Anh ung dung thản nhiên phối hợp với diễn xuất của cô, từ đầu đến cuối đều cư xử giống như đã rơi vào bẫy của cô, im lặng, cười lạnh, đang nhìn cô diễn một cuộc âm mưu sớm đã bị nhìn thấu?
Ánh mắt Đan Diệc Thần chậm rãi trở nên nhu hòa: “Tôi muốn cô ấy chính miệng thừa nhận, cô ấy yêu tôi.”
Chỉ đơn giản như vậy, tất cả, toàn bộ những hành động trẻ con, đều giấu dưới lớp ngoài bình tĩnh, sự tức giận, cảm xúc và phản ứng khó hiểu này đều có thể xác định vị trí của cô trong lòng anh.
Bốn năm trước, cô bất ngờ xuất hiện trong sinh mệnh của anh, để lại dấu ấn khắc cốt ghi tâm, bốn năm sau, anh và cô cuối cùng cũng gặp nhau, nhưng người con gái đáng chết kia lại một mực trốn tránh, trong hai mươi mấy năm cuộc đời, lần đầu tiên anh vì tình yêu mà suy tính thiệt hơn.
Lưu Văn Văn che khuôn mặt, lệ rơi đầy mặt, cô ta vốn nghĩ mình sẽ khóc rống một trận nhưng cuối cùng lại biến thành cười to trong tuyệt vọng: “Thì ra anh căn bản chưa từng yêu em, em nên biết sớm, năm đó nếu anh thật sự yêu em, cho dù em muốn đi, Đan Diệc Thần anh muốn giữ một người lại là chuyện dễ dàng đến mức nào, nhưng anh trơ mắt nhìn em rời đi! Đan Diệc Thần, anh thật nham hiểm! Anh thật nhẫn tâm, thật tuyệt tình!”
Việc đã đến nước này, cô không còn mặt mũi ở lại, Lưu Văn Văn cắn răng cầm lấy chi phiếu, xoay người đi được vài bước, bỗng dừng lại: “Một ngày nào đó, Nghê Tiêu sẽ vì sự đáng sợ của anh mà rời xa anh.”
Đan Diệc Thần cười nhẹ một tiếng: “Đáng tiếc, tôi mãi mãi sẽ không để cô ấy biết.”
Lệ trong mắt cô ta rơi xuống, lúc này trong lòng cô ta không biết đang hận nhiều thêm một ít, hay hối tiếc nhiều hơn một ít, vốn tưởng rằng lần này trở về có thể cướp lại trái tim anh, hóa ra cô chưa từng có được.
Bốn phía rốt cuộc cũng khôi phục lại yên lặng, Đan Diệc Thần miễn cưỡng lườm bóng người trong bóng đêm: “Nghe trộm lâu như vậy, còn không ra?”
Lặc Tư Thanh cười hì hì, tao nhã ngồi xuống: “Tôi đã sớm nói mà, đàn ông nhà họ Đan rất đáng sợ nhưng mà tất cả mọi người không tin.”
Đan Diệc Thần khép hờ mắt, lông mi thon dài che giấu cảm xúc trong mắt: “Còn chưa cảm ơn chị lần trước đã cứu Nghê Tiêu. Còn Phùng Tiêu Đình, tôi sẽ bắt anh ta phải trả cái giá nên trả.”
Thật xa, Lặc Tư Thanh nhìn thấy Nghê Tiêu vẻ mặt vui cười đi tới, cô bỗng nhiên có chút hâm mộ Nghê Tiêu: “Diệc Thần, cậu nói xem, có phải lúc trước tôi không nên ly hôn với anh của cậu không? Nếu lúc ấy vẫn kiên trì tiếp tục, có lẽ giờ chúng tôi đã có con rồi.”
Cô hận Đan Diệc Thuyên là người lính cứng nhắc nhưng cũng thương anh cương trực công chính, ghét ác như thù, ly hôn với anh là vì ghét anh xem thường mạng sống, nhưng sau khi ly hôn cô mới phát hiện, ngay cả quyền trách mắng anh không để ý đến sống chết cô cũng không có, mới bắt đầu dần dần hối hận khi ấy mình quyết định quá vội vàng.
Nghĩ tới đây, Lặc Tư Thanh chớp chớp mắt nhìn Đan Diệc Thần: “Hãy quý trọng thật tốt, đừng làm cô ấy bị tổn thương.”
