Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ
Chương 29: Ở chung
Buổi sáng bảy giờ rời giường, bảy giờ rưỡi xuống lầu gõ cửa, sau đó sẽ thấy khuôn mặt ôn nhu tươi cười của Mộ Hàn, cậu sẽ đi vào, hỏi Mộ Hàn hôm nay có món gì ngon. Mà Mộ Hàn sẽ lại hỏi cậu vì sao không dùng chìa khóa mở cửa mỗi lần đều gõ cửa làm y phải ra mở. Diệp Vĩ Gia chỉ cười, không nói gì, trong lòng cậu thích loại cảm giác khi đứng trước cửa, chờ mong Mộ Hàn, sau đó lại thấy nụ cười của y, trong lòng tràn đầy vui sướng, có lẽ là câu có chút quái dị.
Tan tầm, hai người sẽ cùng trở về nhà, sau đó đến siêu thị gần đó mua đồ ăn, về nhà Mộ Hàn, cơm nước xong xuôi cùng nhau ngồi ở sô pha xem ti vi.
“Gần đây anh trai anh có liên hệ gì với em không?” – Đột nhiên Mộ Hàn hỏi cậu.
Diệp Vĩ Gia lắc đầu: “Không có, đã lâu rồi bọn em không liên lạc, cũng gần một tháng rồi. Có chuyện gì sao?”
Mộ Hàn khẽ cười, xoa đầu Diệp Vĩ Gia: “Không có gì, anh ấy đột nhiên biến mất, làm chúng ta có chút lo lắng.”
Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn y: “Không thể nào! Biến mất? Nghiêm trọng đấy! Dù sao người ta cũng là anh trai anh, vậy mà anh cũng không biết anh ấy ở đâu sao?”
“Anh ấy là anh trai anh đấy, là người lớn cả rồi, không phải chuyện gì cũng báo cáo lại đâu chứ. Đột nhiên không thấy anh ấy đâu thì làm sao anh biết anh ấy đi đâu?”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Dạo này em thấy tâm tình của Cao Nam cũng không được tốt lắm, có phải là liên quan đến anh trai anh?” – Diệp Vĩ Gia có chút lo lắng hỏi.
Cao Nam ngồi đối diện Diệp Vĩ Gia, gần đây Cao Nam có vẻ như là bị việc gì đó ảnh hưởng, hỏi thì hắn không chịu nói, Diệp Vĩ Gia cũng chỉ có thể ở một bên trơ mắt nhìn, trong lòng có chút lo lắng mà thôi.
Mộ Hàn vòng tay qua lưng Diệp Vĩ Gia, ôm lấy cậu, chậm rãi nói: “Còn nhớ chuyện ở Tây An không? Anh nói là Cao Nam thích anh Phi, kỳ thật là anh Phi cũng thích Cao Nam, chỉ là hai người trước kia có chút hiểu lầm, khiến anh Phi sinh ra hận Cao Nam, lần này tưởng chừng đã hóa giải hết, anh ấy lại đột nhiên biến mất, lớn như vậy rồi mà vẫn làm cho người khác phải lo lắng, thật là đau đầu.”
Diệp Vĩ Gia: “Anh với Mộ Phi không biết ai lớn hơn đây? Anh ấy giống trẻ con, còn anh thì giống bác gái vậy.”
Mộ Hàn cười, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, Diệp Vĩ Gia lúc này mới cảm thấy có chút gì đó không thích hợp. Mộ Hàn ôm lấy hông cậu, thu hẹp khoảnh cách giữa hai người, Diệp Vĩ Gia ngây người nhìn Mộ Hàn, giây tiếp theo y hôn cậu, bá đạo lại mãnh liệt, còn trêu đùa cắn lưỡi cậu.
Môi Mộ Hàn chuyển đến bên tai cậu, thầm thì: “Lại còn nói anh giống bác gái, anh nghĩ mình nên chứng tỏ bản thân một chút.”
