Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 39: Người phụ nữ này rất giảo hoạt


Chương trước Chương tiếp

Nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, Trần Lê biến sắc, vội mím môi không dám nói gì nữa.

Tô Đường bình tĩnh lại, nhìn sắc mặt của Tống Thế An, nàng lập tức cười tươi như hoa nở — chàng nhìn xem, nhìn xem, bị chê kìa, bị ruồng rẫy kìa, a ha ha ha ha!

Vừa thấy Tô Đường cười đắc ý như vậy, Tống Thế An hiểu ngay nàng đang nghĩ gì, vì thế, mặt lại đen thêm ba phần, đi thẳng vào trong phòng cầm thứ gì đó rồi quay người bước ra.

Lưu Xuân thấy tướng quân đi rồi cũng vội vàng đuổi theo, nhưng vẫn lưu luyến quay đầu lại, ánh mắt như muốn nói — ôi, cô nương, nhớ trả áo cho ta nhé!

Bắt gặp ánh mắt nóng rực của vị phó tướng kia, mặt Trần Lê cũng nổi lên hai áng mây hồng, chợt nhớ chuyện hôm qua hắn cởi xiêm y khoác lên cơ thể ướt sũng của mình, trong lòng nàng ấy lại nảy sinh chút cảm xúc gì đó rất kỳ quái. Nàng ấy tự cảm thấy ngượng ngùng, vì thế liền cúi đầu không dám nhìn Lưu phó tướng đi một bước quay đầu ba lần kia nữa.

Nhìn hai người như vậy, Tô Đường lại nhớ tới màn “anh hùng cứu mỹ nhân” của Lưu phó tướng hôm qua, không khỏi nheo đôi mắt già lại. Chờ bọn họ đi xa rồi,mới kéo Trần Lê ngồi xuống, giơ ngón tay cái nói: “Lợi hại! Mấy lời đó mà cô cũng dám nói!”

“Là Trần Lê lỗ mãng ạ!” Trần Lê cúi đầu nói.

Tô Đường ghé sát vào nàng ấy, mặt đầy vẻ gian tà nói: “Vậy cô nói nhỏ cho ta biết, người trong lòng cô là ai?”

Trần Lê vội vàng xua tay: “Không có, không có! Ta… ta chỉ nói vậy thôi, trong lòng ta cũng không có ai hết.”

“Vậy sao…” Mặt Tô Đường lộ ra vẻ mất mác, nhíu mày lắc đầu nói: “Vậy thì cũng khó rồi, nha hoàn sai vặt đi tới tiệm điểm tâm thì không có gì, lão thái thái miễn cưỡng cũng coi như đồng ý. Nhưng mà muốn để cho một người xuất thân từ tú nữ như cô tới đó, dù ta có đồng ý, chỉ e tướng quân sẽ không đồng ý, lão thái thái lại càng không. Cô thấy đấy, ta cũng không dám quang minh chính đại ra ngoài, toàn phải kiếm thứ ngụy trang giấu diếm đi. Phải rồi, chuyện này còn phiền cô phải giữ bí mật giúp ta nữa chứ! Ha ha, hơn nữa, ta còn có thứ để ngụy trang được, chứ cô thì chẳng có lý do gì cả! Ta vốn còn tính rằng, nếu trong lòng cô vừa ý ai đó, thì ta sẽ mượn gió bẻ măng, giúp cô đạt được nguyện vọng, tác thành hôn sự cho cô, đến lúc đó, cô gả đi làm vợ người ta, cũng thành người tự do, muốn đi đâu thì đi đó, nhưng bây giờ… Chà…” Nói xong, Tô Đường lại ra vẻ khó xử, ai oán thở dài, tỏ vẻ không biết phải làm sao.

