Từng Có Một Người, Yêu Tôi Như Sinh Mệnh
Chương 12: Ngoại truyện: Nếu tôi thật lòng
Lần đầu tiên gặp Triệu Mai, Cao Dương đã chú ý đặc biệt đến cô, nhưng anh không hề trông mong hai người phát triển mối quan hệ trong tương lai.
Đó là buổi lễ kỷ niệm hai mươi năm thành lập công ty Mỹ Nhạc ở Trung Quốc. Để triển khai hoạt động quan trọng mỗi năm tổ chức một lần này, cả công ty đều bận tối mắt tối mũi. Là giám đốc bộ phận PR của Mỹ Nhạc, nếu Cao Dương nhớ không nhầm, hình như anh nửa tháng nay không có một giấc ngủ ngon lành. (PR: chữ cái viết tắt của từ "Public Relations", nghĩa là quan hệ công chúng)
Vô số ngày nhốn nháo bận rộn trôi qua, cuối cùng cũng đến buổi tối cuối cùng. CEO của tập đoàn Mỹ Nhạc từ Mỹ bay sang Trung Quốc đích thân đọc diễn văn chúc mừng. Buổi lễ kỷ niệm kết thúc ở nhà hát Bảo Lợi với màn biểu diễn âm nhạc tốn kém.
Đến đúng tám giờ tối, buổi hòa nhạc bắt đầu, tâm hồn đang treo lơ lửng của Cao Dương mới hơi nhẹ nhõm. Bây giờ anh mới có thời gian về phòng nghỉ uống hớp nước. Anh rút máy ảnh, định ghi vài hình ảnh lưu lại trong cuốn niên giám của công ty.
Lúc này, trên sân khấu vang lên tiếng đàn violon réo rắt, tiếp theo là tiếng đàn piano du dương như tiếng nước chảy, hòa cùng tiếng violon tạo thành âm sắc hoa lệ. Cao Dương đứng ở hành lang, anh giơ máy ảnh nỗ lực tìm kiếm góc chụp tốt nhất, ống kính máy ảnh mang theo ánh mắt của anh từ từ dịch chuyển về sân khấu sáng chói, đột nhiên dừng lại ở cây đàn piano đang diễn tấu trên sân khấu.
Cao Dương rời mắt khỏi chiếc máy ảnh, anh nhìn chăm chú người ngồi sau cây đàn piano, dường như quên cả hô hấp. Ngắm nhìn một lát, Cao Dương mới thở hắt ra một hơi, anh không kìm được lại thu hình ảnh lại gần, đồng thời chụp lia lịa.
Sau buổi hòa nhạc, Cao Dương xem tờ danh sách chương trình, anh thấy một cái tên không thể bình thường hơn: Triệu Mai. Tư liệu của công ty cho biết, cô vừa từ châu Âu về nước cách đây không lâu, hiện giảng dạy tại Học viện âm nhạc. Buổi tối hôm nay, cô xuất hiện trên sân khấu với tư cách khách mời biểu diễn.
Buổi lễ kết thúc, Cao Dương cho cấp dưới nghỉ phép năm, còn anh ở lại giải quyết hậu sự. Trợ lý của anh từ bên ngoài quay về, bỏ một tập ảnh lên bàn làm việc của anh: "Sếp, công ty in ấn vừa gửi đến, em ký nhận giúp anh."
Cao Dương rời mắt khỏi màn hình vi tính, thờ ơ liếc qua tập ảnh. Sau đó, anh lập tức mở ngăn kéo, bỏ cả tập ảnh vào trong.
Người trợ lý ghé sát mặt anh, cười híp mắt: "Sao anh phải chột dạ, cô gái trong ảnh là ai vậy?"
Cao Dương đẩy trán cô ta: "Đi, đi chỗ khác, giờ làm việc không được hỏi vấn đề riêng tư, cô mau đi làm việc đi!"
Người trợ lý không chịu buông tha Cao Dương, cười hì hì: "Là bạn gái của anh đúng không? Chị ấy xinh phết, chúc mừng anh Ngự đệ, anh Ngự đệ cũng có diễm phúc đấy chứ!"
Cao Dương lập tức ngậm miệng, bỏ ngoài tai thái độ bất kính của người trợ lý. Nhắc đến bộ phận PR, ngoài giám đốc Cao Dương, những người khác đều là các cô gái xinh đẹp. Cộng cả trợ lý của Cao Dương, bộ phận PR có đúng bảy người, nên được người trong công ty hà khắc gọi là "Động Bàn tơ". Là người đàn ông duy nhất, Cao Dương đương nhiên có biệt danh "Đường Tăng".
(Động Bàn tơ của bảy yêu tinh nhền nhện trong tác phẩm Tây Du Ký)
Cao Dương bất đắc dĩ bày ra bộ dạng của cấp trên, đuổi người trợ lý đi chỗ khác. Sau đó, anh mới mở ngăn kéo, rút một tấm ảnh ra ngắm.
Cô gái trong ảnh mặc bộ váy dạ hội dài màu đen, tóc buộc cao trên đỉnh đầu. Ngũ quan của cô không phải đẹp khuynh thành, mà là diện mạo tương đối truyền thống. Cô có gương mặt tròn tròn nhỏ nhắn, đôi môi mọng đỏ, khóe môi trên hơi vểnh lên. Mỗi khi cô chuyên tâm vào phím đàn trắng đen dưới ngón tay, cô để lộ một chút răng trắng, khiến cô tỏa ra khí chất hồn nhiên. Nhưng ấn tượng nhất là đôi mắt đặc biệt của cô, đôi mắt phản ánh một sự trưởng thành không cân xứng với dung mạo của cô. Khi cô vô tình nhìn vào ống kính, dưới cặp lông mi dài là ánh mắt ẩn chứa hồi ức vô tận, làm cô phảng phất như lạc vào một thế giới khác.