Diệp Vĩ Gia rùng mình, thầm kêu không tốt, lấy tay đẩy Mộ Hàn. Mộ Hàn nắm lấy tay cậu, thuận thế áp cậu lên sô pha, Diệp Vĩ Gia thẹn quá hóa giận: “Hỗn đản! Thả em ra! Mai em còn phải đi làm.”
Mộ Hàn khẽ cắn vành tai, hơi thở nóng rực phả lên tai cậu, mang đến một cảm giác tê dại, thanh âm trầm thấp: “Ngày mai là thứ sáu, có thể không cần đi làm.”
Diệp Vĩ Gia vừa nghe, trên mặt nhiễm hồng, cố đẩy y ra: “Vậy cũng không được, em mệt rồi, phải về nhà ngủ đây.”
“Đêm nay ngủ ở đây đi.” – Mộ Hàn hôn lên môi cậu, ngăn chặn tất cả những gì cậu muốn nói.
Sáng hôm sau, khi Diệp Vĩ Gia tỉnh lại, đập vào mắt là gương mặt Mộ Hàn, cậu oán giận y không ngớt, Mộ Hàn mở mắt, việc đầu tiên là sáp lại hôn cậu.
“Sớm!” – Mộ Hàn cười cười chào buổi sáng cậu.
Diệp Vĩ Gia căm giận nhìn y, hừ một tiếng, quay người sang chỗ khác không thèm để ý tới y, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện hôm qua, mặt lập tức đỏ lên.
Chuyện tình hôm Giáng Sinh đã qua được hơn tháng, bọn họ cũng không có làm gì quá, tuy rằng Mộ Hàn cũng thường xuyên hôn cậu, nhưng cũng không có làm, đại khái là vì chuyện này Mộ Hàn mới làm hơi nhiệt tình quá, cậu cũng không đếm được mấy lần, mà người cậu chỉ cần cử động khẽ cũng khiến nơi kia đau nhức.
Mộ Hàn vòng tay ôm lấy cậu, ôn nhu hỏi: “Làm sao thế? Mới sáng sớm đã tức giận rồi?”
Diệp Vĩ Gia phóng một ánh mắt sát khí đến: “Anh nói xem?”
Mộ Hàn cười ra tiếng, cả người dán vào lưng Diệp Vĩ Gia, nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi cậu: “Nơi này còn đau?”
Những cái vuốt ve nhẹ nhàng của y đưa tới một trận run rấy, mặt Diệp Vĩ Gia đen đi phân nửa, tức giận trừng mắt nhìn y, Mộ Hàn cười: “Cho nên anh vẫn nói, làm nhiều sẽ quen.”
Đây là cái lý luận gì vậy?! Mặt Diệp Vĩ Gia hoàn toàn đen.
Đang ăn sáng, Mộ Hàn đột nhiên nói: “Tiểu Diệp Tử, em xuống dưới ở với anh đi.”
“Không cần.” – Diệp Vĩ Gia từ chối, hung hăng cắn một miếng rau, xuống dưới cùng Mộ Hàn thì không sao, nhưng đêm nào cũng như đêm qua thì cậu chịu không nổi.
“Vì sao chứ? Lúc trước em nói lo lắng, hiện tại đã một tháng rồi, em lo đến đâu rồi?”
“Không tốt, không tốt một chút nào, em thấy ở một mình vẫn tốt hơn.” – Diệp Vĩ Gia kiên định nói.
Mộ Hàn nói: “Em tính thử xem, trừ bỏ thời gian đi làm, thời gian chúng ta ở chung được bao nhiêu, em xuống ở chung với anh, không phải là có nhiều thời gian bên nhau sao?”
Diệp Vĩ Gia cảm thấy Mộ Hàn nói cũng đúng, nhưng vì thân thể của mình, cần phải kiên trì một chút, trầm mặc trong chốc lát, liền tìm cớ: “Phòng anh quá nhỏ, hai người ở không được.”