Ánh mắt Trần Lê ảm đạm hẳn, thật ra, trước khi tới đây, nàng ấy cũng biết chuyện muốn tới tiệm điểm tâm cũng không dễ dàng gì, chẳng qua vì nàng ấy thấy thiếu phu nhân là người rất lợi hại, chưa biết chừng còn có thể có cách nào đó, nên cũng mang tâm trạng thử vận may để đến đây. Nhưng hiện giờ, cách đúng là có thật, có điều, cũng khó mà làm được.

Nàng biết đi đâu tìm người thương bây giờ?! Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể tiếp tục ngây ngây ngẩn ngẩn mà sống trong phủ tướng quân cả đời hay sao? Đang mải suy nghĩ, nàng ấy lại bất chợt nhớ tới vị phó tướng kia.

Tô Đường thấy nói như vậy mà vẫn không thể thăm dò được ‘người thương’ của Trần Lê là ai, trong lòng cũng cảm thấy hơi thất vọng, có điều, nhìn dáng vẻ chán nản của nàng ấy, nàng cũng thầm ngẫm nghĩ có lẽ trong lòng nàng ấy thật sự không có ai, vừa rồi chẳng qua là do mình tự suy đoán thôi, nên lại nói tiếp: “Không sao, bây giờ chưa có cũng không có nghĩa là sau này không có. Chờ bao giờ cô có, thì cứ báo cho ta một tiếng, ta ra mặt chủ trì cho cô.” Bảo đảm xong, Tô Đường lại hơi bất an, có vẻ như nàng nên hỏi ý mặt lạnh trước thì phải, cứ tùy tiện giải quyết thế này cũng được sao?

“Mà… ta còn có một câu hỏi nữa, sao cô lại cảm thấy tướng quân không phải là người trong lòng mình? Cô nhìn chàng ấy kìa, dáng vẻ rất tuấn tú, lại là tướng quân, uy phong biết bao. Còn con người à, tuy bình thường hay làm mặt lạnh, thoạt nhìn có vẻ rất đáng sợ, nhưng cũng là người phân rõ phải trái, nếu cô từ từ nói chuyện với chàng, thì nhất định cũng có thể dỗ dành chàng thành người dễ bảo. Hơn nữa, tâm địa chàng không xấu, lúc nào mà quan tâm lên thì cũng rất dịu dàng…”

À, từ từ đã, ta đang nói gì thế này? Mặt lạnh mà có nhiều ưu điểm như vậy sao?

Nhìn thấy Tô Đường đột ngột dừng lại, sắc mặt có vẻ rối rắm, Trần Lê mỉm cười: “Tướng quân đương nhiên rất tốt, nhưng cũng chỉ tốt với phu nhân ngài thôi!”

“Hả?” Tô Đường kinh ngạc quay đầu.

Trần Lê nói tiếp: “Trong mắt chúng ta, tướng quân cao cao tại thượng không thể mơ tưởng, thậm chí còn có chút vẻ không nể nang ai, bình thường ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn chúng ta lấy một cái, chứ đừng nói gì đến chuyện dịu dàng quan tâm. Tất cả mọi chuyện ngài vừa nói, tướng quân chỉ dành cho một mình ngài thôi.”

Tô Đường há hốc mồm, nói vậy tức là… mặt lạnh chỉ nghe nàng nói, chỉ xoa bụng cho mình thôi sao?

Ôi, thôi, đừng nên nghĩ mấy chuyện này thì hơn.

Tô Đường chuyển đề tài: “À… ngày mai ta sẽ đưa mấy người kia tới tiệm điểm tâm, cô có muốn đi cùng ta không?” Tuy tạm thời vẫn chưa thể để nàng ấy đến tiệm điểm tâm được, nhưng ít ra cũng có thể đưa nàng ấy ra ngoài đi dạo một chút, trong phủ tướng quân đúng là buồn đến hỏng người!

Trần Lê nghe thấy vậy, mắt sáng rực lên.

Buổi tối hôm đó, ba người lại cùng nhau ngủ. Vì ngày mai sẽ được ra ngoài chơi nên Tuyên Tử hưng phấn đến hơn nửa đêm mới ngủ. Chờ thằng bé ngủ rồi, bụng Tô Đường lại bắt đầu đau — thôi được rồi, thật ra đêm nay cũng không đau đớn gì, có điều, nhớ lại mấy lời Trần Lê nói lúc trưa, nàng lại thầm muốn thử xem liệu mặt lạnh còn có thể “dịu dàng” như vậy, “quan tâm” như vậy với nàng không.

Ngay sau khi nàng khe khẽ kêu được hai tiếng, quả nhiên Tống Thế An lại bế Tuyên Tử vào trong, kéo nàng lại gần, tiếp tục đưa bàn tay to ra xoa xoa cho nàng.

Hắn vừa xoa vừa hỏi: “Chuyện đó của nàng… mất bao lâu?”

Tô Đường nghĩ một chút, ra vẻ không chắc chắn lắm nói: “À, đại khái khoảng mười ngày nửa tháng gì đó…”

Tống Thế An đen mặt: “Phụ nữ thật phiền phức!”

Thấy mặt hắn tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng tay cũng không ngừng lại, Tô Đường cười thầm không thôi. Chợt nhớ ra chuyện gì đó, nàng lại chọc chọc vào cánh tay hắn nói: “Này, nói cho chàng nghe chuyện này…”

Tống Thế An vừa nghe thấy vậy, thần kinh như rung lên, hắn phát hiện ra, mỗi lần mà người phụ nữ này mặt mày hớn hở nói muốn nói chuyện với hắn, thì nhất định là không có chuyện gì tốt. Ví dụ như đưa Tuyên Tử ra ngoài chơi, ví dụ như mượn người của hắn… Tuy lúc ấy nàng đều dùng vẻ mặt chí công vô tư đường đường chính chính để nói, còn thành thật khiến cho người ta hoàn toàn đồng tình, nhưng sau đó nghĩ lại, thì rõ ràng đều là có tính toán riêng!

Hắn từng gặp biết bao nhiêu kẻ địch, nhưng chưa có ai giảo hoạt như người phụ nữ này!

Tống Thế An giữ vững cảnh giới, muốn tỉnh táo để nhìn xem nàng còn có thể tính toán những gì!

Tô Đường hồn nhiên không phát hiện ra, chỉ nói với ngón tay: “Hôm nay ấy mà… chàng cũng nghe thấy rồi ấy… Trần Lê người ta… cũng không nhìn trúng chàng…” Thấy mặt Tống Thế An sa sầm xuống, nàng lại vội vàng nói tiếp: “Ôi dào, ta cũng thấy hơi quá đáng, dù sao chàng cũng là Đại tướng quân mà, tuy không phải là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng gì, nhưng ít ra cũng ra hình ra dáng…”

Hay thật!!! Tống Thế An lại nhớ ngay tới cái câu “mặt người dạ thú” với “ra vẻ nghiêm túc đàng hoàng”!

“Chàng nghĩ mà xem, dù nàng ấy có suy nghĩ như vậy, nhưng cứ để trong lòng là được rồi, nói ra làm gì chứ…”

“…” Hóa ra chỉ cần không nói ra, còn thầm nghĩ thì vẫn được à?! Tống Thế An hừ mạnh một tiếng.

Tô Đường vội cười cầu hòa: “Có điều ấy mà, nếu nàng ấy đã nói ra rồi, thì không phải chúng ta cũng nên quan tâm một chút tâm tư tình cảm của người ta sao? Hay là, chàng sủng hạnh nàng ấy đi, cho nàng ấy một danh phận. Nếu không, cứ giữ tình trạng lập lờ thế này, trong lòng nàng ấy cũng không thoải mái, thà rằng thẳng tay biến nàng ấy thành người của chàng đi, nàng ấy cũng sẽ chấp nhận chàng thôi, không phải sao?”