Ở buổi hòa nhạc, Cao Dương đã bị hút hồn bởi đôi mắt của Triệu Mai.
Sau khi ngắm kỹ từng tấm ảnh, Cao Dương thở dài một tiếng, bỏ cả tập ảnh vào góc sâu nhất trong ngăn kéo. Người phụ nữ như cô, không biết tương lai sẽ rơi vào nhà nào, nhưng có một điều chắc chắn không thuộc về người làm công ăn lương bình thường, ngày ngày đầu tắt mặt tối vì chuyện nhà cửa xe cộ như anh.
Tuy Cao Dương luôn đánh giá cao bản thân, nhưng anh cũng biết tự lượng sức mình. Những ngày sau đó, anh không còn nghĩ đến cô gái kia, tiếp tục cai quản "Động Bàn tơ" của anh, tiếp tục công việc của một giám đốc bộ phận PR.
Cao Dương không bao giờ ngờ tới, anh có cơ hội gặp lại người tình trong mộng của anh.
Vào một buổi tối ngày cuối tuần, Cao Dương và mấy người bạn ngoại tỉnh vừa đến Bắc Kinh tới một quán bar giải khuây. Trong lúc đi nhà vệ sinh, anh tình cờ nhìn thấy Triệu Mai.
Triệu Mai ngồi trước quầy bar, mái tóc dài xoăn từng lọn của cô xõa xuống bờ vai, cô diện một chiếc áo sơ mi màu trắng mỏng bó sát người, quần jeans trắng ôm cặp chân dài thon thả. Người đàn ông ngồi bên cạnh có lẽ là bạn của cô, cô đang nghiêng đầu cười với anh ta, khuyên tai nụ bằng kim cương lấp lánh dưới ánh đèn.
Đôi chân Cao Dương như bị chôn chặt dưới nền nhà, không thể di chuyển dù chỉ một bước. Anh thật sự thích khí chất thoải mái phóng khoáng độc đáo của cô, một vẻ đẹp tự nhiên khó xuất hiện ở những cô gái làm việc trong văn phòng.
Cao Dương ngập ngừng giữa nhà vệ sinh và quầy bar một lúc. Sau đó anh nuốt nước bọt, chếnh choáng đi về phía cô.
"Triệu Mai..." Cao Dương gọi thẳng tên cô. Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của đối phương, anh lập tức đổi cách xưng hô: "Triệu tiểu thư, chào cô!"
Triệu Mai chỉ nhìn anh mà không lên tiếng, nhưng vẻ mặt cô rõ ràng muốn hỏi: "Anh là ai?"
Cao Dương từ trước đến nay gặp không ít cảnh tượng hoành tráng, nhưng vào lúc này anh căng thẳng đến mức cổ họng khô rát, lời nói cũng không được rành mạch: "Tôi xin lỗi...tôi hơi thất thố. Chuyện là thế này...tháng trước cô từng biểu diễn cho công ty chúng tôi...Tôi họ Cao, Cao Dương."
Triệu Mai hơi nhíu mày, cố gắng nhớ điều gì đó. Sau đó cô cười: "À, tôi nhớ ra rồi, có người từng nói với tôi về anh." Cô nháy mắt tinh nghịch: "Tôi còn tưởng anh họ Đường...bọn họ đều gọi anh là Đường Tăng."
Bạn của Triệu Mai đưa mắt nhìn Cao Dương, anh ta mím môi cũng không thể nhịn cười. Tuy nhiên anh ta lịch sự lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Cao Dương hơi đỏ mặt. Tình huống này, theo cách nói của người trợ lý, anh đã bị người ta "trêu ghẹo". Nhưng từ đáy lòng, anh hưởng thụ cảm giác bị trêu chọc này. Một điều Cao Dương không ngờ tới, Triệu Mai lại là người hòa đồng bình dị. Anh tưởng cô là một nghệ sỹ cao ngạo không nhiễm khói nhân gian, anh không bao giờ nghĩ cô lại hoạt bát thân thiện như vậy.
Sau đó Cao Dương rơi vào trạng thái im lặng, bởi vì anh không biết tiếp tục câu chuyện như thế nào. Trước đây, anh chưa bao giờ tưởng tượng anh cũng có lúc phản ứng chậm như lúc này.
Cuối cùng vẫn là Triệu Mai mở miệng trước: "Cùng uống một ly nhé, tôi mời anh."
Cao Dương bấy giờ mới định thần, anh vội đáp: "Để tôi mời, tôi mời." Triệu Mai mỉm cười gật đầu. Người bạn của cô đứng dậy nhường chỗ cho anh rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh.
Cao Dương cảm thấy không thỏa đáng, anh vội lên tiếng xin lỗi: "Tôi xin lỗi đã làm phiền."
Người đàn ông đó nâng ly rượu mỉm cười, ra hiệu anh cứ tự nhiên.
Cao Dương không khách sáo ngồi xuống.
Triệu Mai giới thiệu bạn của cô với Cao Dương. Người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, có đôi mắt biết cười. Anh bắt tay Cao Dương, lịch sự giới thiệu: "Trình Duệ Mẫn."
Cao Dương theo phản xạ nghề nghiệp cũng bắt tay Trình Duệ Mẫn và giới thiệu tên mình. Đồng thời, anh cũng ngầm so sánh bản thân với đối phương, trong lòng anh có cảm giác bản thân kém đối phương.
Trình Duệ Mẫn dường như nhìn thấu tâm tư của Cao Dương, anh chỉ nói một câu: "Tôi là anh trai của Triệu Mai, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau kể từ khi cô ấy về nước."
Tâm trạng của Cao Dương tốt hẳn, anh chẳng bận tâm tại sao anh trai của Triệu Mai lại mang họ Trình. Anh giơ tay gọi người phục vụ lấy cho hai người đàn ông hai ly brandi, còn Triệu Mai là một ly Tequila.
