Từng Đóa Bọt Sóng

Chương 40


Chương trước Chương tiếp

Từ sau đêm đó, Vân Đóa không gặp Đường Nhất Bạch đã nửa tháng, tâm tình của cô dần dần bình tĩnh lại, sau khi đã đổi ga giường và vỏ chăn mới mỗi đêm đều ngủ được đặc biệt thoải mái, điều này làm cho cô càng thêm tin tưởng thời khắc nhịp tim đập nhanh lúc trước chỉ là tạm thời, không thể tiếp tục như vậy nữa.

Nhưng tận sâu trong lòng cô lại giống như có một góc bị chiếm cứ rồi. Không ai có thể nhìn thấy, không ai có thể chạm vào.

Đôi khi, cô muốn nhìn thấy anh ấy, chỉ muốn gặp một lần, tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu. Vân Đóa cảm thấy cái này gần giống với nỗi nhớ nhung bạn bè cũ, dù sao, cô cũng thường nhớ tới Trần Tư Kỳ.

Một buổi chiều tháng năm, sau khi Vân Đóa kết thúc cuộc phỏng vấn, ra ngoài cùng uống ly trà với Lương Lệnh Thần.

Đây cũng là Lương Lệnh Thần chủ động nói ra. Lương Lệnh Thần rất nghi ngờ, nếu anh ta không chủ động tìm Vân Đóa, Vân Đóa sẽ không đi tìm anh ta. Điều này làm cho anh ta ít nhiều có chút thất vọng. Nghĩ đến mọi thứ bối cảnh gia đình, ngoại hình, bằng cấp, nhân phẩm của Lương Lệnh Thần anh không thiếu, cho tới nay cũng không thiếu người theo đuổi, thế nào đến Vân Đóa nơi này, sức hấp dẫn của anh ta liền giảm xuống.

Vân Đóa bận rộn đến váng đầu, sau khi kết thúc công việc, lại bởi vì công việc chậm trễ một chút, tới lúc đến phòng trà đã hẹn, Lương Lệnh Thần đã đợi được một lát. Lương Lệnh Thần rót cho cô một ly trà, nhiệt độ vừa phải, cô cũng không chú ý, bưng lên uống một hơi cạn sạch, đặc biệt đặc biệt phóng khoáng.

Lương Lệnh Thần cười dịu dàng.

Uống trà xong, Vân Đóa nói, "Thật xin lỗi anh Lệnh Thần, chỗ làm có một người mới nhỏ tuổi hơn em xảy ra chút chuyện, em cứu hỏa một chút. Thật sự xin lỗi đã để anh đợi lâu."

Lương Lệnh Thần nghe vậy lắc đầu nói, "Không cần khách sáo với anh như vậy. Hơn nữa, đến muộn là đặc quyền của con gái."

Thực ra Vân Đóa không thích hưởng thụ đặc quyền như vậy, bình thường cô hẹn gặp người khác đều rất đúng giờ. Cô le lưỡi một cái, hỏi, "Anh Lệnh Thần, hôm nay anh tìm em có việc sao?"

"Không có việc thì không thể tìm em sao?"

"Ha ha, không phải."

"Hôm nay quả thật có một việc muốn nói với em, " anh cười cười, giơ hai ngón tay lên, nhẹ nhàng đẩy gọng kính trên sống mũi một chút, "Vân Đóa, thật ra lần đầu anh gặp em, hoàn toàn vì ngại mặt mũi của các trưởng bối, dự định gặp qua để báo cáo kết quả."

Vân Đóa gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói, "Em cũng vậy đó."

"Nhưng sau khi gặp mặt anh phát hiện bất kể bề ngoài hay tính tình của em đều rất đúng với sở thích của anh."

Vân Đóa không biết nên tiếp lời như thế nào, Lương Lệnh Thần lại hỏi, "Anh như vậy? Em cảm thấy anh thế nào?"

Cô đành phải tiếp tục cười ngây ngô, "Anh Lệnh Thần. . . . . . Anh. . . . . . Rất tốt. . . . . ."