Tống Thế An nheo mắt, sắc mặt rất phức tạp, nhìn nàng một lúc lâu đến mức khiến Tô Đường cảm thấy mất tự nhiên, mới chậm rãi nói: “Biến thành người của ta, thì sẽ chấp nhận ta sao?”

“Đúng thế!” Tô Đường gật đầu liên tục: “Hiện giờ trái tim nàng ấy không thuộc về ai, nên mới nghĩ này nghĩ nọ, nếu thực sự thành người của chàng rồi, đương nhiên sẽ an phận thôi! Nếu không, để đến một ngày nào đó, nàng ấy lại lầm đường lỡ bước thì chết, chàng không ngại đội nón xanh, chứ ta còn ngại không muốn nhìn ấy!”

Tống Thế An không thèm để ý đến vế sau vừa nói vừa ba hoa của nàng, chỉ trầm giọng hỏi lại: “Vậy vì sao nàng đã là người của ta rồi, mà vẫn không chịu chấp nhận ta?”

“Hả…” Tô Đường chớp chớp mắt, không đáp, vì sao tự dưng nàng lại có cảm giác tự bê đá đập vào chân mình vậy nhỉ? Một lúc lâu sau, nàng mới rặn ra một câu: “Vì ta cũng có ước vọng riêng!”

“Lưỡng tình tương duyệt sao?” Tống Thế An hỏi rất nghiêm túc.

Tô Đường lườm hắn một cái, tình hình đêm nay có vẻ hơi kỳ quái nhỉ? Ngủ thôi ngủ thôi, mau ngủ thôi!

“Cũng muộn rồi, mau ngủ đi thôi, a ha ha ha.” Nàng cười gượng gạo rồi vội vàng quay lưng về phía hắn.

Nhưng rõ ràng Tống Thế An không định rút binh dễ dàng như vậy, hắn hơi dùng sức, xoay cái eo nhỏ xinh của Tô Đường, để nàng đối mặt với mình: “Nàng đã muốn lưỡng tình tương duyệt, vì sao còn muốn ta sủng hạnh người con gái khác?”

Đôi con ngươi của người đàn ông ấy đen láy mà kiên định, giọng nói bình thản mà chân thành, sắc mặt nghiêm túc mà… à… hơi đen lại… Tô Đường bị hắn nhìn chằm chằm đến mức suýt quên cả hô hấp, chỉ cảm thấy trái tim mình cứ đập loạn lên từng nhịp thình thịch thình thịch.

Nàng… không kịp hiểu ra sao cả…

“À… chuyện đó… lưỡng tình tương duyệt cái gì chứ, ta chỉ thuận miệng nói bừa thôi…” Tô Đường càng nói càng bất an, vì sắc mặt Tống Thế An càng lúc càng tệ.

Tống Thế An không kiềm chế được nữa, lật người đặt nàng ở bên dưới thân mình: “Vậy rốt cuộc nàng muốn gì?!”

Tô Đường càng luống cuống hơn: “Này này này, chàng định làm gì thế? Thời điểm đặc biệt không thể làm bậy được nhé!”

Tống Thế An suýt nữa thì úp cả mặt xuống giường, hắn hoàn toàn không có suy nghĩ này trong đầu, có điều, bị nàng nhắc đến như vậy, cảm nhận được hương thơm ngọt ngào bên dưới thân mình, thứ gì đó cũng thật sự muốn — ngóc đầu dậy…

Có điều… mười ngày nửa tháng… mười ngày nửa tháng… mặt Tống Thế An đầy vẻ ai oán!

Thôi được rồi, tạm nhịn nửa tháng đi vậy!

