Từng Bước Dụ Dỗ Nữ Luật Sư Xinh Đẹp Của Tư Lệnh

Chương 20: Làm chuyện xấu


Chương trước Chương tiếp

Tiếng bước chân do dự vang lên vài tiếng, một người đàn ông trung niên vẻ mặt đầy lúng túng đi vào trong phòng khách, phía sau còn có Nhạc Vân.

Liếc mắt một cái đã nhìn thấy người trong lòng, Nhạc Vân vô cùng vui vẻ, lập tức chạy vội tới ngồi bên cạnh Đan Diệc Thần, chờ khi ánh mắt nhìn thấy Nghê Tiêu ngồi ở cạnh bên anh, sắc mặt cô ta trầm xuống, đồng thời ngẩng khuôn mặt tràn đầy ủy khuất nhìn về phía cậu Mã Trường Thanh của mình.

Nghê Tiêu nhận thấy ánh mắt của mọi người đang tập trung ở trên người mình, nhất thời muốn lặng lẽ né tránh bàn tay của Đan Diệc Thần, nào biết dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, nụ cười của anh vẫn không thay đổi, anh quay đầu dịu dàng nhìn cô, dùng giọng nói chỉ có 2 người nghe được:

“Nếu còn nhúc nhích, anh sẽ hôn em đấy”

Thân thể Nghê Tiêu cứng đờ, cô biết anh ta nói được làm được, cô nhìn vị tiểu thư kia lộ ra ánh mắt kiêu ngạo và oán hận nhìn mình, cô cũng không muốn chuốc thêm nhiều phiền phức.

Thấy Nghê Tiêu ngoan ngoãn dựa vào bên người, lúc này Đan Diệc Thần mới cười nhìn về phía Mã Trường Thanh:

“Thư ký Mã, lần trước từ biệt, tôi nghĩ ý của tôi đã rất rõ ràng, ông cần gì phải dùng khí thế bức người như thế?”

Mã Trường Thanh là môn sinh đắc ý của ông nội Đan, thường xuyên đến chơi cờ, trò chuyện với ông, tự nhận mình có một vị trí không bình thường ở nhà họ Đan, vì vậy nhìn thoáng qua Nhạc Vân đã dẩu miệng thật cao lên, ông ta mới đánh bạo nói:

“Ông nội Đan, đứa cháu này của con, sau khi gặp Diệc Thần một lần đã mắc bệnh tương tư, làm ầm ĩ lên nếu không phải là Diệc Thần thì sẽ không lấy chồng, hôm nay, con cũng không sợ mất mặt đưa con bé đến cho trưởng bối nhà họ Đan nhìn thử một chút, xem nó có hợp ý mọi người hay không?”

Nhạc Vân ngoan ngoãn đi đến bên cạnh ông nội Đan, vươn tay xoa bốp bả vai cho ông ấy: “Ông nội, con thật lòng thích anh Diệc Thần, ông nội sẽ cho con một cơ hội chứ?”

Ban nãy, nét mặt của Nhạc Vân là hận không thể ăn mình, trong nháy mắt đã biến thành con cừu non ngoan ngoãn, Nghê Tiêu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, tự thẹn không bằng.

Nhưng mà, Đan Diệc Thần lại thấp giọng cười cười:

“Nếu như em có thể biến hóa bằng một nửa cô ta, thì anh cũng không cần mất nhiều sức lực như vậy”

Dáng vẻ không để ý đến trưởng bối ngồi đây, thấp giọng cười nói của 2 người khiến cho ba Đan nhíu mày, gia giáo của nhà họ Đan hết sức nghiêm khắc, từ trước đến nay, chuyện tình cảm đều phải được trưởng bối đồng ý, Đan Diệc Thần không được cho phép đã dẫn Nghê Tiêu về nhà, đã là xúc phạm đến gia quy.

Ông nhịn không được, nghiêm khắc hỏi: “Diệc Thần, con rốt cuộc nghĩ như thế nào?”

Đan Diệc Thần nghiêm mặt nói: “Ba, mẹ, ông nội, mọi người hẳn đã biết mục đích hôm nay con đưa Nghê Tiêu về làm gì”

Anh ôn nhu nhìn về phía Nghê Tiêu.

Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, Nghê Tiêu mơ hồ có một dự cảm xấu.

Quả nhiên anh nắm tay cô, thâm tình khẩn thiết nói ở trước mặt mọi người:

“Con với Nghê Tiêu thật lòng yêu nhau, đã sớm đính ước với nhau từ lâu, cho dù có khó khăn gì, bọn con cũng quyết định ở bên nhau”

Thật lòng yêu nhau….Đính ước từ lâu….

Ầm ầm, lôi điện hung hăng bổ lên đầu Nghê Tiêu, cô ngây ngốc nhìn Đan Diệc Thần, bốn mắt nhìn nhau, giờ phút này cô rất muốn hỏi một câu, bọn họ thật lòng yêu nhau khi nào?. Khi nào thì quyết định đính ước?.