Lương Lệnh Thần nhìn ánh mắt của cô, bật cười nói, "Cho nên bây giờ em đang biểu đạt anh là người tốt đó hả?"

Vân Đóa không biết nên trả lời như thế nào, giống như bất kể trả lời là "Có" hoặc "Không" cũng không thích hợp lắm?

Đúng lúc này, điện thoại di động ở trên bàn vang lên hai tiếng, Vân Đóa vội vàng xem tin nhắn trong điện thoại di động, dùng việc này để hóa giải vấn đề lúng túng nhỏ phía sau kia.

Lương Lệnh Thần cầm ly trà, cẩn thận nhìn cô. Anh ta nhìn thấy vẻ mặt cô giãn ra cười rộ lên, nụ cười kia ấm áp sáng ngời, thật sự có chút chói mắt người khác. Nhưng có khi nào cô cười như vậy với anh ta chưa? Chưa, chưa từng có.

Anh ta thở dài, hỏi, "Thấy cái gì, mà vui vẻ như vậy?"

"Là Đường Nhất Bạch, " Vân Đóa cười, nhẹ nhàng lắc lắc điện thoại một chút, "Anh ấy nói anh ấy phải tới Châu Úc để huấn luyện, phơi nắng trên bờ biển, đến lúc trở về sẽ biến thành Đường Nhất Hắc (đen)."

Lương Lệnh Thần cũng bị chọc cười, sau khi cười xong anh ta có chút kinh ngạc. Đây là Đường Nhất Bạch mà anh ta biết sao? Ở trong trí nhớ của anh ta, người em họ này có đặc điểm lớn nhất chính là trưởng thành sớm, chín chắn, cũng rất ít thấy một mặt láu cá của em ấy như vậy.

Vân Đóa để điện thoại di động xuống, Lương Lệnh Thần lại rót một ly trà cho cô ấy. Anh vừa rót vừa nói, "Vân Đóa, có phải em sợ anh thổ lộ với em, muốn em làm bạn gái của anh phải không?"

Vân Đóa trầm mặc không nói.

Lương Lệnh Thần lại nói, "Em yên tâm, lúc trước anh quả thật từng có ý nghĩ như vậy, nhưng mà bây giờ, anh quyết định buông tha rồi."

Vân Đóa lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lương Lệnh Thần lại có chút mất mác, "Em không tò mò chút nào sao?"

"Ax, tại sao?"

"Trong lòng em đã có người khác, tạm thời không có chỗ cho anh."

Vân Đóa há hốc miệng, kinh ngạc nhìn anh ta.

"Anh chỉ được cái hoàn toàn thích em trước, nên lựa chọn buông tha." Anh ta nói.

Buổi tối, Vân Đóa nhận được tin từ Kỳ Duệ Phong.

Kỳ Duệ Phong: lúc 16:00 ngày 6 tháng sau tôi bay máy bay đến Brisbane, đến lúc đó sẽ có rất nhiều fan đến tiễn. Cô là fan của tôi, đương nhiên tôi phải nhắc nhở cô, không cần cám ơn.

Vân Đóa: . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Vân Đóa: Nếu tôi là fan của anh dĩ nhiên sẽ chú ý cặn kẽ đến nhất cử nhất động của anh cho nên anh không cần nhắc nhở nữa!

Kỳ Duệ Phong: ╭(╯^╰)╮

Vân Đóa: Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không đi!

Kỳ Duệ Phong: . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Kỳ Duệ Phong: Đường Nhất Bạch cũng đi. Chúng tôi đi huấn luyện ở cùng một câu lạc bộ bên ngoài, chỉ có điều huấn luyện viên không giống nhau.

Hiện tại Vân Đóa không thể nhìn thấy ba chữ "Đường Nhất Bạch" này, luôn có loại cảm giác chột dạ. Đều do Lương Lệnh Thần, nói chuyện sắc bén như vậy để làm gì? Cô do dự, hỏi Kỳ Duệ Phong: Sao Đường Nhất Bạch không tự mình nói với tôi?

