Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 45: Lòng chua xót


Chương trước Chương tiếp

“Lâm phó tổng, đây là báo cáo tài vụ của phòng Marketing quý này.” Thư kí đặt văn kiện lên mặt bàn Hinh Ý.

Mà Hinh Ý chỉ lẳng lặng ngẩn người nhìn lên màn hình, dường như không hề nghe thấy thư kí vừa gọi cô. Ngồi yên lặng của buổi sáng như trong lòng lại không yên, chuyện kinh doanh một chút cũng không thể đi vào đầu cô, suy nghĩ trong đầu tất cả đều là chuyện ngày hôm qua với Vũ Chính.

Cô làm sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy chứ? Cô không phải chưa từng uống rượu, nhưng mà chưa từng say đến mức không biết gì như hôm qua, còn bò lên giường của người ta nữa, hay nói đơn giản là giường của anh.

“Lâm phó tổng…Lâm phó tổng…” thư kí nhẹ giọng nhắc nhở cô. Thật là khó hiểu, Lâm phó tổng bình thường làm việc chuyên tâm hơn bất kì ai khác mà cũng bị phân tâm sao.

Lúc này Hinh Ý mới hồi phục lại tinh thần, ngẩng đầu lên có chút mờ mịt nhìn thư kí, một lúc sau mới hỏi: “Mới vừa rồi cô nói gì?”

Thư kí lại kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa: “Đây là báo cáo tài vụ của phòng Marketing quý này, còn có hai giờ chiều có cuộc họp cấp cao. Ừm..còn có…” thư kí muốn nói lại thôi.

Hinh Ý khó hiểu nhìn cô hỏi: “Còn có cái gì?” Thật ra thì cô ghét nhất là người ta cứ ấp a ấp úng.

“Vừa rồi Giang tổng có gọi điện thoại tới, ngài ấy nói phó tổng lên trên ấy.” Cô làm thư kí cho Lâm phó tổng lâu như vậy, nhưng hình như chưa bao giờ nhận được điện thoại Giang tổng gọi sang cho Lâm phó tổng! Chẳng lẽ thật sự làm hòa rồi sao?

Hinh Ý lãnh đạm trả lời một câu: “Biết rồi.” Sau khi thư kí ra khỏi văn phòng thì liền cầm điện thoại lên gọi lên văn phòng tổng tài lầu 75.

“Alo” không nghĩ tới lại là Giang Vũ Chính nhận điện thoại, giọng nói không còn vẻ âm u bình tĩnh, ngược lại mang theo một chút vui sướng tung tăng như chim sẻ. Hinh Ý tuyệt đối không phán đoán sai, người này đang rất dương dương đắc ý. Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng thấy khóe miệng kia đang khẽ nhếch lên.

“Giang tổng, ngài tìm tôi có việc gì?” Hinh Ý dùng âm thanh lạnh nhạt nhất nhàn nhạt từ trong cổ họng nói ra.

“Vai anh đau, thật sự…rất đau.” Giọng nói của anh trầm thấp được dễ nghe, như là còn đang rất vui vẻ.

“Vậy anh gọi bác sĩ tới đi, tôi không rảnh nói chuyện vớ vẩn với anh.” Hinh Ý trực tiếp ngắt điện thoại.

“Em thật sự muốn gọi bác sĩ đến?” Giọng nói vui vẻ của Vũ Chính càng thêm nồng đậm, Hinh Ý nhớ tới chuyện ngày hôm qua thì khóe miệng ngày càng nhếch lên, cầm cây bút trong tay đâm thẳng xuống. Nếu bác sĩ kiểm tra cho anh ta, nhìn thấy vết thương trên người anh ta, cô còn có thể ra ngoài gặp mọi người sao?

Cô lập tức ngắt điện thoại, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn về phía cửa sổ lầu 75, trong lòng thầm mắng anh ngàn lần rồi đứng lên.

Dư Chân gọi điện thoại lên văn phòng của Hinh Ý, thư kí nói cô lên lầu 75 của Giang tổng, anh đi lên văn phòng của Hinh Ý đợi 10 phút vẫn không thấy cô trở về. Anh nghĩ ngợi, dù sao văn kiện trong tay cũng phải cầm lên cho Vũ Chính kí tên, vậy thì trực tiếp lên lầu 75.

