Tự Thú Của Một Tín Đồ Shopping
Chương 16
Thực tế thì, việc bố mẹ chẳng ngạc nhiên gì khiến tôi bắt đầu băn khoăn rằng có khi bố mẹ vẫn luôn mong đợi tôi về từ hồi con gái ông bà chuyển đến London. Phải chăng tuần nào bố mẹ cũng đợi tôi về tới cửa nhà, tay không hành lý và mắt thì đỏ ngầu? Bố mẹ tất nhiên sẽ xử sự bình tĩnh như đội cấp cứu bệnh viện trong một cô ấy khẩn cấp.
Trừ việc đội cấp cứu ấy không lien tục cãi nhau xem phải làm bệnh nhân tỉnh lại nhanh nhất bằng cách nào? Sau vài phút, tôi thấy muốn ra ngoài, để bố mẹ quyết định lên kế hoạch hành động, rồi bấm chuông lần nữa.
“Con lên gác tắm nước ấm cho khoẻ đi” mẹ nói, ngay khi tôi vừa đặt túi xách xuống. “Mẹ chắc con phải mệt lắm rồi!”
“Con nó sẽ không phải tắm nếu nó không muốn!” bố trả miếng, “Có lẽ nó muốn uống một chút gì đó. Con muốn uống gì nào con yêu?”
“Khôn nhỉ?” Mẹ nói, bắn cho bố một tia nhìn nếu-nó-nghiện-ngập-thì-làm-sao, cho là tôi sẽ không nhận thấy.
“Con không muốn uống gì đâu ạ, cảm ơn bố,” tôi nói. “À nhưng một tách trà thì cũng được ạ.”
“Tất nhiên là được con à!” mẹ nói. “Graham, ông đi đun nước đi.” Rồi mẹ lại nhìn bố ẩn ý. Ngay khi bố biến mất sau bếp, mẹ tới gần và hạ giọng: “Con thấy ổn chứ cưng? Có gì... không ổn không?”
Lạy Chúa. Trên đời không có gì sánh bằng giọng nói cảm thong của mẹ, khiến mình chỉ muốn oà khóc.
“À” tôi nói, bằng giọng hơi e dè. “Mọi thứ đã có thể tốt hơn lúc này. Con chỉ đang... gặp chút khó khăn thôi mẹ ạ. Nhưng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.” Tôi nhún vai và nhìn đi chỗ khác.
“Bởi vì...” Mẹ nói nhỏ hơn nữa. “Bố con không cổ hủ như mọi người tưởng đâu. Và mẹ biết nếu như bố mẹ phải trông nom một... một đứa nhỏ, trong khi con theo đuổi sự nghiệp...”
Gì thế?
“Mẹ à, đừng lo!” tôi tuyên bố thẳng thừng. “Con không có mang mà!”
“Mẹ đã bao giờ bảo thế đâu” mẹ nói, và hơi đỏ mặt. “Mẹ chỉ muốn cho con thấy bố mẹ ủng hộ con thôi.”
Bố mẹ tôi xem nhiều phim truyền hình dài tập quá rồi, vấn đề đây. Thực ra, bố mẹ lại chẳng đang hy vọng tôi có mang thật ấy. Với gã người tình xấu xa đã có gia đình mà các cụ sẽ giết sống rồi chon dưới sân.
Còn “cho con thấy bố mẹ ủng hộ con” là cái gì thế nhỉ? Mẹ tôi chưa bao giờ nói thế trước đây cả, mẹ bắt đầu xem Ricki Lake rồi.
“Nào, lại đây con” bà nói. “Ngồi xuống uống một tách trà đã.”
Rồi tôi theo mẹ vào bếp, 2 mẹ con cùng ngồi xuống với tách trà trên tay. Và phải nói rằng, điều đó thật tuyệt. Trà nóng với bích quy sôcôla whisky ngô. Tuyệt vời! Tôi nhắm mắt lại nhấp vài ngụm, rồi mở mắt ra để thấy cả bố và mẹ đang chằm chằm nhìn tôi với sự tò mò lộ rõ trên mặt. Ngay lập tức mẹ chuyển ngay thành nụ cười, còn bố thì hung hắng ho – nhưng tôi có thể thấy rằng các cụ đều đang cố soi xem có chuyện gì.
“Vậy” tôi thận trọng lên tiếng, và cả 2 cái đầu đều ngẩng hẳn lên. “Bố mẹ đều khoẻ cả chứ ạ?”
“À ừ” mẹ nói. “Ừ, bố mẹ khoẻ con ạ”
Rồi sự im lặng lại tiếp diễn.
“Becky?” Bố nói, giọng nghiêm trọng đến mức cả mẹ và tôi đều phải quay ra nhìn. “Con có đang gặp rắc rối nào mà chúng ta nên biết không? Cứ nói, tất nhiên là nếu con muốn,” bố hấp tấp thêm vào. “Và bố muốn con biết, bố mẹ luôn bên cạnh con.”
