Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ
Chương 36: Thì ra là thế…
Bên cạnh đó là hai dãy phòng học, phía sau là khu nhà hành chính, toàn bộ vườn trường đơn giản mà rực rỡ.
“Nơi đây lớn hơn trước kia rất nhiều.” – Mộ Hàn cảm khái nói.
“Mở rộng một chút, nhà cao hơn trước, thiết bị cho học sinh cũng nhiều.” – Diệp Vĩ Gia phụ họa.
“Anh nhớ chỗ đó trước kia không có sân cỏ rộng như vậy, mà vườn trường cũng không có nhiều hoa như vậy.” – Mộ Hàn chỉ vào bồn hoa giữa hai dãy nhà.
“Trước kia làm gì có.” - Diệp Vĩ Gia cười.
Hai người vừa đi vừa ngắm nghía, nói chuyện về thay đổi của trường, Diệp Vĩ Gia càng ngày càng thấy không thích hợp, Mộ Hàn có thể nhớ rõ về trường như vậy, mà sao cậu không hề nhớ rõ có bạn học nào như anh.
Đi dạo một lát, hai người liền trèo tường ra.
Diệp Vĩ Gia do dự một lát, hỏi y: “Trước kia chúng ta thực sự biết nhau?”
Mộ Hàn cười nói: “Đương nhiên là thật, anh không phải đã nói trước kia chúng ta là hàng xóm sao?”
Đang nói thì Diệp Vĩ Gia nhận được điện thoại của mẹ gọi đến, hỏi hai người đang ở đâu, bảo là đại ca Hiệp Vĩ Minh nhà cậu về, nhắn hai người về nhà.
Đối với đại ca của Diệp Vĩ Gia, Hiệp Vĩ Minh, Mộ Hàn vẫn có chút ấn tượng.
Hiệp Vĩ Minh lớn hơn y năm tuổi, trước đây Hiệp Vĩ Minh vẫn hay dẫn bọn họ đi chơi, có khi quên cả thời gian, về nhà không tránh khỏi bị mắng, đều là Hiệp Vĩ Minh đứng lên nhận tội, nói là do mình không để ý thời gian, cho nên trong mắt hai người, Hiệp Vĩ Minh như là cây đại thụ, bảo vệ hai người.
Mộ Hàn nhìn thấy Hiệp Vĩ Minh, vẫn có chút giật mình. Đã lâu không gặp, anh giờ đây đã trở thành một nam nhân thành thục, bộ dáng giỏi giang.
Hiệp Vĩ Minh nhìn thấy Mộ Hàn cũng rất giật mình, cũng thật lo lắng, anh hiển nhiên là không ngờ sẽ có ngày gặp lại Mộ Hàn.
“Anh vừa về đã thấy cha mẹ nói là em trở lại, không nghĩ là nhiều năm như vậy, còn có thể gặp lại nhau, anh vẫn còn nhớ bộ dáng em khi còn là học sinh trung học.” – Hiệp Vĩ Minh cười nói.
“Đại ca, anh thay đổi nhiều quá.” – Mộ Hàn vẫn gọi anh là đại ca như ngày xưa, trong lòng y, lúc nào Hiệp Vĩ Minh cũng là đại ca.
Hiệp Vĩ Minh cười: “Phải không? Đã sắp ba mươi rồi, khẳng định là thay đổi rất nhiều.”
Mộ Hàn cũng cười, Diệp Vĩ Gia tiến lên trên hỏi: “Đại ca, anh cũng biết Mộ Hàn sao?”
Hiệp Vĩ Minh nói: “Đương nhiên là biết, hồi nhỏ anh toàn dẫn hai đứa đi chơi mà.”
Diệp Vĩ Gia lẩm bẩm: “Đúng vậy không?”
Hiệp Vĩ Minh hơi sửng sốt, nhớ tới Diệp Vĩ Gia đã quên chuyện ngày xưa, liền xấu hổ ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài, quay sang hỏi Mộ Hàn: “Bây giờ hai đứa là đồng nghiệp đúng không?”