“Giang tổng có ở bên trong không?" Dư Chân hỏi thư kí.

“Có ạ, nhưng mà ngài ấy dặn dò hiện tại không tiếp khách.” Thư kí nhìn khuôn mặt có chút xám đen của Lưu Dư Chân, không biết mình đã đắc tội với Lưu phó tổng lúc nào.

“Lâm phó tổng cũng ở bên trong sao?” Dư Chân tay cầm văn kiện âm thầm dùng sức, trên mặt vẫn không lộ ra biểu tình gì.

Thư kí có chút chần chờ không nói: “…” Chuyện giữa vợ chồng Giang tổng có liên quan gì đến phó tổng sao? Chuyện này cũng thật đáng tò mò, chẳng lẽ lời đồn phó tổng thích bà Giang là thật sao?

Dư Chân nhìn cánh cửa chính đóng kín, thật sự đã hết kiên nhẫn đi thẳng về hướng văn phòng của Vũ Chính.

Mà thư kí chỉ có thể đứng lên gọi anh lại: “Lưu phó tổng…Giang tổng nói…”

“Tôi có văn kiện quan trọng cần ngài ấy kí tên.” Dư Chân chỉ lạnh lùng ném lại một câu.

Mặc dù Dư Chân mặc kệ thư kí đi thẳng tới nhưng vẫn đứng trước cửa không vào, một tay nắm chặt lấy tay nắm kim loại, làm thế nào cũng không có dũng khí đẩy cửa vào.

Anh dùng thân phận gì mà xen vào chuyện nhà người ta, câu nói xin lỗi tối hôm qua của Hinh Ý đã đập tan toàn bộ hy vọng của anh, anh làm sao còn có thể dây dưa với người ta? Chỉ là anh không cam lòng, làm sao có thể cam tâm chứ? Dựa vào cái gì mà Giang Vũ Chính có thể độc chiếm sự dịu dàng của cô, nước mắt của cô, chiếm cứ tất cả vị trí trong lòng cô?

Anh nhẹ nhàng gõ cửa hai tiêng, không có ai đáp lại, cửa cũng không khóa, anh bước vào, dẫm lên tấm thảm lông dê mềm xốp, không một tiếng động.

Văn phòng to như vậy không có ai, không có Giang Vũ Chính, cũng không nhìn thấy bóng dáng Hinh Ý đâu. Dư Chân bỗng nghe thấy âm thanh phát ra từ chỗ sâu nhất trong văn phòng.

“Anh cởi quần áo ra trước đi.” Giọng nói lãnh đạm của Hinh Ý truyền đến từ trong phòng.

“Tay anh đau, không cởi được.” Đó là giọng nói của Giang Vũ Chính, nhưng với Dư Chân thì lại không phải là giọng nói quen thuộc của Giang Vũ Chính. Từ trước tới giờ Giang Vũ Chính đối với người ngoài đều luôn bình tĩnh lãnh đạm, dáng vẻ hờ hững, nhưng mà giọng nói này rõ ràng là đang cố ý làm nũng.

Anh từng bước một đến gần căn phòng, lại giống như vĩnh viễn cũng không thể đi hết đường.

Cửa phòng không khóa, thật ra thì Dư Chân cảm thấy mình thật thấp hèn, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng làm chuyện như vậy, không được người khác đồng ý mà tự ý vào phòng người ta, đây là điều mà từ nhỏ đến lớn anh luôn được giáo dục là không thể. Chỉ là anh vẫn chưa từ bỏ ý định, anh không muốn tin tưởng cuối cùng Hinh Ý lại trở về với người đã từng làm cho cô đau khổ, rõ ràng anh có thể làm cho cô hạnh phúc, anh có thể cho cô nhiều hơn nữa.

Văn phòng tổng tài vốn đã rất lốn, gian phòng kia tuyệt đối cũng sẽ không nhỏ, dường như được tỉ mỉ thiết kế chuyên dùng làm phòng nghỉ ngơi.

Trên mặt đất là tấm thảm dày, phòng khách nhỏ đặt một bộ sofa, đối diện đó là một chiếc giường lớn.

