y bảo Tiết tướng quân, nói là mời Yến tướng quân và Tiết tướng quân uống rượu, thực ra là đã hạ độc trong rượu! Còn bố trí người mai phục ngoài trướng vải. Nếu không phải đúng lúc gặp Hùng giáo uý dẫn quân đến phân phối cấp cho Độc Cô Chân theo chỉ đạo của Yến tướng quân, chỉ e Yến tướng quân và Tiết tướng quân đã sớm bị tên kia hạ độc thủ rồi.
- Đúng vậy, đây gọi là gì? Cái này gọi là rắn không nuốt được voi, những tên xuất thân thế gia này, con mẹ nó không phải là thứ tốt đẹp gì.
- Ngươi không thể nói như vậy được, Tiết tướng quân cũng rất được mà.
- Cũng đúng, nhưng Tiết tướng quân như vậy cũng chỉ một thôi, lão tặc Vũ Văn Thuật còn không phải là bán rẻ đám người chúng ta sao? Ngươi hãy nhìn xem, Đại tướng quân Tiết Thế Hùng đến con mình cũng đánh mất, người thế gia, không có tình người đấy!
- Yến tướng quân cứu chúng ta ra, Độc Cô Chân cũng dám hạ độc thủ, tình người? Tôi thấy y không bằng cả chó heo.
- Ngươi xem, bên kia đỡ có phải là Tiết tướng quân không?
- Ừ, nghe nói trúng độc khá nặng.
- Hình như Yến tướng quân khỏe hơn một chút, uống rượu ít nhất.
- Nhưng nói đến, Độc Cô Chân cũng thật độc ác, dù sao nếu là ta ta cũng không dám tự uống rượu độc vào bụng, cho dù trong tay có thuốc giải ta cũng không dám. Không những độc ác với người khác mà còn độc ác với chính mình. Độc Cô Chân này quả là một nhân vật độc ác.
- Đám ngu ngốc các ngươi còn có tâm trạng cười được à!
Một đội trưởng lạnh lùng nói:
- Cái chết của Độc Cô Chân có gì đáng cười? Các ngươi không nghĩ xem, Độc Cô Chân là tộc đệ của Hình Bộ Thị Lang Độc Cô Học. Độc Cô Chân chết như vậy, y sẽ từ bỏ ý đồ sao? Chỉ cần Yến tướng quân vừa về ngay lập tức sẽ trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích! Đừng nói đến công lao, có thể giữ được tính mạng cũng là khá lắm rồi. Yến tướng quân xuất thân hàn môn, có thể đấu được Độc Cô gia sao? Các ngươi còn có tâm trạng cười nữa, nghĩ lại đi, Yến tướng quân đối xử với các ngươi thế nào!
- Đúng vậy!
Có người bừng tỉnh ngộ nói:
- Yến tướng quân có bị liên lụy hay không?
- Mẹ kiếp! Ông đây chỉ biết mạng của mình là do Yến tướng quân cứu. Nếu triều đình có dám thế nào với Yến tướng quân, ông đây làm phản là được.
- Xuỵt, mẹ ngươi nhỏ giọng một chút, muốn chết à?
- Sợ cái chó gì!
...
- Tướng quân, cáng tôi đã bảo người làm cho hai cái, xương cốt ngài hơi yếu nên nghỉ ngơi nhiều đi. Tôi thấy hay là nằm một lúc, tôi đi tìm mấy thân binh khỏe mạnh khiêng ngài, đảm bảo sẽ không xóc.
Vương Khải Niên ghé vào phía sau Lý Nhàn nịnh nọt.
Lý Nhàn cười cười nói:
- Nếu ta nằm trên cáng cứu thương, ngươi cho rằng quân đội sẽ thành thật như vậy nữa sao?
Vương Khải Niên hơi sửng sốt rồi lập tức hiểu ý của Lý Nhàn. Tuy nhìn vẻ bề ngoài, đám lính đều đứng về phía Lý Nhàn, nhưng đội ngũ hơn 2 vạn người này trong đó có kẻ muốn đục nước béo cò hay không thì không ai biết. Nếu Lý Nhàn cũng nằm xuống, không thể nói trước được sĩ khí có bị ảnh hưởng hay không? Lòng quân có loạn không, đấy là còn chưa nói đến kẻ khác ra quấy rối. Bản thân mình cũng không thể biết trước chuyện gì.
Cái chết của Độc Cô Chân vốn dĩ giống như hòn đá ném xuống mặt hồ, còn chưa dậy sóng. Nếu mọi người nhìn thấu, Lý Nhàn đã không còn sức mà nắm toàn cục trong tay nữa rồi, chắc chắn sẽ có những người thấy lợi mà nhảy vào. Dù sao, đội quân hơn 2 vạn người, loại người nào cũng có. Không ít Giáo úy cũng đều xuất thân từ các thế gia. Có lẽ bọn họ không có giao tình gì với Độc Cô Chân nhưng gia tộc sau lưng bọn họ chắc chắn là có muôn vàn những mối liên hệ với Độc Cô gia.
Có thể bọn lính nghĩ vì cái chết của Độc Cô Chân, sau khi trở về người của Độc Cô gia chắc chắn sẽ có hành động gì đó. Hơn nữa các Đại tướng quân đều chạy trốn hết. Một tiểu tử xuất thân hàn môn không ngờ lại dẫn một đội quân hơn 2 vạn người về. Những Đại tướng quân này có thể chấp nhận được Yến tướng quân sao? Trước mặt nhiều gia tộc thế gia như vậy, Hoàng đế cũng đành đứng về bên thế gia. Binh lính bình thường cũng có thể nghĩ ra đạo lý này thì người xuất thân từ những thế gia này dĩ nhiên càng hiểu rõ hơn.
Cho nên, rất nhiều người sau cái chết của Độc Cô Chân sẽ có lựa chọn.
Tuy bây giờ trong đội ngũ này người xuất thân thế gia không có một ai là thành viên chủ chốt của các gia tộc, nhưng điều này cũng không thể hiện rằng bọn họ không có lực lượng. Những người bị gia tộc mình từ bỏ này không chết ở Tát Thủy ít nhiều cũng có cảm kích Lý Nhàn. Nhưng lúc dính đến vận mạng tiền đồ của mình, bọn họ tuyệt đối sẽ không đứng về phía Lý Nhàn.
Cho nên đừng nói Lý Nhàn không trúng độc mà hắn có thực sự trúng độc thì hắn cũng sẽ không nằm trên cáng cứu thương.
- Hùng Khoát Hải, chia đội quân chấp pháp của ngươi làm 10 đội. Ngươi đích thân dẫn người quay lại tuần tra, nếu như phát hiện có người cố tình làm nhiễu loạn quân tâm, giết!
Lý Nhàn thấp giọng dặn dò.
Hùng Khoát Hải ôm quyền nói:
- Thuộc hạ tuân lệnh.
- Thiết Lão Lang, Lưu Mãn, Lạc Phó, Triều Cầu Ca. Bốn người các ngươi, mỗi người dẫn 500 kỵ binh bảo vệ hai cánh quân, nếu có người cổ động làm phản, giết!
- Vương Khải Niên!
- Có thuộc hạ!
Lý Nhàn nhìn Vương Khải Niên gằn từng tiếng một nói:
- Dẫn theo binh của Quân nhu doanh bảo vệ tốt lương thảo. Nếu có người phản loạn rất sẽ có ý đồ đánh vào quân nhu doanh trước. Cho nên trách nhiệm của quân nhu doanh rất nặng nề. Ta sẽ điều Đông Phương Liệt Hỏa dẫn 500 kỵ binh cùng ngươi bảo vệ lương thảo. Nếu xảy ra sai lầm gì, ta sẽ chém đầu hai ngươi.
Đông Phương Liệt Hỏa nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Vương Khải Niên nghiêm túc nói:
- Tướng quân, tôi cảm thấy một mình Đông Phương giáo úy cũng đủ đảm nhiệm trọng trách này…
- Được!
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Đông Phương Liệt Hỏa tự mình dẫn người đi bảo vệ quân nhu doanh. Nếu quân nhu doanh xảy ra chuyện, y làm còn sống ta sẽ chém ngươi.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp