Tướng Công Khờ Của Nương Tử Đẹp

Chương 2: Rơi thân ở tửu lâu Như Ý


Chương trước Chương tiếp

Trong đại sảnh trống rỗng của tửu lâu Như Ý, một đám người cao lớn đang ngồi, lại còn có cả nam nhân bẩn thỉu kia nữa.

Chưởng quầy gạt những cái đầu người đang chen lách bàn tán xôn xao ở bốn phía ra.

"Đại Đầu này, ngươi tìm được cái này thằng ngốc này ở đâu vậy?" Trụ Tử hỏi Đại Đầu.

"Hôm nay lúc ở trên đường, tiểu thư bảo ta đi tìm lão gia, ta đã đuổi theo ra cửa thành hơn hai dặm đường nữa, mà cũng không thấy lão gia, lúc đó ta rất nóng lòng đó. . . . . ." Đại Đầu tự ca việc mình làm vừa nói còn vừa làm biểu tình.

"Bốp." Một tiếng vang lên giòn vang, trên đầu hắn bị trúng một cú, Tô Tĩnh Nhã trừng mắt liếc hắn một cái: "Nói điểm chính."

Đại Đầu ôm đầu gào lên: "Đừng đánh, đừng đánh, ta lập tức nói trọng điểm ngay."

Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Tô lão cha chính trực đang nhìn thẳng hắn, vội vàng bỏ tay xuống nói tiếp: "Lúc ấy, ta nhìn thấy thằng ngốc này đang đánh nhau với một đám ăn xin, một mình thằng ngốc này mà đánh cho đám ăn xin không đứng lên nổi, lúc ấy ta chỉ nghĩ cô nương tìm cha gấp như vậy, không phải là muốn cha đi giáo huấn những thứ tay chân kia một chút ư, không tìm được Tô lão đầu thì đưa người này đi không phải cũng giống nhau sao? Cho nên ta lập tức kêu hắn đi."

"Còn gì nữa không?" Tô Tĩnh Nhã hỏi.

Đại Đầu ngượng ngùng nói: "Dĩ nhiên, người ta không thể vô duyên vô cớ đi theo ta, ta đồng ý cho hắn mười lượng bạc làm thù lao. . . . . ." Càng nói thì tiếng càng nhỏ, hắn cũng biết, d.d0le0quy0don có buôn bán trong quán rượu thì trong tay cô nương cũng không thể có mười lượng bạc, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào mà, tìm không thấy cha, cũng không thể để cô nương bị những người đó khi dễ.

"Mười lượng đó, ngươi thật cũng dám ra giá" Trụ Tử cũng cho Đại Đầu một cái tát, thật coi bạc không phải bạc, há mồm thì sẽ có sao?

Đại Đầu ôm đầu: ta sai rồi. . . . . .

"Được lắm, suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm gì?" Tô lão cha nói.

"Cha, chúng ta không có mười lượng bạc mà, công phu người này tốt như vậy, có thể đánh chúng ta ra cửa không?" Tô Tĩnh Nhã nói, theo ý của nàng, công phu người này cao hơn cả cha, vậy phải làm sao bây giờ hả, vừa đưa một đám tiểu ôn thần đi, lại mời về một đại ôn thần.

Tô lão cha không lên tiếng, đưa đầu nhìn nam nhân đang ngồi bên ngoài một chút, cân nhắc một cái mới mở miệng: "Nha đầu, mồm mép ngươi lưu loát, đi ra ngoài hàn huyên với người ta trước một chút, thăm dò lai lịch của hắn một chút."

"À? Con? Cha cũng không thể thoái thác lên người con gái như vậy nha" Tô Tĩnh Nhã hơi sợ, công phu của nam nhân này nàng đã nhìn qua, tên đầu trọc hai chiêu đã đánh bại nàng, người nam nhân kia lại hai chiêu đánh bại đầu trọc, chênh lệch giữa hai người như vậy, tất nhiên có thể đoán ra, nếu không cẩn thận động đến tay chân, mệnh của nàng còn sao?

"Muốn con đi nói chuyện một chút cũng không phải là muốn con đi đánh nhau, đừng sợ, có chuyện gì không phải còn có cha sao" Tô lão cha đẩy Tô Tĩnh Nhã một cái: "Hỏi thử xem hắn đến từ nới nào, muốn đi đâu, đừng nói chuyện tiền nong, cứ coi như là khách hàng bình thường, bồi hắn tâm sự."