Kỳ Duệ Phong: Cậu ta nói sợ ảnh hưởng đến công việc của cô.

Vân Đóa: Chẳng lẽ anh không nghĩ như vậy sao?

Kỳ Duệ Phong: Không phải. Công việc và thần tượng đương nhiên là thần tượng quan trọng hơn một chút.

Vân Đóa: -_-||| giá trị tầm nhìn rất mới mẻ thoát tục.

Kỳ Duệ Phong: vậy rốt cuộc cô có đi tiễn không?

Vân Đóa: Đi, tôi là fan trung thành của anh thì sao có thể không đi, vì thần tượng cho dù bị sa thải cũng phải đi!

Kỳ Duệ Phong: rất tốt, đây mới là fan của tôi.

Vân Đoá nghĩ thầm, đây chính là dạy hư người ta được không?.. . . . . .

Ngày 06 tháng 6, Vân Đoá tới sân bây đúng hẹn. Vì để lộ ra phong cách fan thiếu não của Kỷ của mình, cô làm một tấm biển ghi rằng: "Kỳ Duệ Phong thiên thu vạn đại nhất thống giang hồ", tấm biển này như một bệ pháo, không chỉ có hình dáng rất lớn, mà còn có nội dung ngang ngược, khi cô bày ra ở sân bay thì lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Trong nháy mắt Vân Đóa cảm thấy mình quả thực là fan thiếu não trong máy bay chiến đấu, tồn tại vì lãnh tụ tà giáo.

Kỳ Duệ Phong nói không sai, fan tới tiễn thật sự rất nhiều. Chỉ là trong đám fan của Phong, lại xen lẫn rải rác cả fan của Bạch, biệt danh đầy cảm giác phạm tội này chính là do fan của Đường Nhất Bạch tự đặt nickname cho bọn họ, không biết rốt cuộc nghĩ như thế nào. Fan lâu năm của Bạch sẽ do Trình Tư Kỳ phụ trách, khi nhóm fan của bọn họ ở trên mạng nói chuyện phiếm thì từng nhiều lần bị trang web trọng điểm theo dõi, không biết là thật hay giả.

Vân Đóa lại phạm bệnh nghề nghiệp, khi nhân vật chính chưa tới, thuận tiện phóng vấn hai nhóm fan. Hỏi fan của Phong tại sao thích Kỳ Duệ Phong, fan trả lời rằng "Bởi vì anh ấy ngốc nghếch" "Anh hai" "Tôi cổ vũ M nha" . . . . . . Vân Đóa lặng lẽ lau mồ hôi, lại phỏng vấn fan của Bạch, trả lời rằng "Đẹp trai" "Đẹp trai" "Đẹp trai" . . . . . .

Bởi vậy Vân Đóa rút ra được một kết luận kinh người: Đường Nhất Bạch chỉ dựa vào gương mặt để hấp dẫn fan, còn chân chính dùng tính cách để chinh phục fan hâm mộ, là Kỳ Duệ Phong. Trời ạ. . . . . .

Đợi không bao lâu, nhân vật chính bước lên. Hoa tươi, tiếng vỗ tay, thét chói tai, khua tấm biển trong tay, nhất định phải có những thứ này. Tấm biển trong tay Vân Đóa bá đạo nhất, cho nên đã hấp dẫn ánh mắt của Kỳ Duệ Phong trước.

Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong sóng vai đi, tự nhiên cũng nhìn thấy cô.

Anh nhìn thấy cô giơ tấm biển "Kỳ Duệ Phong thiên thu vạn đại nhất thống giang hồ” ở trong tay lên, Kỳ Duệ Phong, Kỳ Duệ Phong, Kỳ Duệ Phong. . . . . . Ba chữ này thật sự rất chói mắt.

Hai người đi đến trước mặt Vân Đóa thì dừng lại, Kỳ Duệ Phong hài lòng gật đầu, "Làm tốt lắm."

Vân Đóa che tấm biển trong tay ở trước người, che kín nửa gương mặt, cô không để ý đến Kỳ Duệ Phong, mà len lén liếc nhìn Đường Nhất Bạch. Anh vẫn cao to, gương mặt vẫn đẹp trai như vậy.

Fan hâm mộ xung quanh rất kích động, chen lấn khiến cô nghiêng trái nghiêng phải, xung quanh ồn ào, vậy mà cô vẫn nghe được rất rõ ràng tiếng tim đập của mình.

Bịch, bịch. . . . . .

Anh anh anh, mới bao lâu không gặp mặt, có muốn si mê như vậy không. . . . . .

Đường Nhất Bạch nhìn cô, ánh mắt của anh có chút u oán. Giống như trên mặt hồ tĩnh mịch đột nhiên vang lên tiếng tiêu, nhàn nhạt quấn quýt si mê, lên án sâu sắc.

Vân Đóa duy trì tư thế che mặt, chào một tiếng với anh ấy, "Hi."

"Tại sao không có tôi?" Rốt cuộc anh không nhịn được, hỏi.

Vân Đóa hơi nghiêng đầu, "A?"

Anh chỉ chỉ tấm biển có tên của Kỳ Duệ Phong trên tay cô.

"Khụ khụ khụ," Vân Đóa hơi xấu hổ, giải thích, "Tôi nghĩ là anh thích khiêm tốn." Dĩ nhiên, đây không phải là lý do chính, cô sẽ không nói cho anh biết vì chột dạ nên mới không viết tấm biển cầm tay có tên của anh ấy.

Không ít fan hâm mộ vẫn chen nhau muốn bọn họ ký tên, Kỳ Duệ Phong vốn luôn bị vây kín, rốt cuộc sau đó nhóm người fan hâm mộ của Bạch chen lên trước, rối rít muốn Đường Nhất Bạch ký tên.

"Nơi này nơi này, " một fan hâm mộ nhiệt tình chỉ vào vở nói với Đường Nhất Bạch, "Làm phiền anh ký tên ở phía trên Kỳ Duệ Phong."

Yêu cầu kỳ lạ này là gì? Đường Nhất bạch có chút bối rối. Vậy mà cố ý ký tên ở trên mặt người khác, cảm giác như là muốn áp người khác một đầu? Đường Nhất Bạch chắc chắn sẽ không làm loại chuyện như vậy với Kỳ Duệ Phong, vì vậy rất thận trọng ký tên của mình ở bên cạnh.

Vân Đóa cười nói, "May mà anh không nghe cô ấy."

"Thế nào?"

Cô chỉ cười không nói. Có một số việc không thể nói ra khỏi miệng, chẳng hạn như tên anh ấy ở phía trên Kỳ Duệ Phong vậy thì sẽ trở thành bùa hộ mệnh của Bạch Duệ Đảng. . . . . .

Đường Nhất Bạch thấy Vân Đóa chỉ cười, buồn bực trong lòng vừa mới đè xuống lại tăng lên. Anh lắc đầu một cái, đưa tay về phía cô ấy, "Đưa tay cho tôi."

"? ? ?" Trước mặt mọi người bộ dáng như vậy không tốt lắm đâu. . . . . .

Thấy Vân Đóa ngẩn người, Đường Nhất Bạch kéo tay của cô.

Bàn tay của vận động viên bơi lội đều rất lớn, bàn tay mềm mại nhỏ bé của mình đặt trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, giống một chiếc thuyền nhỏ cập bến trong hồ nước. Cô cúi đầu, gương mặt không ngừng nóng lên.

Đường Nhất Bạch ký tên của mình ở trong lòng bàn tay của cô, sau khi ký xong, anh nói, "Nhớ kỹ, tôi thích lên giọng."

Vân Đóa sững sờ nhìn vào bóng lưng của anh xoay người rời đi. Khi tấm lưng kia biến mất, cô xòe bàn tay ra, nhìn ba chữ ngay ngắn màu đen trong lòng bàn tay, tự nhủ, "Chẳng lẽ cái này có ý nghĩa là anh không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi?"


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...