“Đổi phòng là được.” – Mộ Hàn cười nói.
“Chuyển nhà rất phiền toái.” – Diệp Vĩ Gia cũng cười.
“Không vấn đề gì, anh làm là được.”
“…..”
Diệp Vĩ Gia sau khi đồng ý ở chung với Mộ Hàn, gặp lại Lâm Phỉ Phỉ, cảm thấy thực xấu hổ, quan hệ giữa ba người bọn họ, thật là phức tạp.
Diệp Vĩ Gia từng hỏi Mộ Hàn vì sao lại chia tay Lâm Phỉ Phỉ. Mộ Hàn lúc ấy cười nói là vì Diệp Vĩ Gia, nhưng Mộ Hàn không chịu nói cho cậu là anh đã nói những gì với Lâm Phỉ Phỉ.
Hôm nay, lúc đến phòng uống trà, Diệp Vĩ Gia gặp Lâm Phỉ Phỉ, cô ấy cười chào cậu: “Buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.” – Diệp Vĩ Gia cố gắng duy trì thần sắc tự nhiên chào hỏi Lâm Phỉ Phỉ.
Từ sau lễ Giáng sinh, Lâm Phỉ Phỉ xin nghỉ phép dài hạn, Diệp Vĩ Gia không hiểu tại sao Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên lại xài sang như vậy, nhưng cậu có cảm giác là có liên quan đến Mộ Hàn, trong lòng cậu có chút bất an, thậm chí là áy náy.
Lâm Phỉ Phỉ thay đổi rất nhiều, tóc cắt ngắn ngang vai, tươi mát hồn nhiên, mặc áo lông tím, nụ cười yếu ớt trên môi.
Diệp Vĩ Gia pha cà phê, Lâm Phỉ Phỉ đứng bên rửa chén, trong gian phòng trà yên tĩnh ngẫu nhiên có thể nghe thấy bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Diệp Vĩ Gia do dự mở miệng: “Phỉ Phỉ, sao em lại nghỉ phép dài như vậy, có phải là có chuyện gì không?”
Lâm Phỉ Phỉ cười cười: “Không có việc gì, chỉ là tự nhiên muốn đi giải sầu một chút thôi, Paris thật tuyệt vời, em cũng không muốn phải về, cho nên mới ở lại lâu như thế.”
Diệp Vĩ Gia gật đầu, không biết nói gì nữa, lại im lặng.
Lâm Phỉ Phỉ rửa cốc, rót nước, nói với Diệp Vĩ Gia: “Em đi trước.”
Diệp Vĩ Gia cười cười: “Ừ.”
Cho đến khi Lâm Phỉ Phỉ rời đi, nụ cười trên mặt Diệp Vĩ Gia mới chậm rãi biến mất, trong lòng vẫn thấy bất an như cũ, giống như là cần phải xin lỗi Lâm Phỉ Phỉ vậy.
Vì ngại gặp Lâm Phỉ Phỉ, nên khi tan tầm, Diệp Vĩ Gia đợi cho cô đi rồi mới rời văn phòng, xuống bãi đỗ xe. Đi đến chỗ Mộ Hàn để xe, cậu thấy Mộ Hàn đang nói chuyện cùng Lâm Phỉ Phỉ, Diệp Vĩ Gia vội vàng chạy tới nấp sau một chiếc xe.
Đợi Lâm Phỉ Phỉ lái xe đi rồi, Diệp Vĩ Gia mới đi ra, đến chỗ Mộ Hàn, y đang tựa vào trước xe, thấy cậu đến cười hỏi: “Sao hôm nay lại chậm như vậy? Anh còn tưởng em về mất rồi, đang định gọi điện thoại cho em.”
Diệp Vĩ Gia cười cười: “Không có gì.”