Mộ Hàn thấy được thần sắc biến hóa của Hiệp Vĩ Minh, khẽ mỉm cười nói: “Đúng vậy, cứ coi như đây chính là duyên phận đi.”
Hiệp Vĩ Minh cười cười.
Mấy người đang nói chuyện thì Hiệp mụ mụ gọi vào ăn cơm, ăn cơm xong, Hiệp Thanh gọi Diệp Vĩ Gia ra xem hộ cái máy tính của nàng, Mộ Hàn nhân cơ hôi này rủ Hiệp Vĩ Minh ra ngoài tản bộ, Hiệp Vĩ Minh là người thông minh, biết là Mộ Hàn có chuyện muốn hỏi mình, liền theo y ra ngoài.
Hai người đi dọc theo hàng cây ngô đồng gần đấy, Mộ Hàn cũng không vòng vèo hỏi thẳng luôn: “Có phải Tiểu Diệp Tử có chuyện gì không? Vì sao cậu ấy không nhớ rõ em, không nhớ rõ những chuyện trước kia?”
Hiệp Vĩ Minh cười: “Anh biết ngay là em sẽ hỏi cái này.”
Mộ Hàn trầm mặc, tuy rằng y đã nói với Diệp Vĩ Gia là chuyện cũ cứ cho qua đi, tương lai mới là quan trọng, nhưng mà có một số việc để trong lòng lâu như vậy, cứ như là cái mụn vậy, cứ muốn xử lý nó đi.
“Bác sỹ bảo là lựa chọn mất trí nhớ, quên đi một số chuyện, có thể một ngày nào đó sẽ nhớ lại toàn bộ, hoặc không bao giờ có thể nhớ được.” – Hiệp Vĩ Minh nói rất đơn giản nhưng lại trúng trọng tâm.
Mộ Hàn kinh ngạc: “Lựa chọn mất trí nhớ? Vì sao lại như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Hiệp Vĩ Minh nói rõ: “Hồi nhỏ em với Vĩ Gia rất thân thiết, giống như hai anh em ruột vậy, mẹ anh vẫn nói là em như con trai mình vậy, mà nhà anh cũng rất quý em. Có chuyện gì Vĩ Gia đều bao che cho em, em có nhớ một lần có người nói em là không có cha không, Vĩ Gia rất tức giận muốn đánh cho người kia một trân, nhưng mà em đã cản lại.”
Mộ Hàn đương nhiên nhớ rõ. Khi đó hai người thấy mấy đứa trẻ tám chín tuổi trong xóm đang chơi đùa, chúng trêu chọc y là không có cha, nói là cha y ở ngoài có bồ nhí, không cần y nữa, y tuy nhỏ nhưng đã hiểu chuyện, vì thế không thèm để ý mấy lời đó.
Nhưng Diệp Vĩ Gia lại không giống thế, cảm thấy mấy đứa trẻ kia khi dễ hảo bằng hữu của mình, liền đến mắng bọn chúng, thậm chí còn muốn đánh cho mấy đứa đó một trận, nhưng bị y ngăn lại. Ngày đó tan học, Diệp Vĩ Gia nhịn không được hỏi y xem rốt cuộc là có chuyện gì, Mộ Hàn không nói gì, chỉ hỏi cậu có thể tin tưởng y không. Diệp Vĩ Gia kiên định gật đầu, nói cho dù thế nào cậu vẫn tin tưởng y.
“Anh nhớ khi đó em khoảng mười hai mười ba gì đó?”
Mộ Hàn gật gật đầu: “Đúng vậy, đã mười năm rồi, nhanh thật.”