"Ở đây? Có ích không?" Tô Tĩnh Nhã lo âu hỏi.

"Đi trước hỏi một chút đã." Tô lão cha nói, mình không có tiền, người ta cứu con gái mình một mạng, nói gì cũng không thể không có cảm ơn, nhìn bộ dạng gặp nạn kia của hắn, nhất định là gặp phải chuyện không vừa ý, nếu có thể từ bồi thường hắn ở phương diện hắn thì tốt rồi.

"Ta nói này đại ca" Bộ dạng Tô Tĩnh Nhã nhăn nhăn nhó nhó tiến lên: "Ngươi từ đâu tới vậy?"

"Từ kinh thành tới." Lý Dục trả lời, cho tiền để người ta đi đi, hỏi cái này làm gì? Dài dòng.

"Họ của đại ca là gì nha?"

"Họ Lý."

"A, vậy là Lý đại ca rồi."

"Đại ca gì mà đại ca , ta không có muội muội, cái đó. . . . . . Chưởng quỹ của các ngươi đâu rồi, vẫn chưa về sao? Nơi này không có quản sự khác hay sao? Tìm một người tới đây, nhanh đưa tiền cho ta một chút để ta còn lên đường đây?" Thật ra năm nay hạn hán bất lợi, nếu bình thường thì hắn sẽ không để ý mười lượng bạc này đâu. Lý Dục nóng lòng muốn tiền thức ăn sau này của hắn, không nhịn được hỏi.

"Cái này. . . . . ." Tô Tĩnh Nhã hết chỗ nói rồi, có tiền đã sớm đưa cho ngươi, đâu còn rãnh rỗi tán gẫu với ngươi?

Tô Tĩnh Nhã xoay xoay đầu suy nghĩ nên nói như thế nào, quán rượu này thực ra cũng không buôn bán, trên tay nàng có hơn 10 lượng bạc nhưng là tiền để hộ mệnh khi có việc gấp, có nên cho hắn hay không đây? Nếu không cẩn thận gặp việc gấp gì, thì làm sao hả? Còn nếu không cho, người đàn ông này có thể phá hủy Như Ý lâu này hay không?

Lý Dục nóng lòng, vừa định mở miệng tìm hỏi, nghiêng mắt nhìn đến một bóng người ngoài cửa: "Ngươi có biết người đối diện kia hay không?"

"À?" Thấy nam nhân này đang nhìn mình, mới hiểu được là hỏi nàng, đưa đầu nhìn, thì ra là hắn: "Người kia à, hắn là lão bản tửu lâu Phú Hào, tên là Lâm Khải Thái" Tô Tĩnh Nhã nói, không hiểu được người này sao lại cảm thấy hứng thú với người lòng dạ hiểm độc đó?

"Nhà của người kia, vẫn luôn ở đây sao?" Lý Dục hỏi.

"Đúng vậy, mấy đời nhà bọn họ đều ở nơi này, là phú hào ở đây, chỉ là, ta cho ngươi biết người nhà bọn họ đều có lòng dạ hiểm độc, đặc biệt luôn làm chuyện bịp bợm thất đức, ngươi muốn giao thiệp với bọn họ thì phải chú ý. . . . . ." Nói đến cái lão đối đầu này, Tô Tĩnh Nhã là một bụng bực mình.

Nhưng đáng tiếc là lời của nàng còn chưa nói hết, thì bị cắt đứt: "Cái đó, cô nương, cho ta hỏi một chút, tiệm các ngươi có thiếu người không? Ngươi xem, ta từ kinh thành tới nơi này, không thân không quen, trên người cũng không có bao nhiêu bạc, có thể ở tại trong tiệm nhà người làm công một thời gian không, kiếm chút lộ phí nha."

"Tiệm chúng ta không cần. . . . . . Không, ngươi tới vừa đúng, trong tiệm chúng ta vừa đúng thiếu một nhân vật quan trọng." Công phu người này không tệ, lưu lại sẽ không sợ đám người Lưu lão bản kia đến đòi đất, phản ứng kịp Tô Tĩnh Nhã vội vàng nói.

"Cô nương có thể làm chủ?" Lý Dục hỏi.

"Có thể, dĩ nhiên có thể, quán rượu này là của cha ta mở, cha ta sẽ nghe ta, lời của ta khẳng định có tác dụng!" Tô Tĩnh Nhã cao hứng nói.