Hinh Ý vịn eo Vũ Chính, giúp anh nhẹ nhàng dựa vào lưng giường, để giảm bớt gánh nặng cho phần eo của anh rồi lại đặt một cái đệm sau lưng anh. Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của anh, thật ra thì trong lòng sướng chết đi được, Hinh Ý chỉ có thể thầm mắng mình một lần sảy chân để hận nghìn đời. =))

Mà khi cô chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của anh ra, nhìn thấy mấy vết bầm trước ngực lại nhịn không được mà âm thầm đau lòng, anh làm sao lại gầy như vậy?

Trước tiên cô dùng bông thấm thuốc bôi lên vết thương trên vai anh, thật ra thì chính mình không không biết mình đã cắn anh một ngụm, cắn sâu như vậy, lúc ấy khẳng định là đã dùng hết sức lực.

Tay cầm bông của cô hơi run run, không biết hiện tại đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì với anh, cô đã từng nói trở về là vì Giang Lâm, nhưng mà tại sao lại chạy lên giường của anh, suy nghĩ của cô vô cùng hỗn loạn, lực trên tay không tự giác được tăng lên một chút.

Vũ Chính cảm thấy nhói đau, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hinh Ý đang thất thần, ánh mắt mơ màng nên không biết phải làm sao, thật ra thì cho dù người thân nhất như anh cũng rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của cô. Trước kia cô luôn kiêu ngạo như vậy, rất ít khi bị đả kích, có lẽ cô muốn bắt chước mình luôn đối mặt với mọi chuyện.

Hinh Ý sững sờ trong chốc lát rồi liền phục hồi lại tinh thần, giúp anh xoa bóp những vết bầm trước ngực, sợ anh bị cảm lạnh nên nhanh chóng đóng cúc lại.

Vũ Chính nhìn cô cúi đầu giúp anh cài cúc áo lại, những ngón tay mảnh khảnh đan vào trước ngực mình, mùi nước hoa quen thuộc của cô làm chi lòng người cảm thấy ấm áp.

Vũ Chính đột nhiên vươn hai tay ra, cầm chặt lấy tay Hinh Ý, tay của anh tuy gầy nhung lại rất thon dài mạnh mẽ, cứ như vậy mà nắm chặt lấy tay cô.

Hinh Ý ngừng động tác, nhưng cũng không có ngẩng đầu nhìn anh, cứ ngồi yên không nhúc nhích như vậy.

Vũ Chính dùng cằm lướt qua đầu cô, mái tóc ngắn mềm mại như nhung của cô làm cho anh cảm thấy thoải mái lạ thường, thấp giọng dịu dàng nói: “Trở về bên cạnh anh được không? Chúng ta đừng tra tấn đối phương thêm nữa.” Không phải cầu khẩn, không phải ra lệnh, chỉ có yêu thương, chỉ là tình yêu.

Dư Chân đứng ngoài cửa run lên, đột nhiên cảm thấy không còn dũng khí chống đỡ chính mình, xoay người lui ra khỏi gian phòng, anh không có dũng khí chờ đợi lời tuyên án kia.

Thật ra thì anh cũng chỉ lừa mình dối người, căn bản cũng không có lời tuyên án nào, lòng của cô có lẽ vốn cũng không hề thuộc về anh.

Hinh Ý rất lâu cũng không nhúc nhích, cứ như vậy mà duy trì tư thế bị anh cầm tay, nhiệt độ lòng bàn tay anh không cao nhưng lại có thể truyền nhiệt từ lòng bàn tay vào đến trái tim cô.

Cô thật sự quá nhớ cảm giác được anh cầm tay như vậy, cô không muốn anh buông tay ra, cô cũng không muốn trốn tránh, nhưng mà cô vẫn cắn môi, chậm rãi giãy ra.

Vũ Chính cũng nắm chặt không buông, anh có thể cảm thấy được tâm ý của cô, trong lòng cô nói cô không muốn buông tay, cô chỉ đang liều chết chống đỡ, anh có lòng tin sẽ đánh vỡ được lớp rào cản trong lòng cô, anh tin cô vẫn còn yêu anh.

“Buông tay ra.” Hinh Ý thấp giọng nói, cô cực kì đè nén chính mình, muốn làm cho giọng nói bình tĩnh một chút nhưng vẫn không ngừng run rẩy.