Dáng vẻ uống rượu của cô khiến Cao Dương mê đắm, có chút gì đó suồng sã ngỗ ngược nhưng không hề khiến người đối diện cảm thấy quá đáng.
Ba người nói hết chuyện này đến chuyện khác, từ đề tài mùa hè năm kia nhiệt độ ở châu Âu đột ngột tăng cao đến động đất lớn ở Tứ Xuyên năm ngoái, hầu hết đều do Triệu Mai gợi chuyện. Tin tức duy nhất Cao Dương quan tâm, là nguyên nhân Triệu Mai về nước. Cô nói, cô bỏ sự nghiệp ở nước ngoài vội vàng trở về Trung Quốc do tình hình sức khỏe của mẹ cô có vấn đề.
Ngồi bên cạnh Triệu Mai, Cao Dương cảm thấy đầu óc anh hơi choáng váng, giống như quán bar không đủ dưỡng khí, đặc biệt mũi anh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, như nơi tỏa ra mùi hương đó có sinh mệnh của anh, mùi hương vương vấn, từ từ thâm nhập vào trái tim anh.
Khi tan cuộc, Cao Dương tranh trả tiền nhưng cuối cùng vẫn chịu thua Trình Duệ Mẫn. Anh chỉ còn cách buông tay để Trình Duệ Mẫn thanh toán, đồng thời mở to mắt nhìn hai người bọn họ rời khỏi quán bar.
Triệu Mai không chào tạm biệt Cao Dương, xem ra cô không có ý gặp lại anh.
Buổi tối hôm đó, biểu hiện của Cao Dương hoàn toàn khác thường, anh uống say khướt, bạn bè đưa anh về nhà, đêm tháng tư gió xuân mát lạnh, mọi người chỉ nghe thấy anh không ngừng lải nhải. Để ý kỹ, hóa ra anh đang đọc bài thơ cổ: "Cửu ca": "Quân tư ngã hề bất đắc nhàn. Sơn trung nhân hề phương đỗ khổ..." (Dịch nghĩa: Em có nhớ tôi? Lẽ nào không rảnh đến đây. Người trên núi như cây đỗ hành thơm ngát)
Bộ dạng của Cao Dương sau lần uống rượu đó trở thành chuyện cười, bị bạn bè châm chọc suốt một thời gian dài.
Dù là người trên núi như cây đỗ hành thơm ngát, cuối cùng vẫn chỉ là hoa trong gương, ánh trăng trong nước, không thể thành sự thật. Mấy đêm liền, Cao dương đều gặp một hình bóng mặc áo sơ mi trắng trong giấc mộng.
Rất lâu sau này, thỉnh thoảng nhớ đến bộ dạng thất thố của mình buổi tối hôm đó, Cao Dương vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Anh không hiểu tại sao, anh nhớ mãi không quên người phụ nữ anh mới chỉ gặp hai lần. Anh chỉ nhớ, khi cô quay đầu mỉm cười với anh, anh không sững sờ như lần đầu tiên, nhưng tim anh đập mạnh, rồi nhức mỏi một cách lạ thường.
Là rượu, nhất định do anh uống nhiều rượu nên mới có cảm giác đó. Cuối cùng anh cũng tìm lý do biện minh cho bản thân.
Công ty Mỹ Nhạc có bốn người được gọi là "Tứ đại công tử", tất nhiên đây là những người đàn ông độc thân phong lưu có điều kiện tương đối tốt. Mấy người kia đúng là xứng với danh xưng, chỉ duy nhất Cao Dương thêm vào cho đủ quân số, miễn cưỡng được xếp vào đội ngũ "hào phóng phong lưu". Nhưng ai có thể ngờ, anh cũng có ngày bị người khác không thèm để ý?
Cuối tháng 4, nhiệt độ bắt đầu tăng dần, mùa xuân ngắn ngủi của năm 2009 ở Bắc Kinh đã kết thúc. Đầu tháng là cuộc họp thường kỳ của bộ phận PR, Cao Dương như thường lệ ngồi chờ sẵn ở phòng hội nghị, đợi cấp dưới tập trung đông đủ.
Phòng họp không lớn lắm, chỉ một lúc đã đầy người. Xung quanh Cao Dương, trang phục của các nữ đồng nghiệp rực rỡ sắc màu, bên tai là tiếng nói cười giòn giã, mùi nước hoa các loại xộc vào mũi. Không hiểu tại sao anh đột nhiên nhớ tới chiếc áo sơ mi trắng của Triệu Mai, và mùi hương nhè nhẹ khi có khi không tỏa ra từ người cô.
Giây phút đó, anh hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức, quên hết mọi việc xung quanh.
Cuộc họp kết thúc, Cao Dương vội vàng đi thang máy xuống tầng một. Ngay bên cạnh công ty là Bách hóa Thái Bình Dương. Anh hỏi cô nhân viên ở quầy bán nước hoa: "Có một loại nước hoa, ngửi như mùi hương hoa nhài, là nhãn hiệu gì vậy?"
Cô nhân viên đưa mấy loại cho Cao Dương, anh lần lượt cầm lên ngửi thử, hình như không giống lắm. Đến khi cô nhân viên lấy ra một cái lọ dẹt, hình dáng giống chai rượu bạc đám đàn ông cao bồi miền Tây hay mang bên mình, dung dịch màu hổ phách được phun ra, một mùi hương quen thuộc bao vây Cao Dương, anh xúc động đập tay xuống tủ kính: "Chính là nó!"
Cô nhân viên được dịp khen ngợi: "Anh đúng là sành thật đấy, đây là nhãn hiệu cao cấp trên thế giới, Diorssimo dùng làm quà tặng là thích hợp nhất, anh lấy một chai chứ ạ?"
Cao Dương xách một cái túi nhỏ của Dior quay về văn phòng. Anh ngồi ngây người một lúc, cuối cùng gượng cười một tiếng. Cao Dương mở ngăn kéo bỏ túi nước hoa vào trong, bởi vì anh chợt nhớ ra, anh không có số điện thoại của Triệu Mai.
