Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 2: Xé rách quần áo


Chương trước Chương tiếp

Vũ Nặc chảy nước mắt thống khổ mà nhìn hắn, đầu nhẹ nhàng đong đưa, yếu ớt mà phản bác tỏ vẻ mình không phải tâm tư rắn rết, đồng thời cũng rất lo lắng cho Vi Vi

“Thiên Dục. . . . . . Vi Vi cô ấy thế nào ?” Mới vừa hỏi xong, nghĩ đến vừa rồi bị hắn tàn nhẫn mà đối đãi như vậy, trong đầu liền nảy lên một ý nghĩ, cô không thể tin nói: “Chẳng lẽ. . . . . . Vi Vi đã chết? !”

“Câm miệng! Vi Vi của tôi như thế nào có thể sẽ chết! Cô ước gì cô ấy đã chết có phải hay không? !”

Lãnh Thiên Dục nhìn thấy cô, hai mắt của cô sưng to, sắc mặt tối tăm, trên người đều là dấu vết xanh tím.

Nếu là lúc trước, hắn sẽ rất đau lòng, sẽ hận không thể đem người tổn thương Vũ Nặc bầm thây vạn đoạn, bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trừ bỏ Vi Vi, Vũ Nặc là nữ nhân bên ngoài hắn sủng ái nhất , chính là vì cái gì, cô lại biến thành như vậy!

Hắn không còn có một chút cảm giác đau lòng, tâm hắn đã muốn chết lặng, chỉ còn lại có hận ý!

“Không chết là tốt rồi. . . . . .” Thượng Quan Vũ Nặc thở ra hơi, suy sụp mà ngã trên mặt đất.

Hắn túm lấy trán thấm đẫm mồ hôi của Thượng Quan Vũ Nặc, cầm lấy đầu của cô hung ác mà đánh lên mặt đất, lớn tiếng quát hỏi: “Cô còn muốn giả bộ tới khi nào? ! Vi Vi không chết cô thực thất vọng có phải hay không! Cô ấy trở thành người thực vật cô có biết hay không! Bởi vì cô, cô ấy hiện tại nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, không bao giờ … có thể cùng tôi nói chuyện!”

“Như thế nào lại. . . . . .” Thượng Quan Vũ Nặc trợn mắt ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn, cuống quít lắc đầu: “Không. . . . . . Sẽ không. . . . . .”

“Cô còn muốn ngụy biện? ! Nơi đó trừ cô ra, người khác không có cơ hội đẩy cô ấy xuống! Mấy ngày hôm trước cô còn nói với tôi, nói rằng thích tôi, tôi đoán không ra tâm tư của cô sao? Cô nghĩ rằng tôi không biết trong lòng cô nghĩ như thế nào sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù Vi Vi đã chết, tôi đời này cũng không thể yêu thương cô! Vĩnh viễn sẽ không!”

Thanh âm hắn khàn khàn, mang theo tràn đầy ý hận hướng cô lớn tiếng, tựa hồ hận không thể đem cô xé rách, thời khắc này hắn đã dập tắt mọi hi vọng của cô, chính vì cô thương tổn Vi Vi.

Tay hắn nắm chặt lấy đầu của cô, đập bảy tám cái trên nền xi-măng mới buông ra, mà khuôn mặt nhỏ bé yếu ớt của Vũ Nặc đã không còn chút máu, choáng váng cơ hồ muốn hôn mê mất.

Quần áo trước ngực cô bị hắn xé rộng ra, lộ ra nội y tơ tằm, hai tay cô đưa lên cố gắng che đậy phần ngực nhưng lại bị hắn thô lỗ hất đi, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô trên mặt hắn lộ vẻ khát máu tàn nhẫn.

Hai tay Vũ Nặc thống khổ ôm lấy đỉnh đầu của mình, không thể tin nhìn Lãnh Thiên Dục: “Thiên Dục. . . . . . anh như thế nào có thể đối với tôi như vậy. . . . . . anh như thế nào có thể không tin tôi. . . . . .”

Nam nhân trước mắt như thế thật xa lạ, cô không thể tin được, nam nhân trước mắt này là người cùng cô lớn lên từ nhỏ là Thiên Dục ca ca, là nam nhân tùy ý để cô làm nũng luôn luôn sủng cô!

Khóe mắt Lãnh Thiên Dục cũng thấp thoáng nước mắt, nhưng thấy cô trong mắt chỉ còn một mảnh lạnh như băng, tay hắn kéo quần áo của cô: “Như thế nào? Cảm thấy đáng sợ sao? Không bao giờ … về sau không bao giờ … đối tốt với ngươi nữa! Lãnh Thiên Dục hồi trước, cùng theo Vi Vi ngã từ lầu 7 xuống, cùng nhau hóa thành tro tàn, cùng chết! Hiện tại chỉ còn tôi sống, chính là vì Vi Vi báo thù, chính là hảo hảo tra tấn cô , cho cô sống không bằng chết, cho cô hối hận cả đời!

Chỉ nghe thấy xoạt một tiếng, quần áo của Vũ Nặc bị hắn xé rách hoàn toàn, hai tay của cô vô lực giãy dụa, hắn lại lợi dụng dộng tác đưa tay lên của cô đem quần áo của cô cởi sạch!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...