Lại một chủ nghĩa Ricki Lake chết tiệt nào nữa đây. Các cụ cần phải ra ngoài nhiều hơn mới được.
“Con ổn cả chứ, con yêu?” mẹ nói mềm mỏng – nghe thật thương yêu và thấu hiểu – dù không muốn, tôi bỗng đặt tách trà xuống bàn đánh xoảng một cái rồi nói “Nói thật là, con đang hơi chán một chút. Con không muốn làm bố mẹ lo đâu, vậy nên con vẫn chưa nói gì cả...” Tôi có thể thấy nước mắt bắt đầu lưng tròng.
“Gì thế con?” giọng mẹ hốt hoảng. “Con đang dùng thuốc phiện hả con?”
“Không, con không nghiện mẹ à!” tôi tuyên bố. “Con chỉ... chỉ là... con... con...” tôi hớp một ngụm tướng nước trà. Chuyện này khó hơn tôi tưởng tượng. Nào, Rebecca, nói ra đi.
Tôi nhắm mắt lại và siết chặt cái tách.
“Sự thật là...” tôi chậm chạp nói.
“Sao con?” mẹ nói.
“Sự thật là...” tôi mở mắt. “Con đang bị săn đuổi. Bởi một gã... một gã tên Derek Smeath.”
Cả một sự im lặng trừ tiếng như huýt gió khi bố đang cố lấy hơi.
“Mẹ biết mà!” mẹ nói giọng sắc lạnh. “Mẹ biết mà, mẹ biết chắc hẳn phải có chuyện gì đó!”
“Chúng ta đều biết là có chuyện gì đó!” Bố nói, đập mạnh cùi chỏ xuống mặt bàn. “CHuyện đó bao lâu rồi hả Becky?”
“À, à... cũng nhiều tháng nay rồi ạ,” tôi chằm chằm nhìn vào tách trà. “Thật ra, chỉ là... làm phiền thôi. Không nghiêm trọng gì đâu, nhưng con không chịu nổi nữa.”
“Mà Derek smeath là ai vậy?” Bố nói. “Bố mẹ có biết hắn không?”
“Con không nghĩ thế đâu. Con tình cờ... tình cờ gặp hắn vì công việc.”
“Tất nhiên là thế rồi!” mẹ nói. “Một cô gái trẻ đẹp như con, nghề nghiệp đẳng cấp cao... mẹ biết chắc chuyện này sẽ xảy ra.”
“Thế nó cũng là nhà báo hả con?” Bố hỏi, và tôi lắc đầu.
“Hắn làm cho Ngân hàng Endwich. Hắn làm những việc như... như gọi điện và giả vờ hắn là phụ trách tài khoản ngân hàng của con. Hắn nói rất thuyết phục bố ạ.”
Lại một khoảng lặng nữa trong khi bố mẹ thấm hết những điều vừa nghe còn tôi thì ă thêm một chiếc sôcôla whisky ngô nữa.
“Chà” cuối cùng thì mẹ nói. “Mẹ nghĩ chúng ta nên gọi cho cảnh sát.”
“Không!” tôi la lên và lập bập nhào ra bàn. “Con không muốn cảnh sát gì hết. Hắn chưa bao giờ đe doạ hay gì cả. thật ra, hắn cũng không hẳn là kẻ bám riết săn đuổi gì. Chỉ là một cái gai thôi. Con nghĩ nếu con biến mất một thời gian...”
“Bố hiểu rồi” bố nói, và liếc sang mẹ. “Chà, giờ thì hiểu rồi.”
“Vậy nên, giờ con muốn nhờ...” tôi nói, tay bấu chặt lấy đùi, “Nếu hắn gọi, bố mẹ cứ nói con đã đi ra nước ngoài và bố mẹ không có số điện thoại của con. Và... nếu ai khác có gọi thì cũng nói như thế. Kể cả Suze. Con cũng đã để lại lời nhắn cho Suze rồi, nói là con vẫn ổn – nhưng con không muốn ai khác biết con đang ở đâu.”
“Con chắc chứ?” mẹ hỏi, nhíu mày lại. “Có khi tốt hơn là đến báo cảnh sát con ạ?”
“không!” tôi nói nhanh. “Thế chỉ làm cho hắn thấy hắn quan trọng hơn thôi. Con chỉ muốn biến mất một thời gian.”
“Được thôi con à” bố nói. “Như chúng ta được biết, thì con đang không ở đây.”
Bố nhoài người qua bàn và siết chặt tay tôi. Và khi thấy nỗi lo lắng trên mặt bố, tôi căm ghét bản than vì tất cả những gì mình đã làm.