Nếu anh cố ý đi tìm cô, thế nào cũng tìm được, nhưng chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh tặng cô quà thì có thể giải quyết vấn đề gì?
Thế là lọ nước hoa cao cấp nhãn hiệu nổi tiếng thế giới đành phải tủi thân nằm trong ngăn kéo của Cao Dương một thời gian dài, lâu đến mức anh quên mất chuyện đó.
Cao Dương ép bản thân quên đi cuộc gặp gỡ với Triệu Mai. Nhiều năm lăn lộn trong nghề đã dạy anh không nên có tham vọng quá xa vời về những thứ ngoài khả năng, bất luận là chức vị, là nhà cửa, xe cộ hay tình cảm.
Thế nhưng vào buổi trưa một ngày thứ bảy, Cao Dương gặp lại Triệu Mai ở siêu thị Gia Lạc Phúc gần Trung tâm triển lãm quốc tế. Lần này, Cao Dương không thể không tin, trên đời này tồn tại thứ gọi là duyên số.
Lúc Cao Dương nhìn thấy Triệu Mai, cô đang đứng trước quầy hoa, quay lưng về phía anh, cô chuyên tâm chọn hoa tươi bày ở cửa siêu thị. Cạnh chân cô đặt một cái túi nylon của siêu thị. Cô chọn hai bó hoa hồng trắng và hoa cúc rất lớn, gần như che khuất người cô. Sau khi thanh toán, cô khệ nệ ôm hoa tươi và xách túi nylon đi ra ngoài cửa.
Hôm nay, Triệu Mai vận bộ váy dài màu xanh xám, dưới gấu váy mềm mại là đôi bàn chân xinh xắn của cô, cô đi một đôi giày da màu tím tinh xảo.
Cao Dương do dự một lát rồi đi theo Triệu Mai như bị ma ám.
Triệu Mai không để ý đến người ở phía sau, cô đứng bên lề đường bắt taxi. Thế nhưng thời điểm này, Trung tâm triển lãm quốc tế đang có buổi triển lãm quy mô lớn một năm tổ chức một lần, người ra vào tấp nập. Muốn đón taxi cần phải nhanh chân nhanh tay kiêm mặt dầy. Triệu Mai rõ ràng không thạo mấy trò này, mấy lần cô vẫy tay, xe taxi dừng lại nhưng đều bị người ở bên cạnh xông đến cướp mất. Dòng người đẩy cô từ đông sang tây, cô ôm chặt bó hoa, thần sắc lộ vẻ bất lực.
Cao Dương ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí tiến lại gần Triệu Mai: "Để tôi tiễn cô."
Triệu Mai giật mình, quay sang nhìn Cao Dương. Cô hơi kinh ngạc, sau đó dường như nhớ ra điều gì, cô thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười: "Là anh à, tình cờ thật đấy."
Nụ cười của cô khiến Cao Dương cảm thấy được an ủi, dù thế nào, cô vẫn nhớ đến anh.
"Cô đi đâu vậy? Để tôi đưa cô đi!" Anh nói.
Triệu Mai lắc đầu: "Cám ơn anh, không cần đâu ạ. Nơi tôi đi xa lắm, không cần làm phiền anh."
Buổi trưa tháng năm, tuy thời tiết không quá nóng nhưng trán Triệu Mai đổ đầy mồ hôi, mấy giọt mồ hôi chảy xuống lông mày, gương mặt cô đỏ ửng.
Cao Dương hơi xót xa khi thấy bộ dạng vất vả của cô. Không đợi cô từ chối, anh cầm túi nylon trong tay cô rồi quay người: "Xe ở đằng kia, cô hãy đi theo tôi."
Mãi tới lúc lên xe, Triệu Mai vẫn còn khách sáo: "Làm phiền anh quá, hay là anh đưa tôi đến chỗ nào dễ bắt taxi là được."
Cao Dương không đáp lời cô, anh hỏi thẳng: "Địa chỉ?"
"Gì cơ?" Triệu Mai quay sang hỏi.
"Cô định đi đâu? Đi thăm bạn phải không?"
Gương mặt Triệu Mai hơi u ám, cô cúi đầu vân vê cánh hoa, không trả lời câu hỏi của Cao Dương.
Cao Dương lập tức nhận ra anh đã lỡ lời. Bây giờ không phải là mùa hoa cúc, hoa trong tay cô đều là màu trắng, như vậy chỉ có một khả năng, cô đi thăm một người đã khuất.
Anh lập tức xin lỗi: "Tôi xin lỗi."
Triệu Mai lắc đầu, một lát sau mới nói: "Anh nói không sai, đúng vậy, tôi đi thăm bạn, hôm nay là ngày giỗ của anh ấy, tôi đi thăm anh ấy."
Cao Dương lặp lại: "Tôi xin lỗi."
Triệu Mai nhướng mắt nhìn anh, cô cười: "Anh cũng khách sáo quá."
Cao Dương không dám nói năng bừa bãi, anh đánh trống lảng: "Đi về hướng Tây?"
"Đúng vậy, nghĩa trang Phúc Điền ở Tây Sơn."
Xe đi về phía tây rồi lại chuyển sang hướng bắc, nhà cao tầng ở hai bên đường ngày càng thưa thớt, thỉnh thoảng xuất hiện những khu kiến trúc cũ kỹ. Trước mặt đều là không gian rộng lớn với rừng cây xanh mướt, khác hoàn toàn khu vực đông bắc của Bắc Kinh tập trung đông dân cư. Trên đường đi, hai người đều không mở miệng, bởi vì thần sắc Triệu Mai đăm chiêu ủ dột, Cao Dương biết cô không có tâm trạng trò chuyện, anh chỉ còn cách chuyên tâm lái xe.
