Tuổi Thanh Xuân

Chương 17: Mỗi khi tình yêu đến gần


Chương trước Chương tiếp

Nhờ vào "Hải âu và cá heo", tổ của Tống Hàng Hàng không chỉ nhận được danh hiệu quán quân, mà còn nhận được phần thưởng 500 tệ, mặc dù chia đều cho tám người mỗi người cũng không được bao nhiêu, nhưng cũng đủ để bọn họ vui mừng một thời gian rồi.

"Đội trưởng đại nhân, chúng ta đi đâu đó ăn mừng đi, ăn cơm? Hay ca hát?" Có một nam sinh trong tổ đề nghị.

"Đúng vậy đó, dù sao buổi chiều là hoạt động khác, lại không cần lên lớp."

"Chúng ta đi ca hát đi! Mình biết trong nội thành có một KTV (phòng Karaoke) rất tuyệt!"

"Bạn muốn nói “Nhạc đảo” sao? Mình cũng đã hát ở đó, không tệ."

"…"

Đỗ Tử Thăng vẫn trầm mặc lắng nghe, nhìn Tống Hàng Hàng vẫn không tỏ thái độ gì, liền quay đầu gọi cô, "Hàng Hàng, bạn muốn ăn cơm hay là ca hát?"

"À? Mình à…" Tống Hàng Hàng né tránh ánh mắt anh, "Mình, mình hơi mệt, muốn về ký túc xá nghỉ ngơi trước…"

Không biết vì sao, mấy chuyện xảy ra sáng nay, khiến cô lại có cảm giác sợ hãi không nói nên lời. Loại cảm giác này, giống như "cận kề kinh hãi", lại giống như sợ hãi từ tận đáy lòng, sợ…, sợ rằng bản thân sẽ bị tổn thương lần nữa…

"Ai, mình nói nè Hàng Hàng, tất cả mọi người vui vẻ như thế thì cùng nhau đi chơi đi! Nói thế nào bạn cũng là đại công thần mà!"

"Đúng vậy đó Hàng Hàng, thiếu bạn thì chơi không vui rồi!"

Tất cả mọi người khuyên cô, chỉ có Diệp Nhất Đình vươn tay kéo Tống Hàng Hàng sang một bên, "Bạn không sao chú? Đỗ Tử Thăng làm gì bạn rồi?"

"Gì?" Tống Hàng Hàng nhất thời luống cuống, "Không có, không có gì… Mình, mình chỉ cảm thấy không thoải mái…"

"Hàng Hàng! Bạn cũng đừng gạt mình nữa, sao mình lại không biết chứ, từ sáng nay hai người các bạn đã không thích hợp!" Diệp Nhất Đình trừng hai mắt hỏi, "Bạn thổ lộ với anh ta?"

"Không, không phải. . . . . ."

"Vậy chẳng lẽ…, anh ta thổ lộ với bạn?"

Vậy sao? Như vậy, được coi là thổ lộ sao? Tống Hàng Hàng không biết, cô nhẹ nhàng lắc đầu.

"Haiz, mình thật không hiểu nổi hai người!" Diệp Nhất Đình bất đắc dĩ buông tay Tống Hàng Hàng ra, "Hàng Hàng, mình là người từng trải, cái gì cũng nhìn thấy rõ ràng, khẳng định Đỗ Tử Thăng có cảm tình với bạn, bạn đi ca hát với bọn mình đi, đây chính là một cơ hội tốt!"

Tống Hàng Hàng ngẩng đầu, nhìn Diệp Nhất Đình, cô hỏi: "Nhất Đình, bạn, bạn cảm thấy mình với anh ấy, hai chúng mình, thích hợp sao?"

Đúng vậy, cô sợ, cô do dự, hình như mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng cô hy vọng, nhưng lại giống như đang thoát khỏi lòng bàn tay cô. Bọn họ, nếu thật sự ở cùng một chỗ, như vậy sau này, mọi chuyện đã không giống như trước nữa rồi…

Diệp Nhất Đình hăng hái gật đầu, "Dĩ nhiên! Dĩ nhiên hai người rất thích hợp! Bạn là lớp trưởng, anh ta là lớp phó học tập, bạn là phó tổ trưởng anh ta là tổ trưởng, bạn rất xinh đẹp, anh ta lại anh tuấn, bạn là gió anh ta là cát, hai người không thích hợp thì còn có ai thích hợp?!"

"Phốc!" Tống Hàng Hàng bị chọc cười, cô nắm tay Diệp Nhất Đình thật chặt, "Nhất Đình, cám ơn bạn!"

"Cám ơn mình làm gì! Ôi ôi ôi, chớ nhân cơ hội sờ ngực mình nhé, mình không muốn làm les."

"Ồ! Thì ra là bạn đã sớm biết lòng mình, nhanh vứt tên Trần Văn Trọng đó đi, ngày mai cùng mình đến gặp cha mẹ!"

"Xuống địa ngục đi! Bạn vẫn nên đi với Đỗ Tử Thăng đi! Ối, bọn họ cũng thật vội vàng, chúng ta nhanh đi thôi."

"Ừ."

Diệp Nhất Đình kéo Tống Hàng Hàng trở lại trong tổ tám người, đắc ý nói với mọi người: "Tốt lắm, Hàng Hàng đã bị mình lôi kéo thành công! Vậy chúng ta thống nhất đi ca hát ở ‘Nhạc đảo’ chứ?"

"Đồng ý!" Mọi người nhất trí tán thành, vì vậy một nhóm người hưng phấn bừng bừng đi tới trạm xe ven đường.

Nơi giải trí "Nhạc đảo" cũng không xa, qua ba trạm là đến nơi, lúc xuống xe, Đỗ Tử Thăng cố ý tách khỏi nhóm người kia dời đến bên cạnh Tống Hàng Hàng, khiến khuôn mặt Tống Hàng Hàng lập tức ửng đỏ.

Là Đỗ Tử Thăng đang tỏ thái độ? Tống Hàng Hàng cảm thấy hơi khó chịu.

Vào "Nhạc đảo", Đỗ Tử Thăng lên trước quầy hỏi nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào một phòng lớn.

Tất nhiên Diệp Nhất Đình và Trần Văn Trọng ngồi chung một chỗ, nhưng sau khi Diệp Nhất Đình tranh được hai chỗ cho bọn họ, lại vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, gọi Tống Hàng Hàng.

"Hàng Hàng Hàng Hàng, tới ngồi cạnh mình đi, à, tổ trưởng đại nhân bạn cũng đến đây đi! Bên này còn chỗ!"

Vì vậy, hiện tại bốn người ngồi như sau: bên trái ghế sôpha là Đỗ Tử Thăng, sau đó là Tống Hàng Hàng, sau đó là Diệp Nhất Đình, bên phải đầu cùng là Trần Văn Trọng. Diệp Nhất Đình cô thật đúng là xả thân giúp người, cam tâm để Tống Hàng Hàng và Đỗ Tử Thăng cùng cô ấy và Trần Văn trọng trở thành hai cái bóng đèn lớn với nhau…

Bọn họ mới ngồi xong, bên ghế sa lon đầu kia đã có người chọn bài hát, không ngờ lại là bài của Lưu Đức Hoa “Đàn ông cứ khóc đi khóc đi, không phải sai lầm”, nam sinh kia còn hiện vẻ đau khổ vì tình gào khóc thảm thiết. Được rồi, Tống Hàng Hàng thừa nhận cô bị 囧 (quẫn), nhưng có Đỗ Tử Thăng bên cạnh, cô lại cười không nổi.

Nam sinh kia thật vất vả mới hát xong, còn muốn tiếp tục, lập tức bị một nam sinh khác gõ đầu, "Đừng đừng đừng, quý ngài nghỉ ngơi một lát đi, quý ngài mà cứ hát nữa thì cả đám không ăn được cơm tối đâu. Này, Tử Thăng, cậu hát một bài đi, muốn hát bài gì, mình tìm giúp."

Đỗ Tử Thăng đứng lên, suy nghĩ một lát mới quyết định "Vậy thì chọn cho mình bài “Mỗi khi tình yêu đến gần” đi, Lưu Nhược Anh ."

Chỗ ngồi bên cạnh đã không còn, trong lòng Tống Hàng Hàng cũng thở phào nhẹ nhõm, tại sao khi Đỗ Tử Thăng ngồi bên cạnh, cô lại cảm thấy không được tự nhiên?

Âm nhạc vang lên, Đỗ Tử Thăng cất tiếng hát.

Tống Hàng Hàng biết bài hát này, “Mỗi khi yêu đến gần”, đã từng, cô cũng vô cùng thích, tối nào cũng nghe đi nghe lại mới ngủ.

Đây là bài hát do nữ thể hiện, nhưng khi Đỗ Tử Thăng hát lên lại có một phong cách khác, Tống Hàng Hàng không thể không thừa nhận, giọng hát Đỗ Tử Thăng rất êm tai, khiến người ta rất cảm động, một từ rất “thanh khiết” chính là dùng để hình dung giọng hát này.

"Đất trời đều yên tĩnh, an bình hay không là quyết định của mỗi người…"

Đây là một câu cuối cùng rồi, trong phòng ngoài tiếng hát của Đỗ Tử Thăng đã không còn tạp âm nào khác, tất cả mọi người đều yên lặng đắm chìm trong ca khúc. Nhưng Tống Hàng Hàng cảm giác, khi Đỗ Tử Thăng

hát đoạn này, ánh mắt không chớp nhìn cô, khiến cô sợ hãi.

Âm nhạc dừng lại, yên lặng hồi lâu, Diệp Nhất Đình dẫn đầu vỗ tay, "Đỗ Tử Thăng, hát thật hay! Bạn không làm ca sĩ thì thật đáng tiếc!"

"Đúng vậy, Đỗ Tử Thăng bạn thật có tài!" Có người tán thành.

Đỗ Tử Thăng khẽ mỉm cười không trả lời, đặt mic xuống trở về chỗ ngồi. Lúc ngồi xuống thâm ý nhìn Tống Hàng Hàng.

Buổi trưa này hầu như tất cả mọi người đều lên hát, bao gồm cả Tống Hàng Hàng, cô khó có thể chối từ thịnh tình của mọi người, hát bài "Kẻ nhát gan" của Lương Vịnh Kỳ, không sai, hiện tại tâm tình của cô chính là như vậy, một kẻ nhát gan.

Thái độ của Đỗ Tử Thăng đã rất rõ ràng, hiện tại là ở cô.

Nhưng Tống Hàng Hàng lại nghĩ tới trước mấy chuyện trước khi trùng sinh, những chuyện kia, vẫn là ám ảnh trong lòng cô.

Cô nhớ năm lớp mười hai, một buổi trưa cô không đi ăn cơm mà một mình ngồi tự học trong lớp, sau đó nghe thấy dưới tầng truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ. Cô di tới hành lang, nhìn xuống mới phát hiện đó là Đỗ Tử Thăng cùng một nhóm nữ sinh, bọn họ ngồi vây quanh anh, xếp thành một vòng, trong chỉ có Đỗ Tử Thăng là nam, Tống Hàng Hàng mơ hồ nghe thấy bọn họ đang thảo luận về "Hồng Lâu Mộng'. (*)

(*) Hồng Lâu Mộng (Tào Tuyết Cần - Cao Ngạc)

Tác phẩm xoay quanh câu chuyện tình duyên trắc trở giữa hai anh em con cô con cậu: Gia Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc, từ đó mô tả cuộc sống nhiều mặt của một đại gia đình quý tộc đời Minh từ lúc cực thịnh cho đến lúc suy vi trong vòng tám năm.

'Hồng Lâu Mộng' được xếp vào hàng một trong Tứ đại kì thư Trung Hoa gồm Hồng Lâu Một, Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, Tây du kí của Ngô Thừa Ân và Thủy Hử của Thi Nại Am, được đánh giá là "tuyệt thế kì thư" (pho sách lạ nhất đời), thật sự phản ánh toàn diện và sâu sắc gương mặt văn hóa Trung Hoa.

Tống Hàng Hàng không biết vì sao Đỗ Tử Thăng là một học sinh chuyển trường lại có thể làm quen với nhiều bạn bè trong thời gian ngắn như vậy, chủ yếu đều là nữ sinh khoa Văn. Cô đứng trên hành lang tầng sáu thật lâu, nhìn thật lâu, nghe thật lâu, bọn họ rất vui vẻ, Đỗ Tử Thăng rất vui vẻ, các nữ sinh đứng quanh Đỗ Tử Thăng bàn về "Hồng Lâu Mộng" cũng rất vui vẻ.

Thời điểm đó, Tống Hàng Hàng chưa xem qua "Hồng Lâu Mộng", cũng không thể nói là chưa xem, nhưng khi cầm lên, nhìn mấy chương đã không kiên trì được mà buông tha, mà Đỗ Tử Thăng lại khác, mặc dù thành tích của anh ngang với cô, nhưng rất nhiều thứ đều biết, đọc sách rất nhiều, lại đàn hay, nghe nói còn có thể sửa chữa đồ điện, cộng thêm ngoại hình hào hoa lịch sự, vì vậy rất được nữ sinh yêu mến.

Chiều hôm đó, Tống Hàng Hàng quyết định đọc hết cuốn "Hồng Lâu Mộng.", quyết định này chiếm đi một tháng thời gian tự học của cô.

Sau đó, cô lại để ý đến anh, nhìn hai ba nữ sinh vây quanh anh, nghe anh đàn một ca khúc, cô ngồi ngoài cửa sổ mà mê mẩn, đến khi bài hát dừng lại cô nghe thấy bọn họ nói về Chopin và Tchaikovsky (*), nhưng không biết những người đó là ai. Vì vậy cô lại tốn thời gian một tuần lễ nghiên cứu âm nhạc cổ điển Phương Tây, trong lòng ngóng trông sẽ có một ngày, mình có thể trở thành một trong những nữ sinh vây quanh anh.

(*) Chopin và Tchaikovsky: Hai nhà soạn nhạc thiên tài. Frédéric Francois Chopin (Phiên âm Tiếng Việt: Phơ-rê-đê-rích Phơ-răng-xoa Sô panh (1810-1849)) là nhà soạn nhạc thiên tài người Ba Lan.

Pyotr Ilyich Tchaikovsky (Phiên âm: Trai-cốp-xki) (1840-1893) là một nhà soạn nhạc người Nga thời kỳ âm nhạc lãng mạn.

Cô chính là như vậy, càng ngày càng chìm sâu vào, càng ngày càng quên việc mình đang là học sinh cấp 3, mà anh, không biết, không hiểu.

Cô sẽ không quên, có người từng nhắc đến tên cô với Đỗ Tử Thăng, không ngờ, anh lại hỏi lại:

"Tống Hàng Hàng? Tống Hàng Hàng là ai? Là học sinh lớp chúng ta sao?"

Ha ha. Cô ngồi ngày trước bàn anh, bàn luận về "Gỗ đá tiền duyên", cô ôm "Truyện kí Tchaikovsky" thật dày đi qua trước bàn anh, mà Đỗ Tử Thăng, không ngờ anh lại không biết cô là ai, anh có thể biết nhiều nữ sinh khoa Văn như vậy, lại không biết cô - một người bạn cùng lớp sớm chiều gặp mặt.

Tống Hàng Hàng không rõ cô đã thích anh từ khi nào, là từ bức tranh "Hải âu và cá heo" kia? Hay là từ những ngón tay bay múa trên phím đàn của anh? Hay là từ khi anh viết xuống dòng chữ "Cảm động với cái chết của Đại Ngọc"? Hay là từ khi len lén nhìn anh mặc lễ phục màu đen sôi nổi nói chuyện với một nhóm nữ sinh khác?

Anh tựa như một thân sĩ ưu tú nhất, mà cô là tên ăn mày nằm rạp dưới tường thành của anh. Thế giới của anh, cô không có cách nào với tới, có phải vì vậy mà cô mới càng muốn tới gần hay không? Có phải vì nguyên nhân này, mà cô mới đâm sâu vào, không cách nào thoát khỏi?


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...