"Vậy cám ơn cô nương." Gãi gãi đầu, nam nhân cười nói.

"Không cần không cần, ra đến bên ngoài, mọi người chiếu cố lẫn nhau cũng là việc nên làm" Tô Tĩnh Nhã cười nói.

Lý Dục cũng cười, nụ cười rất chất phác, trong lòng lại nghĩ tới tính toán bước tiếp theo của mình.d.d.lequydon0

"Là như vậy, trong tiệm nhỏ của chúng ta tiểu nhị mỗi tháng được hai lượng bạc, vì bọn họ đều là người địa phương, cho nên tiệm nhỏ này không bao ăn bao ở, còn ngươi, là người vùng khác tới, ở nơi này không có nhà cửa, bản cô nương tốt bụng, sẽ đồng ý cho ngươi ở trong tiệm, ngươi cũng biết, phòng trong tiệm đều cho khách ở, nói cách khác, ở là phải thu tiền, vì ngươi là tiểu nhị của tiệm, bản cô nương sẽ thu tiền mướn phòng tiện nghi một chút, mỗi tháng một lượng bạc, trừ từ tiền lương của ngươi, như vậy hợp lý chứ?" Giải quyết vấn đề rồi, đầu óc khôn khéo của Tô Tĩnh Nhã lại bắt đầu làm việc.

Nghe thấy chuyện như vậy: "Cái này. . . . . ."

"Bản cô nương biết, ngươi muốn mười lượng bạc của ngươi, ngươi xem, ngươi là tiểu nhị của bổn tiệm, bao ăn bao ở, muốn tiền cũng không có chỗ dùng, vì để tránh cho ngươi phát tiền lung tung, trước hết bản cô nương giữ cho ngươi, chờ khi ngươi về nhà, thì đưa cả một khối cho ngươi, được không?" Tô Tĩnh Nhã trông mong nhìn Lý Dục, nhanh đồng ý một chút đi. . . . . .

"Được, chẳng qua ta đến đây là để tìm người, lúc không có tin tức có thể giúp tiệm một tay, nếu người muốn tìm đầu mối của ta, thì ta phải rời khỏi." Lý Dục nói, bạc là chuyện nhỏ, chỉ cần bao ăn bao ở không làm lỡ việc là được.

"Có thể" Tô Tĩnh Nhã sảng khoái đồng ý, vốn trong tiệm vốn cũng không cần người làm, lưu lại ngươi chính là để đối phó đám người Vương Ngũ kia, chỉ cần đám người kia tới lúc ngươi ở đây thì cái gì cũng không quan trọng.

"À mà, có thể cho ta chút gì ăn hay không, ta đói hơn một ngày chưa ăn cái gì rồi." Quyết định chuyện xong, Lý Dục vuốt bụng quắt ngượng ngùng nói.

"Được, không thành vấn đề" Tô Tĩnh Nhã vui sướng nói, vội chạy về phía nhà bếp, chỉ chốc lát sau, bưng ra hai đĩa thức ăn còn dư, cùng một đĩa bánh màn thầu, đặt ở trên bàn "Ăn đi!"

Cái này là thức ăn sao? Lý Dục nhìn chằm chằm thức ăn lạnh, lại ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang hưng phấn, cuối cùng bất đắc dĩ cầm đũa lên, lạnh thì lạnh đi, còn hơn đói bụng, trước ăn no đã rồi nói những thứ khác.

Không thấy chân mày nhíu lại của Lý Dục, nàng cao hứng mà tiến về phía quầy, báo tin mừng cho cha.

"Gì nhỉ, họ Lý ngươi tên là gì?" Tựa như nhớ tới cái gì chợt nghiêng đầu.

"Là Lý Dục, chẳng qua mẹ ta nói ta một bộ khờ dạng, nên rất hay gọi là nhị khờ." Không nói ra tên thật của mình, Lý Dục nói ra một cái tên tầm thường rất tương xứng với hình tượng hiện tại.

"Vậy thì tốt, nhị khờ, ngươi ăn đi, ta đi dọn dẹp chỗ ở cho ngươi."

Cứ như vậy, Lý Dục chính thức đặt chân ở Như Ý lâu, buổi tối hôm đó, trước Như Ý lâu, xuất hiện một bóng đen, sau khi để lại một hình hoa mai đỏ thắm trên cây cột thì nhanh chóng biến mất.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...