Đây là lần đầu tiên Cao Dương tới một nghĩa trang nằm ngay dưới chân núi, bốn bề đặc biệt yên tĩnh. Ánh nắng buổi chiều rọi qua từng phiến lá chiếu xuống thảm cỏ dày, xung quanh tĩnh mịch đến mức chỉ có tiếng gió thổi xào xạc.
Triệu Mai ôm hoa xuống xe, cô đi một đoạn rồi quay lại nói với Cao Dương: "Có lẽ tôi sẽ ở lại đây một lúc lâu, anh cứ về trước đi, tôi sẽ tìm cơ hội cám ơn anh sau!"
Thái độ của cô xa cách hẳn, từng câu từng chữ khách sáo và lịch sự khiến Cao Dương cảm thấy rất buồn. Triệu Mai bây giờ và cô gái hoạt bát sôi nổi ở quán bar như hai người xa lạ. Cao Dương đút tay vào túi quần, trả lời lạnh nhạt: "Lần đầu tiên tôi đến nơi này, nhân tiện đi dạo quanh một vòng, cô cứ tự nhiên đi."
Triệu Mai gật đầu, không nói thêm một lời nào, quay người đi vào trong nghĩa trang.
Thái độ dứt khoát của cô khiến Cao Dương nghẹn giọng, anh quay về xe ô tô, anh muốn lái xe bỏ đi ngay lập tức. Về chuyện làm thế nào từ nơi hoang vu này quay về thành phố, đó là việc của Triệu Mai, không liên quan gì đến anh.
Nhưng khi vặn chìa khóa nổ máy, Cao Dương đột nhiên nhớ tới buổi tối hai người gặp nhau, lúc cô trêu chọc anh là Đường Tăng, khóe mắt cô cong cong tạo ra vẻ phong tình đặc biệt.
Tim Cao Dương mềm hẳn, tinh thần không đạt mục đích không chịu buông xuôi của ngày thường được dịp phát huy tác dụng. Anh tắt máy, quyết tâm đợi Triệu Mai đến cùng, dù mất đứt một ngày.
Nghĩa trang Phúc Điền có nhiều nhân vật nổi tiếng yên nghỉ, đếm từng ngôi mộ cũng có thể giết thời gian. Đến khi Cao Dương cảm thấy vừa nóng vừa khát đến mức sắp không chịu đựng nổi, anh mới nhìn thấy Triệu Mai cúi thấp đầu từ từ tiến lại gần.
"Hi!" Cao Dương lên tiếng trước.
Triệu Mai ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt cô lộ vẻ kinh ngạc: "Anh vẫn còn ở đây à?"
"Ừ." Cao Dương không định làm bộ làm tịch: "Tôi đợi cô cùng về thành phố."
Triệu Mai hạ thấp mi mắt, hàng lông mi dày của cô động nhẹ, cuối cùng cô nói khẽ: "Cám ơn anh."
Trên đường về thành phố, Triệu Mai tiếp tục im lặng, cô tì cằm vào cửa sổ, lặng lẽ ngắm cảnh vật được nhuộm ánh hoàng hôn ở bên ngoài.
Cao Dương định giơ tay sờ vào người cô, nhưng anh không đủ dũng khí, lại rút tay về đặt lên vô lăng. Anh thờ ơ đề nghị: "Tối nay cô có hẹn không? Tìm một nơi cùng ăn cơm nhé."
Triệu Mai quay lại nhìn anh, sau đó gật đầu: "Được."
Câu trả lời dứt khoát của cô khiến Cao Dương kinh ngạc, anh vốn chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối.
Triệu Mai miễn cưỡng giải thích: "Tôi không muốn về nhà với bộ dạng này, bố mẹ tôi sẽ lo lắng."
Cao Dương đưa Triệu Mai đến một nhà hàng tư nhân nổi tiếng nằm sâu trong ngõ nhỏ gần Thập Sát Hải. Sân nhỏ ở phía sau bắc nhiều giá gỗ, bên trên phủ đầy hoa trà. Lúc đi ngang qua, thế nào cũng có cánh hoa trắng bay ngang vai, bốn bề đều có mùi thơm dìu dịu.
Triệu Mai tỏ ra rất thích nơi này, sau khi đi nhà vệ sinh rửa tay, thần sắc cô khá hơn nhiều. Gương mặt cô vừa được rửa sạch sẽ khôi phục lại dáng vẻ như trong ký ức của Cao Dương.
Trong lúc đợi thức ăn, Cao Dương tìm một số đề tài không quan trọng hỏi cô: "Công việc ở trong nước, cô có thích ứng không?"
"Không tốt lắm." Triệu Mai lắc đầu: "Mối quan hệ giữa con người với con người quá phức tạp, tôi gần như không thể ứng phó."
"Ai mới về nước cũng vậy cả, lúc tôi vừa từ Australia trở về, tôi hận đến mức không thể xách hành lý quay lại nơi đó ngay lập tức. Chỉ cần sau ba tháng, nhiều nhất là nửa năm, cô sẽ thích ứng thôi."
Triệu Mai lên tiếng: "Hy vọng như lời anh nói."
Cao Dương lại không biết nói gì, chỉ ngắm cô không chán: gương mặt thanh tú, tóc dài buộc ra sau, cách trang điểm trưởng thành, nhưng trên mặt có vẻ trẻ con và ngây thơ.
Bên cạnh là một bể cá xây dưới đất, trong không khí tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng bong bóng nước. Cao Dương ngẩn ngơ, tựa như hoàn toàn thoát khỏi hiện thực.
"Triệu Mai." Anh hơi lúng túng: "Một người đẹp như cô đi làm cô giáo, liệu có học sinh yêu thầm cô không?"
Triệu Mai chống tay vào trán bật cười: "Ôi trời, học sinh bây giờ trưởng thành sớm, tầm mắt cao lắm. Thầy cô đều là đồ cổ, không lọt vào mắt bọn trẻ đâu."