Vũ Chính dường như không nghe thấy, “Trở về được không, anh cầu xin em hãy trở lại.” Anh chưa từng nghĩ mình lại yêu một người đến hèn mọn như vậy, nhưng mà còn có cách nào khác sao? Anh không muốn nhìn thấy hai người đều đau khổ như vậy, anh không muốn phải để cho Hinh Ý cả ngày phải đeo mặt nạ mà đối mặt với anh.

Sống mũi Hinh Ý đau xót, cô chưa từng nghe thấy giọng điệu năn nỉ như vậy của anh, tư thế ti tiện như thế không thích hợp với Giang Vũ Chính.

“Buông tay ra.” Câu nói hung ác tuyệt tình này ngay cả chính Hinh Ý nghe cũng thấy sợ hãi, cô vẫn không thể quên cái chết của ba, làm sao có thể quên chứ?

Tay của cô dùng sức giãy ra, nhưng mà Vũ Chính lại không chịu buông tay ra, anh có thể buông ra sao? Đó là người anh yêu nhất mà.

Hinh Ý dùng hết toàn bộ khí lực toàn thân rút tay về, đè lại bả vai của anh bị cô cắn bị thương, lại dùng lực rút tay kia ra, cô có thể nhìn thấy anh chịu đựng đau đớn, nhưng mà khi cô nhớ tới cái chết của ba thì sự đau đớn của anh lại có thể làm cho cô tìm được khoái cảm vô tận.

Cô, xác thực rất hận anh, hận như vậy, cho là mình có muốn quên đi nhưng làm sao mà quên được?

“Lúc trước khi anh làm ra chuyện như vậy thì nên nghĩ sớm sẽ có cục diện như ngày hôm nay, hiện tại ở trước mặt tôi bày ra vẻ mặt thâm tình kia để làm gì? Thế nào, hiện tại tôi đã trở về, đứng vững trong Giang Lâm rồi, anh cảm thấy như vậy đối với anh có giá trị lợi dụng sao? Lần này định đối phó với ai đây?” Hinh Ý lãnh đạm cười nói ra những lời này, cô biết rõ với địa vị bây giờ của Giang Vũ Chính tuyệt đối sẽ khinh thường việc dùng cô để đạt được mục đích, nhưng mà cô lại không thể nhịn được mà nói ra những lời này để làm tổn thương anh, cô không thể tìm ra cách nào tốt hơn để che dấu những lo lắng trong lòng mình.

Hinh Ý rút tay lại sau đo xoay người rời khỏi phòng, một bước cũng không dàm ngừng lại, sợ mình thật sự sẽ mềm lòng.

“Em…có từng tin tưởng anh không?” Giọng nói thê lương của Vũ Chính từ phía sau lưng truyền đến, Hinh Ý dừng lại một chút, không quay đầu lại.

“Tôi đã từng trao tất cả cho anh, nhưng mà anh đã lấy đi tất cả thuộc về tôi. Anh nói xem, tôi còn có thể tin tưởng anh không?” Giọng nói không có vẻ kịch liệt như vừa rồi nhưng khi thấm vào lòng lại lạnh buốt.

Cô tiếp tục rời khỏi phòng, một giọt nước mắt rơi trên mặt, lạnh như vậy, giống như nước đá, không mang theo một chút độ ấm nào.

Vũ Chính chán nản dựa vào đầu giường, nhìn bóng lưng cô rời đi, tư giễu cười khổ than thầm một câu, “Em vẫn không tin anh.”

Cơn đau đầu quen thuộc đánh úp lại từng cơn, nhìn ly thủy tinh trên chiếc tủ đầu giường, thuốc ở trong tủ, kéo ngăn tủ ra là có thể nhìn thấy, anh đang có gắng chịu đựng, cả cơ thể đều căng thẳng, từng đợt từng đợt run rẩy, anh còn không thể mở ngăn tủ để lấy thuốc ra.

Cứ tiếp tục đau đi, nếu như nỗi đau trên cơ thể có thể làm cho anh tạm thời quên sạch những lời của cô thì nỗi đau kia cũng đừng ngừng lại.

Cắn răng, tay run run hướng về phía ngăn tủ nhưng lại đột nhiên chạm vào ly nước thủy tinh, làm cho nó đổ về phía tường.

Âm thanh vỡ tan của mảnh thủy tinh cùng âm thanh vỡ vụn của lòng anh.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...