Nhưng đơn giản là tôi không thể kể với bố mẹ thân yêu, tốt bụng của mình về cô con gái được-coi-là-thành-đạt với công việc được-coi-là-đỉnh-cao thực ra lại là ngập đầu trong một đống hỗn độn lừa đảo, nợ nần.
Và chúng tôi ăn tối (Với bánh Waitrose Cumberland) rồi cùng xem một tập phim chuyển thể từ truyện của Agatha Christie, sau đó tôi đi lên phòng ngủ cũ, mặc bộ váy ngủ cũ kỹ, trèo lên giường. Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc tôi cảm thấy hạnh phúc, thư thái như thể đã nghỉ cả tuần nay rồi.
Nhưng trên hết, khi nhìn lên trần phòng ngủ cũ cảm giác thật yên bình. Cái kén giấu tôi khỏi thế giới, được bao bọc toàn bằng len sợi. Không ai có thể tìm thấy tôi ở đây. Thậm chí không ai biết tôi đang ở đây. Không còn những bức thư khốn nạn, càng không phải nghe những cuộc điện thoại khốn nạn không kém, và cả những vị khách khốn nạn. nơi này như thánh đường vậy. Tôi thấy mình như trở lại tuổi một5, chẳng phải lo nghĩ gì ngoài bài tập. (Mà giờ thì tôi cũng chẳng có bài tập nào cả.)
Ít nhất cũng phải 9h sáng khi tôi tỉnh hẳn và ra khỏi giường, và khi làm vậy, tôi nhận ra, xa vạn dặm mãi tận London, Derek Smeath đang đợi gặp tôi trong vòng nửa tiếng nữa. Lòng nhói lên một cái và trong giây lát tôi đã định gọi điện tới ngân hàng để cáo lỗi. Nhưng ngay cả trong lúc đang chần chừ, tôi cũng biết là sẽ không làm thế. Tôi thậm chí còn không muốn biết về sự tồn tại của cái ngân hàng ấy. Tôi muốn quên ngay tất cả mọi thứ về nó.
Không còn gì tồn tại nữa cả. Không còn ngân hàng, không còn VISA, không còn Octagon. Tất cả đã bị loại ra khỏi cuộc sống của tôi. Đơn giản là thế.
Cuộc gọi duy nhất của tôi là tới văn phòng, bởi tôi không muốn bị đuổi chỉ vì sự vắng mặt này. Tôi gọi tới lúc 9strong0, trước khi Philip tới – và gọi cho Mavis lễ tân.
“Chào, Mavis à?” Tôi rền rĩ. “Rebecca Bloomwood đây. Cậu có thể bảo Philip rằng tớ ốm được không?”
“Khổ than cậu quá!” Mavis nói. “Lại phế quản hả?”
“Tớ cũng không chắc,” tôi rền rĩ. “Tớ phải đi gặp bác sĩ bây giờ. Tớ đi đây. Chào nhé.”
Thế đấy. Một cuộc điện thoại, và thế là mình tự do. Không ai nghi gì hết – sao phải nghi cơ chứ? Giờ tôi thấy lòng mình như được giải thoát. Quá dễ để chạy trốn. Đáng nhẽ mình phải làm từ sớm rồi mới phải.
Nhưng ở sâu trong tâm trí, như một con vật viễn tưởng quái quỷ, tôi hiểu rằng mình không thể ở đây mãi mãi. Điều đó sớm muộn gì cũng bắt kịp tôi. Nhưng vấn đề là, vẫn chưa đến lúc mà. Và trong khoảng thời gian ít ỏi này, tôi sẽ không nghĩ về nó. Giờ thì chỉ việc đi uống trà và xem chương trình Morning Coffee cho đầu óc thoải mái hoàn toàn.
Khi tôi đi vào bếp, bố đang ngồi ở bàn đọc báo. Có mùi bánh mì nướng ở đâu đó, đài thí đang mở kênh 4 phía sau lưng tôi. Như hồi tôi còn bé và sống ở nhà. Khi ấy cuộc sống thật là đơn giản. Không hoá đơn, không yêu cầu, không những lá thư đe doạ. Một cơn song tiếc nuối thật lớn ầm ào trong lòng tôi, tôi quay ra lấy nước để đun, mắt khẽ hấp háy.
“Tin hay đây,” bố nói, vỗ bồm bộp lên tờ The Daily Telegraph.
“Vậy ạ?” Tôi nói, tay thả túi trà vào bình. “Gì thế bố?”
“Scottish Prime tiếp quản Flagstaff Life rồi này.”
“À vâng,” tôi lơ đãng. “Đúng rồi, con cũng có nghe chuyện ấy.”
“Tất cả nhà đầu tư của Flagstaff Life sắp được một quả lớn trời cho đây. Có khi là lớn nhất từ trước tới giờ ấy chứ.”
“Chúa ơi,” tôi cố làm ra vẻ mình thấy thú vị lắm. Tôi cũng với lấy tờ Good Housekeeping, lật ra và bắt đầu đọc tử vi của mình.
Nhưng rồi cái gì đó lạo xạo trong đầu tôi. Flagstaff Life. Sao nghe quen thế nhỉ? Tôi đã nói chuyện với ai về...
“Martin và Janice nhà bên!” Tôi đột ngột hét lên. “Hai người đó có đầu tư vào Flagstaff Life! Phải một0 năm rồi ấy.”
“Vậy thì bọn họ sắp sướng ngất rồi” bố nói. “Có vẻ như càng đầu tư lâu thì càng được nhiều đấy.” Bố lật tờ báo sột soạt, còn tôi ngồi xuống với tách trà trên tay cùng tờ Good Housekeeping mục làm bánh Phục Sinh. Thật không công bằng, tôi nghĩ ngợi trong phẫn uất. Sao mình không được trời cho quả nào như thế? Sao ngân hàng Endwich không được chuyển nhượng chứ? Rồi họ sẽ trả mình một khoản to tướng đủ để quét hết khoản thấu chi của mình.
“Có kế hoạch gì cho hôm nay chưa con gái?” Bố nói, và ngẩng lên.
“Chưa có gì chắc bố ạ,” tôi nói và nhấp một chút trà.
Có kế hoạch gì cho cuộc đời mình chưa? Chưa co gì chắc cả.
Cuối cùng thì, tôi bỏ một buồi sáng thảnh thơi nhàn rỗi giúp mẹ soạn lại đống quần áo để bán đồ cũ, và đến 12h30 thì 2 mẹ con vào bếp làm sandwich. Khi nhìn lên đồng hồ, tôi chợt nghĩ rằng lẽ ra mình phải có mặt ở ngân hàng Endwich 3h trước – nhưng chuyện đó xa lắm rồi, như một âm thanh mơ hồ. toàn bộ cuộc sống của tôi ở London đã trở nên hư ảo và tách biệt. Đây mới là nơi tôi thuộc về. Xa khỏi đám đông điên đảo, ở nhà cùng bố và mẹ, có khoảng thời gian thư giãn thảnh thơi.
Sau bữa trưa tôi lang thang trong vườn với một cuốn catalo đặt hàng qua thư của mẹ, và ngồi xuống chiếc ghế cạnh cây táo. Một lát sau, nghe thấy một tiếng gọi từ hàng rào, tôi nhìn lên. Đó là ông hàng xóm Martin. Hừm. Chạm mặt với Martin lúc này thì chẳng thoải mái gì cho lắm.
“Chào Becky,” Martin nói nhẹ nhàng. “Cháu ổn chứ?”
“Cháu vẫn ổn mà, cảm ơn chú ạ.” Tôi cũng đáp nhẹ nhàng. Và cháu không ưa gì con trai chú đâu. Tôi chỉ muốn thêm vào.
“Becky” Janice nói, xuất hiện bên cạnh Martin, tay cầm cái xẻng. Bà nhìn tôi với vẻ kinh hoàng. “Chúng ta có nghe nói về... kẻ săn đuổi cháu.”, Janice thầm thì.
“Tội phạm đấy cháu ạ” Martin hung hổ. “Loại đó phải bị gô cổ lại.”
“Nếu chúng ta có thể làm gì đó,” Janice nói. “Bất kỳ điều gì, thì cháu cứ nói nhé.”
“Cháu ổn mà, thật đấy,” tôi nói, giọng êm ru. “Cháu chỉ muốn ở lại nhà vài ngày. Tránh xa khỏi những thứ ấy thôi.”
“Tất nhiên rồi” Martin nói. “Cô bé thông minh.”
“Cô có nói chuyện với Martin sáng nay,” Janice nói, “Cháu nên thuê vệ sĩ cháu ạ.”
“Không cần cẩn thận quá,” Martin nói. “Không phải trong những ngày này.”
“Cái giá của sự nổi tiếng đấy mà,” Janice nói, buồn rầu lắc đầu. “Cái giá của sự nổi tiếng.”
“À, nhân tiện,” tôi nói, cố thoát khỏi chủ đề về kẻ đeo bám mình. “Cô chú khoẻ chứ ạ?”
“À, cô chú khoẻ cả,” Martin nói. “Ta chắc vậy.” Ngạc nhiên thay là sự phấn khởi miễn cưỡng trong giọng nói của ông. Ông liếc sang Janice, đang cau mày và khẽ lắc đầu.
“Dù sao, chắc hẳn cô chú rất hài long với tin mừng đó,” tôi vui vẻ nói. “Vụ Flagstaff Life ấy ạ.”
Im lặng.
“Chà chà” Martin nói. “Đáng ra là cũng thế rồi đấy rồi.”
“Chẳng ai biết trước mà,” Janice nhun nhún vai. “Chỉ là một phần câu chuyện thôi cháu à, may mà không mất.”