Mộ Hàn hồ nghi nhìn cậu, theo thói quen đưa tay ra vuốt tóc cậu: “Lâm Phỉ Phỉ vừa về, vừa rồi anh gặp cô ấy, còn nói chuyện một chút.”
Diệp Vĩ Gia gật gật đầu: “Ân, hôm nay cô ấy mới về.”
Mộ Hàn không nói gì thêm, mở cửa xe cho cậu, Diệp Vĩ Gia thuận thế ngồi xuống.
Trên đường về, hai người không nói chuyện, về đến nhà, liền thấy có người đang đứng ở cầu thang tầng bảy.
“Ai nha, các ngươi rốt cục cũng về, làm tôi đợi lâu như vậy.” – Mộ Phi hưng phấn ồn ào.
Mộ Hàn cau mày nhìn gã: “Sao anh lại đột nhiên trở về vậy? Không biết gọi điện thoại cho em sao? Mà sao anh không về nhà mình?”
Mộ Phi không trả lời, đợi y mở cửa. Mộ Hàn vừa mở cửa, Mộ Phi liền kéo vali nghêng ngang tiêu sái đi vào.
“Thời gian vừa rồi anh đi đâu?” – Diệp Vĩ Gia ngồi xuống bên cạnh Mộ Phi.
“Đi giải sầu.” – Mộ Phi cười sáng lạn.
Mộ Hàn mặc kệ gã, cầm đồ ăn vào phòng bếp.
Đây là lần thứ hai trong ngày Diệp Vĩ Gia nghe thấy từ này, hai người mình quen biết đột nhiên biến mất một thàng, đều là đi giải sầu, một người là vì thất tình, một người là vì cái gì đây?
Ăn cơm tối xong, Mộ Phi kêu mệt mỏi, muốn ở lại nhà Mộ Hàn ngủ, không muốn về nhà, Mộ Hàn lạnh lùng nói: “Nhà chúng ta chỉ có hai phòng, chả lẽ anh muốn ngủ với em?”
Mộ Phi lắc đầu: “Không muốn.”
Nói xong kéo tay Diệp Vĩ Gia, cười nói: “Tiểu Diệp Tử, nhà cậu ngay trên lầu, chúng ta về nhà cậu ngủ đi.”
Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn gã, đẩy gã ra, quyết đoán cự tuyệt: “Không cần.”
Mộ Hàn cảm thấy Diệp Vĩ Gia có biểu tình kỳ quái, bộ dáng thất kinh, ánh mắt lộ ra một tia giật mình sợ hãi, Mộ Hàn rùng mình, trấn định lại, nói với Mộ Phi: “Anh ở phòng Tiểu Diệp Tử, dù sao trước kia cậu ấy cũng ở cùng với em, giờ cứ thế là được.”
Mộ Phi ngáp một cái: “Thế cũng được.”
Diệp Vĩ Gia đưa chìa khóa cho Mộ Phi, cho đến khi gã rời đi cậu mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn có chút bất an.
Kỳ thật hai ngày nay Mộ Hàn cường thế đem Diệp Vĩ Gia ở dưới với mình. Trên cơ bản Diệp Vĩ Gia coi như là đã ở cùng với Mộ Hàn rồi, quần áo, đồ đạc cá nhân cũng mang xuống hết rồi, chỉ còn lại mấy thứ đồ vớ vẩn mà thôi, định cuối tháng mới chuyển hết xuống.
“Em vừa rồi trông có chút là lạ.” – Mộ Hàn ôm Diệp Vĩ Gia, điều tra.
Diệp Vĩ Gia chột dạ, cười cười: “Không thể nào.”
Nói xong liền tiến tới hôn Mộ Hàn một chút: “Nhanh đi ngủ thôi, mai còn phải đi làm.”
Mộ Hàn thầm than một tiếng, chỉ mong là mình nghĩ nhiều đi.
truyen hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp