Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Chương 62: Cũng nên tính sổ rồi
Tình huống trong hoàng cung chắc hẳn đang rất nhộn nhịp rồi, hiếm có khi Mộ Dung Tiểu Tiểu không đi xem kịch vui, chỉ trốn trong phủ ngủ ngon.
Dạ Nguyệt Ly đơn giản ngồi ở cạnh giường với nàng, ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, ôn nhu dậy dỗ lại chuyện tối qua, “Nha đầu, ngươi thấy Bắc Thần Thụy thế nào?” Dạ Nguyệt Ly đặc biệt nói chuyện trước với tiểu nhân nhi trong lòng, sắc mặt lại cực kỳ nghiêm túc.
Mộ Dung Tiểu Tiểu bỗng thấy giật mình, nàng vừa mới tắm xong, cơ thể vẫn còn ẩm hơi nước.
Sư huynh khẽ mím môi, hô hấp trầm ổn, con ngươi lạnh lùng, bình tĩnh nhìn nàng, giống như rất chờ mong câu trả lời của nàng.
Bình thường sư huynh thường không bao giờ quan tâm đến người ngoài, đến nhìn qua cũng không có, vậy mà sao tự nhiên lại hỏi nàng như vậy?
Bị thái độ của người kia tác động, đôi mi thanh tú của Mộ Dung tiểu Tiểu khẽ chớp, còn thật sự ra vẻ suy nghĩ, nàng nói, “Bắc Thần Thụy sao?”
“Ừm.” Hai mắt dạ Nguyệt Ly có chút trợn to, bàn tay siết chặt tấm chăn ngoài, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, hắn có bao nhiêu lo sợ khẩn trương chờ đáp án của nàng..
Một lúc lâu sau.
“Quả thật làm cho người khác thấy đau lòng thay.”
“Roẹt..” Chăn gấm trong tay cứ thế bị Dạ Nguyệt Ly dùng nội lực đánh nát, vậy mà tiểu nhân nhi trong lòng không có chút tổn thương gì, đủ thấy nội lực sâu đến mức nào.
Mộ Dung Tiểu tiểu chớp đôi mắt nhìn qua, cái tình huống này là gì đây?
Đôi mắt mang ý cười tà tứ của Dạ Nguyệt Ly nheo lại, thanh âm càng làm lòng người hồn xiêu phách lạc, “Nha đầu đau lòng thay hắn sao?”
Cẩn thận nghe sẽ thấy, giọng nói của hắn là phát ra từ kẽ răng, khóe miệng tươi cười càng mở rộng thêm.
“Vì sao ta phải đau lòng?” Vẻ mặt của nàng khó hiểu.
Bây giờ đến lượt hắn nghi hoặc, “Không phải nha đầu nói hắn làm người khác đau lòng?”
Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu mới bừng tỉnh hiểu ra, “Ý của at không phải vậy, thật ra không có cha mẹ giống như chúng ta cũng rất tốt. Còn Bắc Thần Thụy tuy có phụ mẫu nhưng lại chẳng hề có thân tình.”
Hắn ta có mẫu thân thân sinh, nhưng hơn 19 năm cũng không muốn gặp chính mình, tuy rằng Diệp Mạn Thanh có lý do đi nữa, nhưng dù nàng có làm sao cũng không thể hiểu hai mẫu tử họ.
Dạ Nguyệt Ly dở khóc dở cười, thì ra là thế, bất quá từ “chúng ta” ki hắn thấy vô cùng dễ nghe.
Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ cười, “Sư huynh làm sao?”
Nhìn mắt cá chân trắng noãn của nàng đá đá cái chăn, đùa đến vui vẻ, trên đầu Dạ Nguyệt Ly rơi đầy hắc tuyến, cái chăn rách nát này có gì mà chơi vui như vậy?
Hắn vung tay vứt hết đống chăn xuống dưới giường, rồi sau đó ôm lấy người trong lòng, đặt nàng nằm úp sấp trên ngực hắn, cởi ra vạt áo ngoài, đem nàng bọc lại, toàn bộ quá trình vô cùng nhanh chóng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn úp xấp vào lồng ngực trắng nõn của sư huynh, ý cười của Mộ Dung Tiểu Tiểu bị kìm lại, thanh âm thanh thúy vang lên, “Đêm nay không cần chăn sao?”
Tuy rằng cũng không lạnh, nhưng mà, chẳng lẽ cứ ngủ như vậy cả đêm?
Dạ Nguyệt Ly nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, trả lời một câu không liên quan gì, “Nha đầu thích sư huynh hay thích Bắc Thần Thụy?”
Câu hỏi này cũng có điểm chú ý, vì sao không phải “Nha đầu thích Bắc Thần Thụy hay là sư huynh?”
Đối với hắn, chỉ có tên của người trong ngực này mới được xép cùng chỗ với hắn, còn người khác chỉ có thể mãi ở phía sau.
“Thích sư huynh!” Lời nói ngay lập tức thốt ra không có chút nào cần suy nghĩ, nháy mắt đã lấy lòng được mỗ Dạ nào đó, hắn cúi đầu cười ra tiếng, ngay sau đó cao giọng cười to.
“Nhỏ tiếng thôi!” Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc một cái xem thường, hơn nửa đêm mà còn cười to như vậy, không nghĩ sẽ phiền Toái Nguyệt ở phòng bên sao?
“Ưm…” Nàng chỉ là muốn hắn nhỏ giọng xuống, chứ không phải muốn hắn dùng miệng của chính mình để im lặng! Trong lòng thật ai oán!