“Gì thế ạ?” tôi bối rối. “Cháu tưởng cô chú sắp được một khoản kếch xù chứ?”
“Cũng có đấy...” Martin xoa mặt. “Cũng có nhưng không phải là cô chú, cháu ạ.”
“Nhưng... nhưng sao lại thế ạ?”
“Martin có gọi cho họ sáng nay,” Janice nói. “Để hỏi xem cô chú sẽ được bao nhiêu. Họ nói là trên giấy tờ thì những nhà đầu tư dài hạn sẽ nhận được hàng nghìn. Nhưng...” Bà liếc sang Martin.
“Nhưng mà sao ạ?” Tôi cảm thấy bừng lên vì kích động.
“Hình như cô chú không còn đủ tư cách nữa,” Martin lúng túng. “Vì cô chú chuyển hướng đầu tư. Quỹ cũ cũng được định giá, nhưng...” Ông húng hắng. “ý chú là, cô chú sẽ được một ít – nhưng chỉ khoảng £100 thôi.”
Tôi đờ đẫn nhìn ông.
“Nhưng cô chú chỉ mới chuyển...”
“Hai tuần trước,” ông nói. “Thật là trớ trêu. Nếu mình cứ giữ lâu hơn chút nữa... Dù sao thì đâu cũng vào đấy rồi. than vãn mà cũng để làm gì cháu nhỉ.” Ông nhún vai bất lực và cười với Janice – bà cũng mỉm cười đáp lại.
Tôi nhìn ra chỗ khác và cắn môi.
Một cảm giác tê cóng luồn qua người tôi. Họ quyết định chuyển hướng đầu tư là do tôi phải không nhỉ? Họ đã hỏi tôi xem họ có nên chuyển quỹ không, và tôi nói cứ làm đi. Nhưng giờ nghĩ lại... chẳng phải mình đã từng nghe bàn tán về vụ chuyển nhượng này sao? Ôi Chúa ơi. Mình đã có thể ngăn họ lại?
“Chúng ta không thể biết được chuyện này sẽ xảy ra,” Janice nói, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay ông chồng. “Họ cũng đâu có để lộ ra ngoài cho tới phút cuối phải không, Becky?”
Cổ họng tôi như bị bóp nghẹt chẳng trả lời nổi. Giờ thì tôi nhớ rõ ràng rồi. Alicia là người đầu tiên đề cập đến vụ chuyển nhượng. cái ngày trước hôm tôi về nhà. Và rồi Philip cũng nói gì đấy về vụ này ở văn phòng. Gì đấy về việc cổ đông giữ lãi sẽ rất sứơng. Trừ việc là... tôi đã không thực sự chú ý nghe. Hình như khi ấy tôi còn đang bận sửa móng tay.
“20 nghìn bảng, người ta bảo chúng ta sẽ được thế nếu ở lại,” Martin nói ảm đạm. “Nghĩ mà thấy phát them. Nhưng mà Janice nói đúng. Chúng ta không thể biết được. Có ai biết đâu.”
Ôi Chúa ơi. Tất cả là lỗi của tôi. tất cả là lỗi của tôi. Nếu như tôi đã động não mà suy nghĩ một lần thôi...
“Ôi nào Becky, đừng có buồn thế chứ cháu!” Janice nói. “Đâu phải lỗi của cháu! Cháu không biết mà! Không ai biết! không ai trong chúng ta có thể...”
“Cháu có biết.” tôi nghe thấy mình nói não nề.
Kinh ngạc đến im lặng.
“gì cơ?” Janice hỏi, giọng yếu ớt.
“Thực ra thì cháu cũng không biết,” tôi nói, nhìn chằm chằm xuống đất. “nhưng hồi trước cháu có nghe một vài lời bàn tán về vụ đấy. Cháu đáng nhẽ nên nói gì đấy khi cô chú hỏi. Đáng ra cháu phải khuyên chú đợi một thời gian. Nhưng cháu đã... không nghĩ gì hết. Cháu đã không nhớ ra.” Tôi bắt mình nhìn lên và gặp cái nhìn đầy kinh ngạc của Martin. “Cháu... cháu rất xin lỗi. tất cả là lỗi của cháu.”
Lặng tình, trong khi Martin và Janice nhìn nhau và tôi so vai, thấy căm ghét chính mình. Sâm thẳm, tôi nghe thấy tiếng điện thoại reo, và những bước chân người trả lời...
“Chú hiểu rồi” cuối cùng Martin cũng cất lời. “Chà... thôi đừng lo, gì thì cũng xảy ra rồi mà cháu.”
“Đừng tự đổ lỗi cho mình, Becky ạ,” Janice nói hiền lành. “Đấy là cô chú quyết định đổi quỹ, chứ không phải cháu mà.”