"Tôi không tin." Cao Dương làm ra vẻ thần bí ghé sát vào mặt cô: "Nói cho cô một bí mật, mối tình đầu của tôi là cô giáo tiếng Anh thời cấp ba đấy."
Triệu Mai nâng ly rượu vang, như vô tình nhưng vừa vặn chặn đứng ý đồ thân mật của Cao Dương. Cô nhướng mắt dò xét anh qua ly rượu sóng sánh.
"Tôi kể cho anh nghe một chuyện cười gần đây của tôi", cô nói: "Một học sinh nam mới năm thứ nhất hôm trước đến chỗ tôi mượn đĩa nhạc..."
"Cậu ta nói yêu cô?"
"Yêu anh thì có." Triệu Mai bị chọc cười, để lộ hàm răng đều và trắng: "Tôi đưa cho cậu ta đĩa nhạc, nhưng tìm mãi không thấy bao đựng. Sau đó tôi buột miệng hỏi một câu: "Tôi hết bao rồi, cậu có đem theo bao không?" Thằng bé mặt đỏ như cua càng hấp, co cẳng chạy mất."
Cao Dương cười ha hả.
Triệu Mai cắn môi, tỏ ra phẫn nộ: "Anh cũng không phải là người tốt."
Cao Dương rót thêm rượu vào ly của cô, cố nhịn cười: "Sao cô nói vậy? Tại sao tôi không phải là người tốt."
"Bởi vì năm phút sau tôi mới nghĩ ra, tại sao cậu ta đột nhiên bỏ chạy, làm tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một lỗ chui xuống."
Tưởng tượng ra cảnh đó, Cao Dương cười gập bụng: "Có thể trêu chọc cô giáo đến mức này, cậu học sinh của cô cũng có tiền đồ quá đi."
Triệu Mai cười không tươi cho lắm, cô đưa cốc rượu áp vào mặt, mục đích dùng rượu làm bớt đi hơi nóng trên mặt.
Nhà hàng này có một loại rượu tự chế biến, đó là loại rượu hoa điêu màu tím thẫm có một cái tên văn nhã là "Như mộng lệnh". Nhiều người thích vị chua chua ngọt ngọt của nó nên một lúc uống rất nhiều, đến sáng ngày hôm sau mới biết thế nào gọi là say rượu.
Triệu Mai ăn rất ít, cô uống khá nhiều "Như mộng lệnh". Lúc này, hai má cô đỏ hây hây, như đạt cảnh giới rượu chưa say người đã say trước.
Ban đầu, Cao Dương còn ra sức ngăn cản cô: "Tôi không phải là quân tử đâu đấy, cô uống say trước mặt tôi, tôi không bảo đảm sẽ không làm chuyện gì..."
Triệu Mai chỉ nhún vai, tiếp tục nốc rượu, bỏ ngoài tai lời khuyên nhủ của anh. Có thể thấy, cô có tâm sự buồn nên thật sự muốn say khướt, mà tâm sự của cô rõ ràng có liên quan đến người nằm ở nghĩa trang Phúc Điền.
Cao Dương cảm thấy hơi nản lòng. Triệu Mai có thể uống rượu say trước người khác giới là anh, chứng tỏ cô chẳng để ý đến anh, hoặc giả anh khiến cô yên lòng đến mức không cần kiêng dè điều gì.
Bất kể là nguyên nhân nào, đối với lmột người đàn ông có lòng tự trọng là một sự nhục nhã. Có điều nếu bắt buộc lựa chọn, để Triệu Mai uống say trước mặt anh hay bên cạnh người đàn ông khác, anh sẽ chọn vế trước.
Vào giây phút này, Cao Dương vô cùng ghen tỵ với người đã qua đời nhưng vẫn khiến cô không thể nào quên. Anh rất muốn biết, đối phương rốt cuộc là người thế nào, có thể khiến cô nhiều năm sau vẫn đau thương như vậy.
Các món ăn rất ngon, nhưng hai người đều có tâm sự nên hầu như không động đũa, chỉ liên tục uống rượu. Cuối cùng, món ăn tráng miệng "Thước Kiều Tiên" được đưa lên, Triệu Mai lấy miếng lê được ngâm trong rượu vang, cô cười nói: "Cái tên này tầm thường quá, tại sao không gọi là "Túy Hoa Âm" hay "Điểm Giáng Thần" sẽ càng bóng bẩy hơn."
Cô đúng là hơi say, nhưng còn lâu mới thực sự say khướt.
Cao Dương giải thích: "Đây là món tráng miệng nhà hàng tặng miễn phí, tên do chủ nhà hàng đặt, chúc các cặp tình nhân trong thiên hạ mãi mãi bên nhau."
"Họ mượn câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ để chúc những người yêu nhau?" Triệu Mai lộ vẻ kinh ngạc: "Thước Kiều Tiên, Thước Kiều Tiên, Ngưu Lang Chức Nữ cuối cùng cũng cách một con sông, một năm mới có thể gặp nhau một lần. Làm gì có đôi tình nhân nào chấp nhận lời chúc như vậy?"
Cao Dương chưa từng nghĩ đến điều này, anh ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: "Có lẽ chủ nhà hàng muốn mượn câu chuyện Tần Hiện và Tô Tiểu Muội. Hai người cuối cùng cũng đến với nhau còn gì?"
(Tô Tiểu Muội là em gái Tô Đông Pha, tài nữ nổi tiếng thời xưa. Tần Hiện là văn nhân đời Tống, tài hoa hơn người, và là bạn thân của Tô Đông Pha)
"Nguyện chúc những cặp tình nhân có kết thúc tốt đẹp? Nguyện vọng này xa xỉ quá!"
Cao Dương gật đầu đồng tình: "Đúng, tôi cũng thấy vậy. Cô thử nghĩ xem, chỉ một chữ "nguyện" thể hiện biết bao bi thương và bất lực."