“Hai người nói gì vậy? À đúng rồi chị Lặc, lúc nãy sếp Đan bảo tôi nói với chị, anh ấy đi rồi, chị không cần tiễn.” Nghê Tiêu lấy ra một bức thư đưa cho Lặc Tư Thanh.
Sắc mặt Lặc Tư Thanh nhất thời trở nên tái nhợt, cô ấy vẫn tiêu sái như ngày xưa, ném bức thư xuống mặt đất rồi giẫm nát nhừ, cả giận nói:
“Lúc nào cũng không chào mà đi như thế, tôi muốn nghe chính miệng anh ta nói lời tạm biệt!”
Lặc Tư Thanh mang theo lửa giận lần đầu tiên nhìn thấy trong đời đuổi theo Đan Diệc Thuyên, Nghê Tiêu nhún nhún vai một cách vô tội:
“Chuyện không liên quan đến em.”
Chỉ còn lại hai người ở trong hoa viên rất yên tĩnh, ánh mắt Nghê Tiêu nhìn khắp nơi xung quanh, sau đó nhìn thấy rất nhiều hoa hồng nở đỏ rực cả một mảng sân giống như ngọn lửa bùng cháy, đẹp không sao tả xiết.
“A, anh trồng những đóa hoa này khi nào thế, thật đẹp!” Nghê Tiêu kinh ngạc, quay đầu mỉm cười.
Anh ôm lấy eo nhỏ của cô theo quán tính, anh bỗng cảm thấy chuyện này cần phải đăng lên nhật báo, anh ôm lại cái đầu nhỏ cứ lắc qua lắc lại cuả cô, nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng ấy, ngưng trọng nói:
“Nghê Tiêu, chúng ta kết hôn đi!”
“Ầm ầm” một tiếng, chân trời dường như có tiếng sấm truyền đến, Nghê Tiêu che lỗ tai, vẻ mặt kinh ngạc nói:
“Hả, anh vừa nói cái gì?”
Đan Diệc Thần nhanh chóng đen mặt, anh cúi người xuống, khí thế bức người, Nghê Tiêu không chịu được khí lạnh thấu xương của anh, nhất thời công phá, cười như một đóa hoa:
“Ôi, sếp Đan, người ta muốn nghe lại một lần, anh nói lại lần nữa không được sao?”
Đan Diệc Thần bị nụ cười xinh đẹp của cô khiến lòng ngứa ngáy, nhịn không được cúi đầu hôn lên môi cô, Nghê Tiêu ỡm ờ vui đùa với anh nửa ngày, ôm cổ đáp lại nụ hôn của anh.
Hai người đang rơi vào cảnh đẹp hôn đến khó chia lìa thì tiếng chuông chói tai vang lên, trong lòng Nghê Tiêu quýnh lên muốn đẩy Đan Diệc Thần ra nhưng bị anh trói chặt hai tay sau lưng, sau đó anh hơi rời môi cô một chút, thở hổn hển nói:
“Chuyên tâm một chút cho anh.”
Ánh mắt Nghê Tiêu liếc nhìn người ở cửa, nhất thời gấp đến độ:
“Ưm (đừng), ưm (đừng), ưm(đừng)…”
Mọi loại xô đẩy khiến lòng anh phiền chán, anh quay đầu, chỉ thấy một cây gậy chống bay đến trước mặt, dù anh đưa tay ôm Nghê Tiêu nhanh nhẹn né tránh, nhưng vẫn bị trúng vào tay.
“Còn không mau mở cửa cho bố!” Nghê Chấn đứng ở cửa tức giận đến giậm chân, chỉ thiếu chút nữa giết chế kẻ có ý đồ với con gái của ông.
Nghê Tiêu xấu hổ, hận không thể chết đi cho rồi, Đan Diệc Thần cũng vẻ mặt lúng túng, hai người vội vàng đem túi lớn túi nhỏ đi vào cùng với Nghê Chấn và Dương Vạn Lệ, không khí rơi vào im lặng.
Vẫn là Nghê Chấn phá vỡ không khí im lặng trước, bày ra dáng vẻ uy nghiêm của trưởng bối: “Tuy rằng ba đồng ý cho Nghê Tiêu ở cùng với con, nhưng các con cũng không nên không biết lớn biết nhỏ thế, dám đảo lộn càng khôn giữa ban ngày ban mặt…”