“Và nhớ là, gần đây cháu cũng phải chịu nhiều áp lực lắm đấy.” Martin thêm vào, cảm thông đặt tay lên cánh tay tôi. “Cái vụ đeo bám rầy rà ấy.”
Giờ thì tôi thấy mình đầy xấu xa bẩn thỉu. tôi đâu có xứng đáng với những con người tốt bụng này. Tôi vừa làm mất của họ £20.000 chỉ vì cái thói lười biếng không chịu theo dõi sự kiện mà đáng ra tôi phải biết. tôi là một phóng viên tài chính mà, có Chúa chứng giám.
Và rồi đột nhiên, ngay trong vườn nhà cha mẹ vào buổi chiều thứ 2 này, tôi đang chìm trong cái hố sâu nhất đời mình. Giờ tôi đang có gì trong tay? Chẳng gì cả. Dù là nhỏ nhất. Tôi không thể kiểm soát tiền bạc. Tôi làm việc chẳng ra hồn. Tôi cũng không có cả bạn trai. Tôi đã làm tổn thương người bạn thân nhất. Tôi đã nói dối bố mẹ - và giờ thì tôi còn hại cả những người hàng xóm.
“Becky à?”
Giọng bố cất lên cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi, tôi ngạc nhiên nhìn lên. Bố đang sải bước qua bãi cỏ về phía chúng tôi, cùng một sự lo sợ hiện rõ trên mặt.
“Becky, đừng giật mình con,” bố nói, “Nhưng bố vừa nghe điện thoại của gã Derek Smeath đó.”
“Gì cơ ạ?” tôi nói, thấy mặt mình khô cứng lại vì sợ hãi.
“Kẻ bám theo đó hả?” Janice kêu lên, và bố gật đầu nghiêm nghị.
“Đúng là một kẻ theo đuổi khó chịu, tôi phải nói thế. Hắn khá hung hăng với tôi.”
“Nhưng sao hắn biết Becky ở đây nhỉ?” Janice hỏi.
“Rất có thể chỉ là mánh lẻ thôi,” bố nói. “Bố cũng rất lịch sự, nói đơn giản là con không ở đây và bố cũng chẳng biết con ở đâu cả.”
“Hắn... Hắn nói gì hả bố?” giọng tôi nghẹn lại.
“Nói phét lác về buổi hẹn nào đó mà con đã hẹn với hắn,” bố lắc đầu. “Gã này toàn bịa đặt thôi.
“Anh nên đổi số điện đi,” Martin khuyên. “Đừng đăng ký danh bạ nữa.”
“Nhưng hắn gọi từ đâu cơ chứ?” Janice nói, giọng bà vống lên vì hoảng sợ. “Hắn có thể ở bất cứ đâu!” Bà bắt đầu bị kích động, nhìn quanh quất khu vườn như thể chuẩn bị sẵn tinh thần để thấy hắn nhảy ra từ sau bụi cây.
“CHính xác đấy,” bố nói. “Nên giờ Becky ạ, bố nghĩ con nên vào nhà. Không thể đoán trước được mấy gã này đâu con.”
“Vâng ạ” tôi lặng người. Tôi không thể tin chuyện này lại xảy ra được. Tôi nhìn lên khuôn mặt phúc hậu, đầy quan tâm của bố và tự nhiên không thể chịu đựng được khi nhìn vào mắt ông. Ôi tại sao mình lại không nói với bố mẹ sự thật nhỉ?Sao mình lại đẩy mình vào tình thế này cơ chứ?
“Trông cháu run lẩy bẩy rồi kìa,” Janice nói, vỗ nhẹ vào vai tôi. “Vào nhà ngồi cho đỡ đi.”
“Vâng ạ,” tôi nói. “Cháu nghĩ cháu nên vào.”
Và bố nhẹ nhàng đưa tôi về phía ngôi nhà, như thể tôi bị tàn phế vậy.
Mọi thứ bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát. Giờ thì tôi không chỉ thấy mình thất bại hoàn toàn, mà còn thấy mình không được an toàn nữa. Tôi thấy mình bị lộ tẩy, và đã ở mép vực mất rồi. Tôi ngồi xuống ghế cạnh mẹ, uống trà và xem chương trình Countdown, cứ mỗi lần có tiếng động ở bên ngoài, tôi lại giật bắn cả mình.
Nếu như Derek Smeath đang trên đừơng về đây thì sao? Từ London về đây thì lái xe hết bao lâu nhỉ? Một tiếng rưỡi? Hai tiếng, nếu xe cộ đông quá?
Ông ta không thể làm thế được. Ông ta bận lắm.
Nhưng cũng có thể lắm chứ.
Hoặc ông ta sẽ cử cấp dưới xuống đây. Ôi Chúa ơi. Những gã đàn ông đáng sợ mặc áo da. Dạ dày tôi quặn lại vì sợ hãi. thực tế thì, tôi đã bắt đầu cảm thấy như thể mình thực sự bị đeo bám.