“Khi em đi, Vĩ Gia rất khổ sở, cứ sáng sáng chạy sang rủ em đi học theo thói quen, ngây ngốc đứng đó một lát mới thấy em đã chuyển đi rồi, có đôi khi trong nhà có đồ ăn ngon, nó cũng nghĩ đến em, còn nói là mang sang cho em, cả nhà nói là em đã chuyển đi rồi, nó mới có phản ứng lại, nó cứ như người mất hồn vậy, mỗi ngày đều rầu rĩ một mình đi học, nhìn nó thế ai cũng thấy khổ sở.”
“Sau đó không lâu, có người rỗi việc đưa chuyện là mẹ em theo một người đàn ông có tiền, cho nên liền mang em đi nương tựa kẻ đó, còn có người nói là năm đó mẹ em bỏ cha em, trốn điến đây.” – Hiệp Vĩ Minh nói xong liền nhìn thần sắc Mộ Hàn, thấy y vẫn bình tĩnh, mới chậm rãi nói tiếp – “Đủ chuyện, dù sao cũng có chút thái quá.”
Năm đó Tần Hương Lan một thân một mình mang theo Mộ Hàn một tuổi đến đây, hàng xóm láng giềng đều cảm thấy kì quái. Một phụ nữ, lại còn một đứa nhỏ, sống thật khổ sở, vì thế mọi người bàn ra tán vào đủ kiểu. Mà Tần Hương Lan lại xinh đẹp, nhiều nam nhân độc thân trong khu đều nhìn nàng, mà không chỉ có nam nhân độc thân, những người đã có gia đình cũng hay nhìn nàng, vì thế chuyện đã nhảm lại còn nhảm hơn.
Mộ Hàn cười khẽ: “Cũng không phải là thái quá, ít nhất là cũng có chút đúng, mẹ em quả thật là được gả cho người có tiền, mà lại không phải là có tiền bình thường.”
Hiệp Vĩ Minh cũng cười: “Cái đó anh cũng đoán ra, năm đó nhìn chiếc xe tới đón mẹ con em cũng thấy đó không phải là người bình thường rồi.”
Mộ Hàn vẫn cười như cũ.
Hiệp Vĩ Minh tiếp tục nói: “Cũng vì những chuyện đồn nhảm nhí này mà Vĩ Gia đánh nhau một trận, mấy người đó hình như là học cùng lớp em, nó thấy mấy người đó đàm tiếu chuyện của em, không nhịn được. Khi đó nó vẫn là trẻ con, vẫn còn háo thằng, cũng không sợ bên kia đông hơn mình. Khi bọn anh đến thì nó đã hôn mê, vội vàng đưa vào bệnh viện thì bác sĩ nói là đầu bị tổn thương, có thể sẽ bị ảnh hưởng.”
Mộ Hàn căng thẳng.
“Đợi đến khi nó tỉnh lại, cả nhà đều ở đó, nó có thể nhớ tên tất cả mọi người, đến khi hỏi nó tại sao lại đánh nhau thì nó không nhớ rõ, nhắc đến em, nó lại hỏi đó là ai, mọi người cảm thấy kỳ quái, liền đến hỏi bác sĩ, bác sĩ nói là do não bị thương nặng, dẫn đến mất trí nhớ.”
Mộ Hàn âm thầm than nhẹ, y vẫn luôn muốn biết nguyên nhân tại sao Diệp Vĩ Gia không nhớ ra y, hóa ra tất cả là do y sao? Vì y Diệp Vĩ Gia đã chịu quá nhiều tổn thương, mới có thể không nhớ rõ y, không thể tưởng tượng đầu sỏ gây ra việc này lại là bản thân mình.
“Không ngờ Tiểu Diệp Tử lại coi trọng em đến vậy.” – Mộ Hàn khẽ cười một tiếng.
“Kia cũng không phải thế, em không nhớ ngày xưa hai mẹ vẫn thường nói nếu một trong hai đứa là con gái thì tốt rồi, hi vọng có thể kết thành thông gia đấy.” – Hiệp Vĩ Minh cười nói.
Mộ Hàn cười, những lời này y nhớ rất rõ, bất quá dù hai người đều là con trai, nhưng mà hai mẹ vẫn có thể là thông gia mà!