Chờ đến khi Tống Thế An quay người ngủ, một lúc lâu sau, trái tim đang rối loạn của Tô Đường mới dần trở lại bình thường. Xâu chuỗi hết mọi chuyện vừa rồi vào, nàng không khỏi kỳ quái — mặt lạnh nói như vậy, có phải là muốn nói rằng hắn sẵn lòng lưỡng tình tương duyệt với mình không? Nhìn biểu hiện gần đây của hắn, quả thật hình như cũng có ý đó, ít nhất cũng không lạnh lùng cứng đầu như lúc trước nữa…

Nhưng mà… nhưng mà… thực sự thì hôm nay khi nói hắn đến sủng hạnh Trần Lê cũng chỉ là muốn thử thôi! Nàng vốn chỉ muốn xem phản ứng của mặt lạnh thế nào, có phải giống như lời Trần Lê nói, rằng hắn chỉ tốt với một mình nàng hay không thôi! Nhưng vì sao càng lúc lại càng không khống chế được nữa?! Tuy mặt lạnh cũng thể hiện ra hắn không muốn sủng hạnh Trần Lê đúng như mình mong muốn, nhưng cục diện này lại hoàn toàn không nằm trong lòng bàn tay nàng! Rõ ràng nàng là phe gây chiến, vậy mà bị đối phương ép hỏi đến mức hỗn loạn không ra làm sao, phải hoảng hốt tháo chạy. Thật đúng là… thật đúng là… vô cùng mất mặt!

Hơn nữa… nàng vẫn còn chuyện quan trọng hơn chưa nói mà…

Nghĩ vậy, Tô Đường lại chọc chọc vào lưng hắn: “Này, này, tỉnh dậy đi, ta còn chưa nói hết mà!”

Tống Thế An quay lại, trầm mặc không nói gì chỉ nhìn nàng chằm chằm — đột nhiên, lúc này hắn rất muốn phản bác câu nói lúc trước của Tuyên Tử, người phụ nữ này đâu chỉ hơi lắm điều đâu, mà thực sự là vô cùng lắm điều!!!

Tô Đường cười gượng một cái: “Chàng thấy đấy, Trần Lê người ta không có ý gì với chàng, chàng cũng không có ý gì với nàng ấy. Mà… một cô gái như hoa như ngọc như vậy, cứ ở mãi trong quý phủ mình cũng phí đời hoa, chi bằng… tìm cho nàng một vị phu quân tâm đầu ý hợp có được không…”

Trần Lê là một cô gái rất có chính kiến, nếu đã không muốn đi theo mặt lạnh, vậy thì tìm mùa xuân khác cho nàng ấy cũng được!

Tống Thế An thoáng nhíu mày, nàng có ý gì?!

“Sao hả? Không nỡ bỏ sao?” Tô Đường nhướng mày trêu.

“…” Tống Thế An không nói gì. Thật ra với hắn thì chẳng sao cả, hắn chỉ ước đẩy được mấy cô gái đó đi thật xa, đến nơi mà hắn không nhìn thấy thì càng tốt. Nhưng những người này là do Hoàng thượng ban cho, sao có thể muốn tìm cho nàng ấy người khác thì tìm được! Đây chẳng phải là cho mấy lão già kia một cái cớ để buộc tội hắn bất kính với Hoàng ân hay sao?

Sau khi hiểu được băn khoăn của Tống Thế An, Tô Đường hừ một cái khinh thường: “Thế thì đã sao? Muốn buộc tội thì cứ để lão buộc tội đi, cũng đâu có mất của chàng lạng thịt nào, hơn nữa, người ta là chàng có tình, thiếp có ý, ta cũng chỉ giúp người ta đạt được ý nguyện thôi! Chỉ cần nói rõ ràng như vậy ra, thì ta nghĩ Hoàng thượng cũng sẽ chẳng làm gì chàng đâu. Hơn nữa, nếu chàng thật sự khó xử, cứ nói rằng mình cưới phải người phụ nữ ghen tuông, thấy Trần Lê trẻ hơn nàng, xinh đẹp hơn nàng, nên cả ngày chỉ đắm chìm trong hũ dấm chua, rảnh rỗi lại kiếm chuyện gây sự, chàng không chịu nổi, vì sự bình yên của gia đình, nên mới phất tay ban người cho người khác!”