Khi tivi đến đoạn quảng cáo, mẹ lôi cuốn catalo toàn hình đồ trang trí vườn ra. “Nhìn cái chuồng chim này con, dễ thương quá,” mẹ nói. “Mẹ sẽ mua một cái cho vườn nhà mình.”
“Tuyệt” tôi lẩm bẩm, không tập trung nổi.
“Họ có bán mấy khung cửa sổ loại đặc biệt nữa,” mẹ nói. “Con cũng nên làm vài cái hay hay trong căn hộ con ạ.”
“Vâng ạ,” tôi nói. “Có thể.”
“Mẹ đặt cho con một đôi nhé, không đắt lắm đâu.”
“Thôi, thôi mẹ ạ.”
“Con có thể trả bằng séc, hay VISA...” Bà nói, tay lật lật trang giấy.
“Không mà mẹ.” giọng tôi hơi đanh lại.
“Chỉ cần gọi và cho người ta số thẻ VISA, rồi sẽ được chuyển đến...”
“Mẹ, thôi đi!” Tôi khóc. “Con không cần mấy thứ đó, được chưa ạ?”
mẹ nhìn tôi ngạc nhiên, hơi có vẻ trách móc, rồi lật sang trang khác của quyển catalo. Và tôi lại chằm chằm nhìn mẹ, với một sự hoảng loạn tột cùng. Thẻ VISA của tôi giờ không dùng được nữa. Thẻ nợ cũng không dùng được. Chẳng cái gì dùng được. Mà mẹ thì chẳng biết gì.
Đừng nghĩ đến nó nữa. Đừng nghĩ đến nó nữa. Tôi chộp lấy một tờ Radio Times từ đời tám hoánh nào ở trên bàn uống nước và bắt đầu lật qua lật lại vô thức.
“Tiếc cho Martin với Janice quá con nhỉ?” Mẹ nhìn lên. “Lại đi chuyển quỹ có 2 tuần trước vụ chuyển nhượng! Thật là xui quá đi!”
“Con biết rồi,” tôi lầm bầm, mắt nhìn chòng chọc xuống trang mục lục. tôi không muốn bị gợi đến họ nữa.
“Như là trùng hợp khủng khiếp vậy,” me nói, đầu lắc lắc. “Cái công ty đó nên khởi quỹ trước vụ chuyển nhượng này mới phải. Con biết đấy, sẽ có rất nhiều người làm y như Martin và Janice, thế là mất hết. Tệ thật đấy.” mẹ nhìn sang tivi. “Ôi lại bắt đầu rồi đấy con.”
Nhạc hiệu vui vẻ của Countdown bắt đầu tèn ten, và tiếng vỗ tay ầm ĩ bắt đầu phát ra từ tivi. Nhưng tôi không nghe thấy, thậm chí chẳng để tâm chút nào đến cả nguyên âm lẫn phụ âm. Tôi chỉ nghĩ về cái mẹ vừa nói. Một sự trùng hợp khủng khiếp – nhưng thực ra không phải trùng hợp chút nào phải không? Ngân hàng thực sự có viết cho Janice và Martin báo rằng họ sẽ đổi quỹ. Họ cũng còn tặng cả khuyến mại nữa mà? Một chiếc đồng hồ quả lắc.
Đột nhiên tôi thấy loé lên. Tôi muốn xem bức thư của Flagstaff Life đã gửi - để biết chính xác nó đã được gửi bao lâu trước ngày chuyển nhượng.
“ ‘ENDING,’ “ Mẹ nói, mắt chăm chăm vào màn hình. “Sáu chữ cái. Ồ, thêm chữ S nữa. Có ‘ENDINGS’ không nhỉ?”
“Con... con chạy sang hàng xóm một chút,” tôi nói và đứng dậy. “Nhanh thôi ạ.”
Khi Martin mở cửa chính, tôi thấy đôi vợ chồng đang ngồi trước máy thu hình, xem Countdown.
“Chào cô chú.” Tôi bẽn lẽn nói. “Cháu đang không biết là cháu có thể sang... tán chuyện một lát được không?”
“Tất nhiên rồi!” Martin nói. “Vào nhà đi! Cháu có muốn uống một ly rượu sherry không?”
“Ôi” tôi nói, hơi ngài ngại. ý tôi là, tôi không hoàn toàn phản đối uống rượu – nhưng đã tới 5h chiều đâu.
“Chà – thôi được ạ.”
“CHẳng bao giờ là quá sớm cho một ly sherry cả!” Martin nói.
“Cho tôi xin ly nữa đi ông, cảm ơn nhé,” giọng Janice với ra từ phòng khách.
CHết tôi rồi. Một đôi nát rượu!
Ôi Chúa ơi! Có khi đây là lỗi của tôi luôn. Có khi vụ thất thu tài chính đã đẩy họ vào tình cảnh phải tìm đến rượu và tivi suốt ngày để giải khuây.
“Cháu đang băn khoăn,” tôi nói đầy lo lắng khi Martin rót đầy rượu sherry màu nâu đậm vào ly. “Chỉ vì cháu thấy quan tâm thôi ạ, Cháu có thể xem qua bức thư Flagstaff Life gửi cho cô chú được không? Bức thư đề nghị đổi quỹ đấy ạ? CHáu chỉ thắc mắc về thời gian họ gửi thôi.”
“Nó được gửi đúng ngày chúng tôi gặp cháu đấy thôi,” Martin nói. “Sao, cháu muốn xem à?” Ông nâng cốc. “CHúc sức khoẻ nào.”
“CHúc mừng.” tôi nói, và nhấp một chút. “Cháu chỉ đang thắc mắc...”
“Vào phòng khách đi cháu,” ông cắt ngang, rồi dẫn tôi đi qua sảnh. “Của em đây, em yêu,” ông thêm vào, và đưa ly rượu sherry cho vợ. “Cạn ly nào!”
“Suỵt!” bà vợ đáp. “Đến vòng thi số rồi. tôi phải tập trung.”
“Cháu nghĩ cháu phải điều tra một chút về vụ này,” tôi thầm thì với Martin khi đồng hồ chương trình Countdown tích tắc. “Cháu có cảm giác vụ này rất tệ.”
“50 x 4 = 200,” Janice giật lên. “6 – 3 còn 3, nhân 7 bằng 2một rồi cộng vào.”
“Tốt lắm, em yêu!” Martin nói, và đi thẳng vào sau tủ gỗ sồi. “Thư đây cháu này,” ông nói. “Vậy – cháu muốn viết báo hay gì thế?”
“Rất có thể ạ.” Tôi nói. “CHú không phiền chứ ạ?”
“Suỵt!” Janice nói. “Chuẩn bị đến phần thi Đếm ngược Hỏi Khó rồi đấy.”
“Vâng” tôi thầm thì. “Chà, cháu... cháu có thể cầm luôn được không ạ?”
“Explicate!” Janice gào lên. “không, Exploited chứ!”
“Và... cảm ơn chú vì ly rượu sherry ạ!” Tôi hớp một ngụm to, hơi rung mình bởi vị ngọt sắc, rồi đặt cốc xuống, nhón chân ra khỏi phòng.
Nửa tiếng sau, ngồi trong phòng ngủ, tôi đã đọc bức thư Flagstaff Life 6 lần và chắc chắn có gì đó ám muội ở đây. Bao nhiêu người đầu tư đã chuyển quỹ sau khi nhận được lời mời nhận chiếc đồng hồ quả lắc khỉ gió này – và lỡ mất khoản trời cho kia? Không chỉ có thế, Flagstaff Life đã tiết kiệm được bao nhiêu trong vụ này? Đột nhiên tôi thực sự muốn hiểu vấn đề. Sự phẫn nộ lớn dần trong tôi, tôi quyết định phải tìm cho rõ chuyện gì đang diễn ra, và làm rõ những gì mình nghi ngờ. Đăng báo sự thật và cảnh báo những người khác. Lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự thấy bị cuốn hút trước một câu chuyện tài chính.
Và tôi cũng không muốn viết cho Successful Saving nữa. CHuyện này xứng đáng đến được với càng hiều người đọc càng tốt. Danh thiếp của Eric Foreman vẫn còn ở trong ví tôi, có số điện thoại trực tiếp in trên đầu. SAu khi lôi nó ra, tôi chạy tới chỗ điện thoại và nhanh tay ấn số điện thoại trước khi kịp đổi ý định.
“Eric Foreman, báo The Daily World xin nghe,” giọng anh ta vang ầm cả đường dây.
Có phải mình thực sự đang làm chuyện này không nhỉ?
“Xin chào,” tôi lo lắng. “không biết anh có nhớ tôi không, Rebecca Bloomwood ở tờ Successful Saving đây. Chúng ta đã gặp ở buổi họp báo của ban quản lý Tài sản Sacrum.”
“Đúng rồi, chúng ta đã gặp nhau.” giọng anh ta hồ hởi. “Cô thế nào rồi, tình yêu của tôi?”
“tôi khoẻ,” tôi nói, và siết chặt ống nghe. “Rất khoẻ. À... Tôi đang tự hỏi không biết bên anh còn tiếp tục cho đăng loạt bài ‘Có nên tin những quỹ đâu tư hay không?’ “
“Có chứ, vẫn tiếp tục mà,” Eric Foreman đáp. “Có chuyện gì vậy?”
“Chỉ là...” Tôi nuốt nước bọt. “Tôi nghĩ tôi có một câu chuyện sẽ khiến anh thú vị.”