Cuối cùng, mẹ Đan là người từng trải, bà cũng thay Nghê Tiêu hỏi vấn đề mà cô muốn hỏi nhất: “Cái gì?. Diệc Thần con nói thật chứ?. Rốt cuộc hai con đính ước với nhau khi nào?”

Người đàn ông mặt không đổi sắc, tiếp tục thâm tình nói:

“4 năm trước.”

Rắm a!. Cô thẹn quá hóa giận!, cô hiểu anh muốn đưa cô ra làm lá chắn trước mặt các vị trưởng bối, ngăn cản việc hôn sự với Nhạc Vân, lập tức quyết định vạch trần mánh khóe của anh:

“Bác trai, bác gái, thật ra…”

“Thật ra Nghê Tiêu đã là người của con” Lại một quả bom ném xuống, anh thuận tay đỡ lấy Nghê Tiêu đang xụi lơ dựa vào trong người mình, vẻ mặt nghiêm túc: “Ba, mẹ, con hy vọng mọi người có thể trịnh trọng cân nhắc ý kiến của con, dù sao Tiêu Tiêu…. Cô ấy đợi không được”

Mẹ Đan khiếp sợ từ trên ghế nhảy dựng lên, ánh mắt hoài nghi nhìn qua cái bụng bằng phẳng của Nghê Tiêu:

“Không lẽ, cô ấy đã…” Ý thức được ở đây có người ngoài, hai chữ mang thai bà đành phải nuốt trở lại.

Nghê Tiêu khóc không ra nước mắt, ông trời ơi, cô thật là bị oan!

Quả bom Đan Diệc Thần ném ra đã hoàn toàn thay đổi tình huống trong nhà, ông nội Đan trầm ngâm một lát:

“Nếu đã như vậy, vậy chuẩn bị cầu hôn đi”

Đan Diệc Thần lắc đầu: “Ông nội, lời cầu hôn đã được trả về rồi, lần này sợ là phải mời bố mẹ Nghê gia đến đây để bàn bạc.”

Ông nội Đan sửng sốt một chút, rốt cuộc mới hiểu được, giận dữ quát:

“Thằng nhóc con, ai kêu cháu giả mạo danh nghĩa của ông đi cầu hôn”

Lúc này Nghê Tiêu mới biết, anh lại có thể làm ra chuyện như vậy, trong lòng tràn đầy phức tạp.

Mọi chuyện đã phơi bày trước mặt ông nội Đan rồi, Mã Trường Thanh biết cháu của ông đã vui mừng vô ích rồi, cho dù không cam lòng cũng chỉ có thể thở dài, hai đứa không có duyên phận rồi mang theo Nhạc Vân rời khỏi.

Nhà họ Đan không hổ là gia đình quân nhân, làm việc hết sức mạnh mẽ vang dội, một mặt giữ Nghê Tiêu ở lại ăn cơm chiều, mặt khác lại phái lái xe đến mời cha mẹ Nghê đến ăn cơm.

Giàn hoa tử đằng nở rộ, từ ngoài cửa sổ tò mò liếc nhìn đôi nam nữ trong phòng, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm xông vào mũi.

Người đàn ông áp người con gái ở trong góc tường, hai tay chống ở 2 bên vai cô, thản nhiên nói:

“Chuyện đã đến nước này, em không muốn gả cũng phải gả”

Nghê Tiêu lâm vào chán nản: “Anh dựa vào cái gì tự tin tôi sẽ gả cho anh?. Tôi nói cho anh biết, cho dù tôi có đâm đầu chết cũng sẽ không gả cho loại người tự phụ, đáng ghét như anh.”

Đan Diệc Thần không chút nào tức giận, nâng cằm của cô lên: “Vậy sao?. Vậy tôi sẽ mỏi mắt mong chờ”

Anh nhẹ nhàng vỗ tay ra tiếng, một nữ giúp việc đi đến cúi đầu nói:

“Nhị thiếu gia.”

“Tâm tình Nghê Tiêu tiểu thư không tốt lắm, cô đi tìm quyển truyện cười cho cô ấy đọc đi, khi nào cô ấy nở nụ cười, cô mới được nghỉ ngơi.”

“Anh” Nghê Tiêu tức giận đến mức cầm cái ghế ném về phía Đan Diệc Thần, ai biết sau lưng anh có mắt, nghiêng người né tránh, cái ghế trúng vào cái cửa.

Nữ giúp việc không nhịn được, nói thầm một câu:

“Nghê tiểu thư, có thể gả cho nhị thiếu gia mà may mắn của những người phụ nữ trên đời này, cô nên biết chừng mực mới đúng.”

Chẳng lẽ, tất cả phụ nữ trên đời này đều bị Đan Diệc Thần mê hoặc sao?. Không có một người bình thường à?. Nghê Tiêu bỗng nhiên hoài nghi nhân sinh quan và thế giới quan của mình rồi.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...