Câu nói này rất văn nghệ, hoàn toàn không phải là tác phong của anh, có thể thấy Cao Dương ít nhiều cũng đã ngà ngà. Triệu Mai chống cằm mỉm cười nhìn anh. Đôi mắt đen láy của cô có vẻ man mác không nói thành lời, phảng phất như khát khao một điều gì đó.
Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, Cao Dương bị rung động bởi khát vọng vô danh trong mắt cô. Nhưng anh không hiểu tại sao Triệu Mai lại có biểu hiện này. Cô đang ở độ tuổi đẹp đẽ nhất, có diện mạo xinh đẹp và nghề nghiệp không tồi, tại sao cô có ánh mắt đó?"
Cao Dương ho khẽ một tiếng, anh thử khuyên nhủ Triệu Mai: "Hôm trước tôi đọc một bài viết có nhắc đến phong tục của người Eskimo."
Triệu Mai nghiêng đầu: "Gì cơ?"
"Bài viết nói, giả dụ người Eskimo có người thân hoặc bạn bè qua đời, họ sẽ hẹn nhau tụ tập cùng bàn luận về người đã khuất, họ nhắc đến mọi chuyện của người đó lúc sinh thời, nói suốt năm ngày năm đêm. Đến sáng sớm ngày thứ sáu, mọi người cùng hẹn ước sẽ quên anh ta đi, từ nay về sau không nhắc một chữ đến anh ta. Nếu có kẻ nhắc đến, bọn họ cho rằng linh hồn của người đã khuất sẽ không được yên nghỉ."
Triệu Mai quay mặt đi chỗ khác, cô cất giọng khẽ khàng: "Nói quên là có thể quên sao? Miệng người ta nói vậy, trong lòng họ liệu có thật sự lãng quên?"
Cô hoàn toàn hiểu ý anh.
Cao Dương nói tiếp: "Nếu cô muốn quên, nhất định sẽ làm được. Sở dĩ cô không quên chỉ vì cô không muốn quên mà thôi."
Triệu Mai quay đầu, nhìn anh chăm chăm: "Cao Dương, anh đơn thuần thật đấy, có những chuyện anh chưa từng trải qua, dù anh có cố gắng tưởng tượng thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi đâu."
Cao Dương xòe hai tay, thừa nhận cô nói đúng. Ngoài một vài lần thất tình và đấu đá nhau trong văn phòng, hình như anh chưa từng trải qua trắc trở lớn nào. Anh thở dài: "Đúng vậy. Tôi cũng rất đáng tiếc, tôi không có một quá khứ đáng thở dài. Nhưng đây chẳng phải là lỗi của tôi đúng không?"
Triệu Mai vỗ vai anh: "Tôi xin lỗi, tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói, anh chưa từng trải qua nên không hiểu đâu."
Cao Dương yên lặng nhìn cô vài giây, cuối cùng anh vẫn lắc đầu, biểu thị không đồng tình. Ở thành phố lớn này chỗ nào cũng chật ních người, dưới vô số gương mặt nhợt nhạt là vô số trái tim lạnh giá. Ai không có câu chuyện của mình? Nhưng không phải người nào cũng tình nguyện vĩnh viễn bị giam cầm trong hồi ức tăm tối, không chịu đón nhận ánh sáng mặt trời.
Anh hy vọng bản thân anh sẽ cả đời tiến về phía trước, bỏ hết tất cả những điều không như ý ở lại đằng sau.
Trời một lúc một khuya, nhà hàng bật sáng những ngọn đèn lồng, ánh sáng lấp lánh lưu chuyển quanh bóng hoa. Mỗi khi cơn gió thổi qua, cánh hoa rơi xuống vai và đầu gối thực khách, mang theo mùi hương thoang thoảng. Từ xa xa vọng đến tiếng còi xe ô tô, càng khiến hoàn cảnh xung quanh trở nên mộng ảo, con người có ảo giác rời xa thành phố ồn ào náo nhiệt.
Triệu Mai xoay ly rượu trong tay, cô ngập ngừng hồi lâu, phảng phất muốn thổ lộ tâm tình nhưng lại cố gắng đè nén, cuối cùng cô kể không đầu không cuối: "Trước khi đi Áo, tôi ở Ukraine...mười tháng sau mới ra đi...Khoảng thời gian đó xảy ra một số chuyện...Một thời gian dài sau này, cả người tôi suy sụp, tôi không thể tiếp xúc với bất cứ thứ gì liên quan đến âm nhạc, thậm chí mỗi khi chạm đến phím đàn là tôi bật khóc. Tôi cảm thấy cuộc sống không còn một chút ý nghĩa, mặt trời mọc hay lặn, bốn mùa thay đổi đều chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi thậm chí bắt đầu hận ông trời, hận ông trời chiếu tia sáng đi đâu, còn tôi không bao giờ có thể gặp lại một chút hình bóng của anh ấy."
Cao Dương không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Triệu Mai ngẩng đầu đối mắt anh, gương mặt cô ẩn hiện vẻ bi thương: "Anh ấy nói với tôi, "cứ tiến về phía trước, sẽ có người yêu em hơn anh". Nhưng anh ấy đã đánh giá tôi quá cao...tôi thật sự không làm được, không quên được anh ấy. Sau đó nhà trường giới thiệu tôi đi làm công ích, đến bệnh viện chăm sóc bệnh nhân cô đơn sắp rời khỏi cõi đời. Tôi làm ở đó khá lâu, tôi cũng hiểu được tại sao anh ấy để tôi ra đi. Một khi đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời, con người sẽ mất đi sự tôn nghiêm vì ra sức giành giật cơ hội sống. Đối với người thân ở bên cạnh, cảnh tượng này là sự hành hạ và đau khổ rất lớn, bởi vì chúng ta chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn mà hoàn toàn bất lực."