Nói xong, Tô Đường lại cảm thán: “Ôi chà, sao ta lại cảm thấy mình thật cao thượng hy sinh mình vì việc nghĩa thế nhỉ?!”

Toàn bộ sự chú ý của Tống Thế An đều dồn vào mấy chữ “cưới phải người phụ nữ ghen tuông”, nên không khỏi nheo mắt nhìn Tô Đường chằm chằm, hắn rất muốn nhìn xem rốt cuộc nàng nói mấy lời này là đùa hay thật lòng. Nếu là thật lòng, thì hắn cũng không ngại ban thưởng Trần Lê kia cho người khác.

Tô Đường vẫn tự mình nói tiếp: “Thuộc hạ của chàng có tên tiểu tử nào trẻ tuổi mà tài mạo song toàn không? Có thì nhớ để ý một chút nhé?!”

“…” Giờ còn muốn hắn thành ông mai nữa à?! Tìm đàn ông cho “người phụ nữ của mình” là thế nào đây?!!!

“Ta thấy vị phó tướng của chàng cũng không tồi, năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có thê thất gì chưa?” Tô Đường lập tức rèn sắt khi còn nóng.

“…” Tống Thế An nghẹn họng nửa ngày mới đáp được một câu: “Khoảng chừng hai mươi gì đó, hình như chưa cưới vợ.”

Tô Đường bất mãn: “Khoảng chừng? Hình như?! Là một tướng quân mà chàng chẳng quan tâm đến cấp dưới như thế à?! Ngày mai chàng hỏi thăm cặn kẽ cho ta, đây là chuyện chung thân đại sự của người ta đấy!”

“…” Vì sao người phụ nữ này càng lúc càng biết cách sai khiến người khác vậy, mà càng lúc lại càng sai người ta hùng hồn hơn nữa chứ!

“Có điều, ừm… cũng phải xem Trần Lê có vừa ý người ta không mới được!”

Tô Đường lảm nhảm mãi, cuối cùng Tống Thế An không nhịn được nữa, cũng đành “ừ” một tiếng xem như đồng ý. Vì thế, Tô Đường lại nở nụ cười gian xảo như thực hiện được âm mưu của mình — đối phó với mặt lạnh, nhất định phải chiếm thế chủ động, liên tục xuất chiêu, không để cho hắn có thời gian suy nghĩ!

Thương lượng gì gì đó, chẳng qua chỉ là dỗ dành chơi vậy thôi!

Mà khi Tống Thế An bình tĩnh lại, nhìn khóe miệng cô gái này vẫn còn nở nụ cười đắc ý, hắn lại cảm thấy mình bị gài bẫy một lần nữa…

Ngày hôm sau, trong thư phòng, Lưu Xuân bị tướng quân nhìn chằm chằm trong khoảng non nửa tách trà, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.

“Tướng quân, có phải ta làm sai chuyện gì không?”

“… Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Cưới vợ chưa?”

“Dạ?” Sao đột nhiên tướng quân lại hỏi chuyện này? “Năm nay ta vừa tròn hai mươi, chưa cưới vợ, có điều, hai ngày trước Đường thẩm có nói muốn giới thiệu một vị cô nương cho ta…”

“Bảo Đường thẩm nhà ngươi đừng giới thiệu.” Tống Thế An lạnh lùng nói.

“Dạ?” Lưu Xuân kinh ngạc.

Tống Thế An liếc mắt nhìn hắn ta, cúi đầu không nói — những lời sau thì có đánh chết hắn cũng không nói thành lời được!

Thấy tướng quân không nói gì, Lưu Xuân không hiểu ra sao, cuối cùng đành phải rặn ra một tiếng — “Vâng.”
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...