Tướng Minh

Chương 122-1: . kéo dài mấy ngày thì tốt (1) (1) (1)


Chương trước Chương tiếp

Tiễn Vũ Văn Sĩ Cập, Lý Nhàn lại quay trở về lều lớn Tân Thế Hùng. Biểu hiện của Tân Thế Hùng không quá tán thưởng nhưng tối thiểu cũng không ác nghiệt nữa, đây chính là một thành công đầu tiên. Kế tiếp trong vòng mấy tháng, Lý Nhàn làm việc dưới tay ông đã bắt đầu thuận lợi hơn rồi. Câu nói Lý Nhàn tán thưởng nhất chính là "trên hết là thủ trưởng, ngươi phải thường xuyên "vuốt lông" cho ông ta, để ông ta thấy thoải mái, bằng không rất có thể lục thân không nhận cắn ngươi một ngụm.

- Tướng quân, nếu như không có gì chỉ bảo, thuộc hạ đi về trước thu thập đồ vật, sáng sớm ngày mai sẽ lại đến tìm ngài báo danh.

Lý Nhàn rất khiêm tốn nói.

Tối thiểu, trên mặt mũi hắn biểu hiện đầy đủ tôn kính đối với Tân Thế Hùng.

- An Chi, chờ chút, có một số việc ta còn muốn nói với ngươi.

Tân Thế Hùng nói.

Lý Nhàn đứng trang nghiêm nói:
- Xin tướng quân chỉ bảo.

Tân Thế Hùng càng phát ra thiếu niên này cũng không đáng ghét lắm, không kiêu không nóng nảy, mặc dù lọt vào mắt xanh của bệ hạ nhưng biểu hiện rất quy củ. Tướng lĩnh cầm binh, phải là quyền uy tuyệt đối, lệnh ra như núi, không thể trái nghịch. Nếu có đám thủ hạ nào dựa vào mình có hậu trường vững chắc dám làm loạn, thân là tướng quân nếu không thể phục kẻ đó thì chẳng khác gì đánh mất thiên uy. Đêm qua thậm chí Tân Thế Hùng từng suy xét, nếu Yến Vân này là một kẻ không có đầu óc, thì dù có bị bệ hạ quở trách cũng phải lập uy. Nhưng giờ xem ra tiểu tử này quy củ vô cùng, hẳn không phải là tên không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.

- Ngồi xuống đi, cũng không có việc gì, chỉ vài câu tâm sự thôi.

Tân Thế Hùng chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh mình nói.

Lý Nhàn tích lũy hai đời đã thành nhân tinh rồi, dù lần đầu tiên gặp Tân Thế Hùng nhưng đối với tính tình của ông ta thì lại rất khá hiểu, hắn cũng không chối từ, ngồi xuống, thân mình thẳng tắp, biểu hiện cũng đủ tôn kính.

Tân Thế Hùng cười cười nói:
- Không cần câu nệ như thế, nếu tới Tả Đồn Vệ rồi thì đều là người một nhà.

Lý Nhàn nói:
- Thuộc hạ hiểu được.

Tân Thế Hùng tán thưởng nhất chính là hai chữ cửa miệng "thuộc hạ" của Lý Nhàn, thái độ khiêm tốn khiến trong lòng của ông rất thoải mái. Là thuộc hạ, mà không phải ty chức, ông phát hiện thiếu niên này thật rất biết làm người.

- An Chi, ngươi và Phò mã là quen biết cũ à?

Tân Thế Hùng ra vẻ tùy ý hỏi.

Lý Nhàn cười lạnh trong lòng, xem ra lão già này vẫn không yên lòng. Lão sợ an bài mình trong hậu đội áp vận lương thảo đồ quân nhu sẽ chọc giận Vũ Văn Sĩ Cập, tiến tới chọc giận Vũ Văn Thuật, lão càng sợ Vũ Văn Thuật bàn lộng thị phi trước mặt Hoàng thượng. Trên thực tế quả thật như thế, hiện tại Tân Thế Hùng hoài nghi, ngày đó ở bờ đông Liêu Thủy Lý Nhàn và mười tám kỵ thúc ngựa giết người có phải là Vũ Văn Thuật cố ý an bài để cho Hoàng đế xem hay không. Theo lão thấy, sao có chuyện trùng hợp như thế. Người Cao Cú Lệ mới đưa thi thể Mạch Thiết Trượng kéo lên xe ngựa, Lý Nhàn mang theo mười bảy võ sĩ tinh nhuệ không biết từ chỗ nào chui ra. Quả thực giống như đã được sắp xếp sẵn, tuyệt đối không thể như Lý Nhàn nói vừa lúc gặp gì gì đó.

Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút, nói một câu rất mơ hồ:
- Không tính quen biết cũ, nhưng quả thật thời gian quen nhau cũng không ngắn.

Lý Nhàn tính đi tính lại, thật sự không ngắn, đã hơn hai mươi mấy giờ rồi còn gì.

- Ah...

Tân Thế Hùng có chút thất vọng vì câu trả lời của Lý Nhàn nhưng không tiếp tục truy hỏi nữa, ông ta ồ một tiếng, nói:
- Ngươi mới tới, quy củ trong quân còn không biết rõ, ngày mai đến đây không cần vội vã đi truy trọng doanh trước, ta bảo Trần Kỳ nói mấy điều trần quy định trong quân cho các ngươi, nếu vào phủ binh, sẽ có dạng tướng dạy phủ binh, làm việc tại Tả Đồn vệ, sau này ra ngoài đại biểu cho mặt mũi Tả Đồn Vệ, cũng đại biểu cho ta đấy, càng đại biểu cho mặt mũi bệ hạ, làm việc dụng tâm chút.

Lý Nhàn đứng lên thi lễ nói:
- Tạ tướng quân chỉ điểm.

Tân Thế Hùng cười cười khoát tay nói:
- Nói tất cả, thời điểm không có người ngoài ngươi không cần giữ lễ tiết như thế. Mặt khác...

Ông ta nhìn hắn Lý Nhàn nói:
- Ngươi đã sắp chưởng quản đồ quân nhu lương thảo, vậy...

Lý Nhàn vội vàng nói:
- Vừa rồi tôi đã nói với phò mã, số lương thảo tiếp tế tiếp viện để nhân mã các vệ khác đi lĩnh sau, tôi sẽ dẫn người đi lĩnh tiếp tế tiếp viện cho Tả Đồn Vệ chúng tôi, trên mặt mũi của tướng quân Phò mã dĩ nhiên sẽ chiếu cố nhiều hơn. Chỉ có điều Phò mã giải thích, việc này không thể nói lung tung ra ngoài.

Tân Thế Hùng mừng rỡ, đứng lên nói:
- Vậy thì, ngươi vất vả chút rồi. Ngựa, chiến mã, ngựa chạy chậm, tận lực đòi hỏi ở chỗ Phò mã nhé.

Lý Nhàn ôm quyền nói:
- Thuộc hạ hiểu được.

- Tướng quân, thuộc hạ mới tới, không có nhân thủ thân tín, chỉ sợ làm việc không tốt, mười bảy người dưới tay thuộc hạ...

Lý Nhàn mượn cơ hội nói.

Tân Thế Hùng cười nói:
- Mười bảy con em gia tộc của ngươi, dĩ nhiên phải đi theo ngươi rồi. Ngươi thân là lục phẩm Giáo Úy, chức vụ Lữ Suất, đội trưởng dưới trướng không cần báo ta, tự an bài là được. Chỉ có điều không thể cắt dùng toàn bộ thân binh của ngươi, bằng không cấp dưới sẽ có phản cảm, không chừng có người nhảy ra đối nghịch với ngươi.

Được Vũ Văn Sĩ Cập nhận lời, Tân Thế Hùng cũng không keo kiệt chỉ điểm vài câu cho Lý Nhàn.

Hai người lại câu được câu không nói trong chốc lát, người kia lại biểu hiện ra đầy đủ tôn kính đối với đối phương, trò chuyện cũng rất vui vẻ. Nhìn mặt trời đã ngả về tây, Lý Nhàn còn chưa ăn cơm bụng đã kêu cọc lọc kháng nghị rồi. Hắn đứng dậy cáo từ, Tân Thế Hùng đích thân tiễn hắn ra ngoài lều lớn.

Ra doanh môn Tả Đồn Vệ, Lý Nhàn rất yêu nghiệt không hề sai đường đi trong đại doanh, ra thẳng viên môn.

Gặp Thiết Lão Lang và Đông Phương Liệt Hỏa và mọi người, Lý Nhàn nói lại chuyện hôm nay, vừa kể vừa xé thịt thỏ nướng nhai nuốt.

Đông Phương Liệt Hỏa đưa cho Lý Nhàn túi rượu, ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Thiếu tướng quân, đệ cảm thấy Tân Thế Hùng này như thế nào?

Lý Nhàn uống một ngụm rượu mạnh để trôi miếng thịt thỏ nướng vàng ruộm xuống, lau miệng dính mỡ, nói:
- Lòng dạ không rộng, lòng dạ cũng không sâu. Giống như con lừa, có thể bắt nạt, nhưng phải theo hắn.

Thiết Lão Lang nói:
- Ta biết người này, cũng là xuất thân bình dân, mấy năm nay tích lũy từng chút quân công mới làm được Tả Đồn Vệ tướng quân, nếu Mạch Thiết Trượng không chết, hắn cũng không có cơ hội tấn thân. Người như vậy đệ không thể biểu hiện khinh thường hắn, một chút cũng không được, bởi vì không phải xuất thân thế gia nhà giàu, hắn càng coi trọng uy tín của mình.

Lý Nhàn cười nói:
- Đúng thế, người như vậy không khó đối phó. Mượn bóng của Vũ Văn Sĩ Cập, đệ bảo lão đừng tách chúng ta ra, lão lập tức đáp ứng.

- Vì sao Vũ Văn Sĩ Cập biểu hiện nhiệt tình như vậy?

Triều Cầu Ca có chút không hiểu hỏi.

Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút, vừa xé một đùi thỏ vừa nói:
- Có lẽ... Hắn chỉ thấy đệ có chút mới mẻ, nên tốt với đệ. Hoặc là, hắn đang mượn cơ lôi kéo đệ. Dù sao Dương Quảng biểu hiện thưởng thức đối với đệ, lỗ mũi người Vũ Văn gia linh như vậy, có thể lôi kéo đệ đối với Vũ Văn Sĩ Cập mà nói tối thiểu không phải một chuyện xấu. Nói tới, hắn dùng lương thảo đồ quân nhu triều đình hỗ trợ, cũng không cần trả giá gì, cớ sao mà không làm?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...