Ánh mắt Cao Dương u ám hẳn. Tuy tuổi tác anh không lớn nhưng anh làm nghề PR nhiều năm, tiếp xúc với rất nhiều hạng người. Nhìn bộ dạng của Triệu Mai lúc này, lại nghĩ sâu hơn những lời cô nói, anh có thể đoán ra tám chín phần. Triệu Mai quả nhiên là người phụ nữ có một quá khứ đau buồn. Nhưng anh không biết bây giờ nên nói gì hoặc làm gì. Cầm tay cô? Ôm vai cô? Hình như không thích hợp. Kinh nghiệm đối xử với đàn bà của anh từ trước đến nay dường như mất đi tác dụng.
Triệu Mai nói tiếp: "Những người sắp từ giã cõi đời, bất kể cuộc sống trước đây đau khổ đến mức nào, dù sống không bằng chết, vào thời khắc ra đi, họ cũng sẽ lưu luyến một điều gì đó. Ở giây phút từ giã cõi đời, họ sẽ quên hết những chuyện không vui, chỉ nhớ tới thời khắc đẹp đẽ nhất trong cuộc đời, hồi ức tươi đẹp nhất...Cao Dương, anh có kỷ niệm đẹp không?"
Cao Dương gật đầu.
"Thế thì anh may mắn đấy...rất may là đằng khác...Vì vậy tôi nghĩ, như thế cũng tốt, dù sao chúng tôi cũng từng có những giây phút đẹp đẽ nhất khi ở bên nhau...Cuối cùng, tôi cũng lao vào học tập và tốt nghiệp, là người Hoa duy nhất tốt nghiệp trong khóa đó. Anh ấy nhất định thích nhìn thấy tôi như vậy, anh ấy muốn tôi một đời bình an vui vẻ..."
Thanh âm của cô ngày càng nhỏ dần.
Cao Dương cúi đầu uống rượu, giả bộ không nhìn thấy viền mắt đỏ của Triệu Mai. Anh tổng kết câu chuyện cô vừa kể, có thể phác thảo vài đường cơ bản. Trên đời có một người, sau khi biết bản thân mắc bệnh nan y, liền ép bạn gái đi chỗ khác, để bạn gái không phải chứng kiến cảnh đau thương nhất, đến hồi ức đẹp đẽ cuối cùng của đối phương cũng không còn sót lại một chút gì.
Cao Dương thử coi mình là người đó, nhưng anh lập tức bỏ cuộc. Anh không hề cảm động, mà chỉ cảm thấy người đó đáng sợ. Người đó đúng là vô cùng tàn nhẫn với bản thân. Nếu đổi lại là anh, anh không làm được như vậy, dù phải khóc lóc kêu than, anh cũng sẽ bắt bạn gái ở lại bên cạnh anh, chứng kiến toàn bộ quá trình.
Thế nhưng chiêu này vô cùng lợi hại, người đàn ông đó sẽ sống mãi trong tim Triệu Mai, khiến cô cả đời này không thể nào quên anh ta.
Triệu Mai nói xong, lảo đảo đứng dậy: "Cao Dương, anh đừng lãng phí thời gian với tôi. Tôi là một quả tháo thối rữa, không thích hợp với anh đâu."
Sắc mặt Cao Dương lập tức thay đổi, dù có chậm hiểu đến mấy cũng nên tỉnh ngộ, cô đang từ chối anh một cách rõ ràng. Có lẽ, Triệu Mai chỉ vì câu nói này nên mới nhận lời ăn cơm cùng anh. Trái tim vốn đang phập phồng của Cao Dương, vì một câu nói thẳng thừng của cô, bất giác trở nên ổn định: "Tiểu thư, mười hai năm trước tôi tròn mười tám tuổi, tôi có năng lực hành vi dân sự từ lâu, không cần cô dạy tôi cách làm người."
Triệu Mai nhìn anh mỉm cười, sau đó hai hàng lệ chảy dài xuống gò má cô.
Cô đã hoàn toàn say khướt.
Cuối cùng, Cao Dương gọi taxi đưa cô về nhà. Sau đó, anh một mình chậm rãi vượt qua nửa thành phố đi bộ về nhà trong đêm tối.
Bắc Kinh đầu mùa hạ chưa đến năm giờ trời đã sáng. Cao Dương ngồi bên bờ sông Hộ Thành, ngắm hàng lau sậy ở bờ đối diện, trầm tư suy nghĩ hồi lâu.
Anh thừa nhận bản thân không đủ rộng lượng, đối với một số vấn đề khó tránh khỏi canh cánh trong lòng. Từ trước đến nay, người sống đấu với người chết đều không phải là chuyện dễ dàng. Chữa trị một vết thương lòng sâu như vậy, cần một khoảng thời gian rất dài, có thể là mười năm, có thể là tám năm, cũng có thể là nửa đời người. Nghe nói trên đời này có hai chuyện đáng tiếc, thứ nhất là muốn mà không được, thứ hai là đạt mà không giữ được. Anh đã có thể nhìn thấy trước con đường tình cảm trắc trở của mình trong tương lai.
Tay áo vẫn lưu lại mùi nước hoa, vương vấn một mùi thơm nhẹ nhàng, phảng phất người phụ nữ đó đang ở bên cạnh anh. Mặt trời nhô cao, chiếu ánh nắng lên người Cao Dương, cuối cùng anh cũng cảm nhận thấy tia hy vọng và sự ấm áp.
Thế gian này có những chuyện, đáng để bạn thử một lần. Trên đời có một số người, đáng để bạn hy sinh.
Mà tình yêu, xét cho cùng cũng chỉ là một trong những chuyện đó.
Cao Dương rút điện thoại, trong danh bạ có số điện thoại của Triệu Mai anh lấy được khi đưa cô về nhà. Lúc nhập số điện thoại, Cao Dương đấu tranh tư tưởng hồi lâu mới lưu tên Triệu Mai.
Anh soạn một tin nhắn gửi vào số điện thoại của cô: "Hôm nay em có tiết dạy không? Sau giờ làm, tôi đi đón em nhé?"
HẾT
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp