Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 16: Sự đố kị của phụ nữ


Chương trước Chương tiếp

Cơn giận này khiến toàn thân tôi chấn động đến run rẩy, khuôn mặt tuấn tú của hoàng thượng bao phủ một tầng u ám, khóe miệng rũ xuống thành một độ cong lạnh lùng.

Trang phi biến sắc, vô cùng kinh ngạc, theo phản xạ lấy hai tay che bụng, hơi thở có hơi dồn dập.

Thấy thế, lúc này tôi mới hiểu ra, sợ là việc tối nay cô ấy giá lâm Liệt phủ đã sớm bị lộ, mà trà độc là muốn độc chết thai nhi trong bụng cô ấy!

Hai chữ “Long chủng” làm người ta vinh quang, nhưng cũng khiến toàn thân người ta lạnh như băng. Trong hậu cung có bao nhiêu người phụ nữ vì mang thai long chủng mà tranh đấu gay gắt, lại có bao nhiêu thai nhi vì nanh vuốt ma quỷ trong bóng tối mà chết từ trong trứng nước!

Trang phi trước mắt rõ ràng là một ví dụ, sợ là trong hậu cung muôn nghìn người hoàng thượng sủng cô ấy nhất nên mới mang đến họa sát thân! Nếu không có ai phát hiện ra trà độc kia vậy người chết sẽ không chỉ là con gà không hiểu tiếng người chỉ biết đẻ trứng kia thôi đâu!

Mới nghĩ đến đây, một bóng người lướt qua trước mặt, tôi vội dừng suy nghĩ, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại. . . . . . Chỉ thấy nha hoàn Giáp thấy chuyện bại lộ, hốt hoảng bỏ chạy!

Cô ta có trốn như thế cũng chẳng khác nào gõ chuông báo tang cho chính mình! Nhưng nếu như không trốn, người hầu hạ bên cạnh Trang phi là cô ta, giờ gà chết rồi, bị nghi ngờ đầu tiên cũng là cô ta. Cho nên, dù trốn hay không trốn đều không thể tránh được vận xui này!

Chưa cho cô ta cơ hội, Liệt Minh Dã nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ lên mặt bàn, bay lên không, liên tục lộn hai cái trong không trung, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Thân người vút qua, cánh tay duỗi ra túm đúng lấy gáy cô ta. Động tác liên tiếp chỉ trong chớp mắt, nhanh đến đáng sợ!

“Phong tỏa trước, sau cửa phủ, không cho bất kỳ ai tự tiện ra vào!” Cậu ta vừa bắt lấy gáy nha hoàn Giáp, vừa lấy tiếng nói trầm thấp quát ra ngoài phòng. Tiếng nói truyền ra, đám người trong phủ lập tức cuống quýt làm theo.

Quan viên triều đình và thương nhân bên ngoài phòng biến sắc, tất cả rời khỏi chỗ ngồi quỳ xuống đất. Mọi người đều nhìn thấy rõ gà mái trúng độc mà chết, thật là kinh người!

Nhiếp Quang ra sảnh chính, trấn thủ ở ngoài.

Lương Đức Dung vẫy tay ra hiệu, lập tức có thái giám đóng mấy cánh cửa đang mở trong sảnh chính lại. Mọi người quỳ bên ngoài biến mất khỏi tầm nhìn, không khí trong phòng đóng băng, áp lực khiến người ta không thở nổi!

Liệt Minh Dã ấn nha hoàn Giáp quỳ xuống, cơ mặt hắn dường như giật giật, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn làm người ta sợ hãi.

Cũng khó trách, kẻ hạ độc là hạ nhân trong phủ, dù không liên quan gì đến hắn, hắn cũng không thoát nổi trách nhiệm không biết cách dạy dỗ.

Nha hoàn Giáp nằm úp mặt xuống đất không ngừng run rẩy, thân thể nhỏ bé kia nhìn cực kì đáng thương. Hai tay đặt trên mặt đất lúc duỗi ra lúc nắm lại, run rẩy, không thể vùng vẫy.

Trang phi đã được Mục Cửu Sơn đỡ ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, hai tay cô ấy vẫn chưa rời khỏi bụng, vẻ mặt hoảng sợ đã thả lỏng.

Hoàng thượng chắp hai tay ra sau lưng, từ trên cao cúi xuống lạnh lùng nhìn nha hoàn Giáp.

Tôi với những người còn lại chia làm hai bên, chẳng dám thở mạnh. Độc hại sủng phi và long tử, tội này phải tru di cửu tộc!

“Nói, ngươi nghe lệnh kẻ nào.” Giọng nói của Hoàng thượng khàn khàn trầm thấp mà lạnh lẽo, ngực phập phồng nhanh hơn. Không thể nghi ngờ, anh ta nổi giận rồi!

“Nô, nô tì, không, không thể nói. . . . . . Không thể nói. . . . . .” Đầu nha hoàn Giáp đã áp sát vào mặt đất, giọng nói run rẩy, nói một câu cũng không được mạch lạc, chắc chắn trong lòng cô ta hiện giờ đang vô cùng sợ hãi!

“Láo xược, trước mặt Hoàng thượng sao cho phép ngươi biết mà không nói!” Liệt Minh Dã quát lớn, cơ mặt co rút lại rõ ràng, ánh mắt tàn bạo lạnh lẽo kia dường như có thể tàn nhẫn đâm thủng người ta, máu chảy thành sông!

“Thiếu gia!” Nha hoàn Giáp đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt, hóa ra mặt cô ta đã đẫm nước mắt!”Thiếu gia, tính mạng già trẻ nhà nô tì tất cả đều trong tay ‘người đó’, nô tì không thể nói được!”

Nghe vậy, lòng tôi lạnh kẽo, hóa ra là khống chế! Vì sao những kẻ quyền thế lại luôn tìm những người vô danh tiểu tốt hi sinh cho chúng? Tại sao vì tranh sủng lại có thể xấu xa đến thế !

Rất nhiều phụ nữ tranh đoạt một người đàn ông, có ý nghĩa sao? Đơn giản chỉ vì một khoảng thời gian sủng ái ngắn ngủi. Mà dù được sủng ái lâu thì sao? Khi những cô gái tuổi trẻ xinh đẹp khác vào cung, người đàn ông chí cao vô thượng kia liệu có còn nhớ đến người con gái anh ta từng sủng ái? Sinh long tử thì sao nào? Long tử nhất định sẽ trở thành quân vương tiếp theo sao? Sinh công chúa thì sao? Công chúa chẳng lẽ không thể mang đến niềm vui sao?

Tôi không thích chế độ nam tôn, chèn ép địa vị phụ nữ tới tầng thấp nhất. Thế kỷ hai mươi mốt vẫn tốt hơn, nam nữ ngang hàng, đàn ông cũng không dám bắt nạt phụ nữ nữa!

“Nếu ngươi chịu nói ra kẻ sai khiến, trẫm có thể bỏ qua chuyện này và người nhà ngươi.” Ánh mắt vốn có ý cười của Hoàng thượng đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, hai mắt nheo một phần ba.

Chữ “có thể” này làm tôi cười thầm trong lòng, Hoàng thượng ơi Hoàng thượng, quân vương một nước sao lại dùng từ mập mờ như vậy. Tôi tuyệt đối không tin anh ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, nha hoàn Giáp là kẻ hạ độc, dù là ai sai khiến sau lưng thì cô ta cũng khó thoát khỏi cái chết!

“Hoàng thượng, nô tì xin ngài, ngài giết nô tì đi! Nô tì thật sự không thể nói! Nô tì tình nguyện bị lóc từng miếng thịt nhưng nô tì không thể không để ý đến tính mạng già trẻ nhà mình được!” Nha hoàn Giáp khóc, nước mắt nước mũi giàn dụa trên khuôn mặt.

Sự bất lực của cô ta siết đau tim tôi, dù cô ta đối xử với tôi không tốt nhưng lại hiếu thuận, nếu không bị lợi dụng, ai lại muốn làm cái việc tru di cửu tộc này?

“Ngươi cho rằng không nói thì có thể giữ được tính mạng của người nhà sao?! Ngươi cho rằng ngươi làm việc giết người bằng thuốc độc này ‘hắn’ còn có thể để người nhà của ngươi sống trên đời sao?! Ngươi chưa từng nghe bốn chữ ‘ giết người diệt khẩu’ sao? !” Liệt Minh Dã siết chặt hai nắm đấm khớp xương kêu ‘khách khách’, nghiến răng nghiến lợi, toàn thân đều tản ra sự hung ác.

Câu nói của cậu ta làm nha hoàn Giáp ngừng khóc, đờ đẫn sững sờ, nước mắt yên lặng chảy xuống, đôi môi run run như lá khô, sắc mặt trắng bệch.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng nghe thấy được, cô ta ngơ ngác quỳ trên mặt đất không nói không động đậy, dường như đã tuyệt vọng hóa thành tượng người vĩnh viễn không cử động.

Lúc lâu sau, cô ta cử động, xoay người hướng đối mặt với Hoàng thượng, cúi rạp người xuống dập đầu, trán kề sát mặt đất.

Tôi cứ nghĩ cô ta quyết định tố giác kẻ sai khiến, lại không ngờ nghe thấy một tiếng rên, thân thể cô ta run lên một cái sau đó mọi thứ trở nên yên lặng.

Thấy thế, Liệt Minh Dã đưa tay nhấc thân thể đang quỳ sát đất của cô ta lên . . . . . .

Nhìn thấy khuôn mặt nha hoàn Giáp lại khiến tôi hít một ngụm khí lạnh, tay trái theo bản năng che miệng, cô ta cắn lưỡi tự sát rồi! Máu đỏ tươi trên cánh môi trắng bệch thật chói mắt! Cô ta thật ngốc, lại vì bất lực mà đánh cược sinh mạng! Cô ta chết, người nhà cô ta vẫn phải chôn cùng, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Quả nhiên, Hoàng thượng tức giận, trong sảnh chính tràn ngập sát khí lạnh lẽo. Nha hoàn Giáp tự sát, đây là sự coi thường uy nghiêm của Hoàng đế! Một vị đế vương lại không thể tìm ra kẻ mưu hại vợ, giết tên đầu sỏ, cơn tức này sao có thể tan được!

Liệt Minh Dã thả nha hoàn Giáp ra, để cô ta ngã xuống mặt đất, cậu ta vén vạt áo quỳ hai gối xuống đất, nghiêm giọng nói, “Thảo dân không biết dạy dỗ, suýt nữa khiến Trang phi nương nương và long tử mất mạng, xin Hoàng thượng trị tội!” Dứt lời, cúi rạp người dập đầu.

Nha hoàn giáp đã chết, không thể nào tra ra chủ mưu là ai, giờ cậu ta tự động xin chịu tội mới là thượng sách!

Tim tôi siết chặt, ngừng thở, căng thẳng nhìn chằm chằm sắc mặt khó coi của Hoàng thượng, anh ta sẽ xử lí thế nào? !

Trong sảnh chính lại rơi vào im lặng, Liệt Minh Dã cúi rạp người vẫn không nhúc nhích, mái tóc đen bóng buông xuống đất, rõ ràng lúc này cậu ta bị động và thành người bị liên lụy.

Hoàng thượng nhìn cậu ta, sắc mặt dần dần khôi phục như cũ, vẻ mặt trầm tĩnh không gợn sóng như thể việc giết người bằng thuốc độc vừa rồi không hề xảy ra!

Trong lòng tôi thầm nghĩ, anh ta có ý gì? Sẽ trị tội hay không trị tội? Đang nghĩ vậy lại thấy Trang phi nâng tay phải khẽ vuốt trán, tiếng nói yếu đuối mềm mại, “Hoàng thượng. . . . . .”

Nghe vậy, hai tay Hoàng thượng đang chắp ra sau lưng buông xuống bên sườn, xoay người đi tới chỗ cô ấy.

“Hoàng thượng, thần thiếp mệt mỏi, muốn nghỉ một lát.”

“Lương Đức Dung.” Hoàng thượng bình thản mở miệng, nói xong nâng Trang phi từ trên ghế dậy.

Lương Đức Dung nháy mắt ra hiệu cho đám thái giám, mở cánh cửa sảnh chính nặng nề đang đóng kia.

Hoàng thượng đỡ Trang phi đi vòng qua Liệt Minh Dã ra ngoài sảnh chính, không nói có trị tội cậu ta hay không.

Khách khứa bên ngoài phòng vẫn quỳ dưới đất không nói không động đậy, Nhiếp Quang xoay người nhìn vào sảnh chính, ánh mắt đăm đăm nhìn Liệt Minh Dã.

Tôi hơi ngỡ ngàng nhìn Trang phi, chẳng lẽ cô ấy mệt đúng lúc này là giả, cố ý thoát tội cho Liệt Minh Dã mới là thật?

Nhìn Hoàng thượng và Trang phi đi vào trong bóng tối, khách khứa mới dám từ từ đứng lên, lấy tay áo lau mồ hôi.

Hoàng thượng chưa cho Liệt Minh Dã đứng dậy nên cậu ta vẫn cứ quỳ, nhưng nửa người trên đã thẳng lên một chút.

Nhiếp Quang trở lại sảnh chính, nhìn nha xác hoàn Giáp thở dài, gọi hạ nhân tạm thời đưa thi thể cô ta đến nơi khác. Dặn dò xong, quay đầu nhìn về phía tôi, hỏi, “Em dâu, sao muội biết được trong trà kia có độc?”

Tôi hít vào một hơi, lập tức nói ra những gì mình đã nhìn thấy.

Nghe xong, anh ta còn sợ hãi nhẹ giọng nói, “May mắn muội phát hiện ra, nếu không Minh Dã. . . . . .” Nói đến đây thì ngừng nhưng tôi cũng hiểu được ý của anh ta.

Liệt Minh Dã quỳ dưới đất không nói gì, đầu cúi xuống, trên mặt không nhìn ra cảm xúc.

Hai tay tôi nắm lại đặt trước ngực, nhìn bóng đêm bên ngoài và khách khứa lau mồ hôi ngoài phòng buồn bã bất an. Tiệc đầy tháng của Tiểu Thương Sí cuối cùng lại nhuộm máu!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...