- Ai nha! - nàng nhăn mặt nhăn mày kêu lên. Đứa nhỏ này nếu lớn lên nhất định cũng giống hệt hắn, một hỗn thế Ma Vương thích ép buộc, bắt nạt người khác.
- Đá nàng? - Hiên Viên Khanh Trần vội vàng hỏi. - Xem đi, cục cưng cũng đói bụng rồi, nàng ngoan ngoãn ăn chút gì đi.
Từng thìa cháo được hắn cẩn thận bón, hơi ấm làm nàng cảm động không thôi. Nhớ lần đầu hắn đút cháo nàng ăn tay chân cứ lóng ngóng, cứng ngắc, nhất là lúc thử độ ấm của cháo khiến nàng suýt bị bỏng miệng. Hiện tại hắn đã thành thạo lắm, có thể chăm sóc nàng chu đáo.
Sau khi ăn xong, Hiên Viên Khanh Trần giúp nàng lau miệng rồi trìu mến hôn má nàng, ôm nàng quay lại giường.
- Chờ tới giữa trưa trời không còn lành như thế này ta sẽ ôm nàng ra ngoài. - nói xong, hắn ngồi xuống, bàn tay áp lên bụng nàng.
- Sao ta yếu đuối thế được. Khanh Trần, người mang thai phải đi lại hoạt động nhiều mới có lợi cho đứa nhỏ; thêm nữa lúc sinh cũng không khó khăn.
- Nói bậy bạ gì đó, nàng sao có thể khó sinh được. Nàng và đứa nhỏ nhất định sẽ bình an! - giọng nói của Hiên Viên Khanh Trần bất giác đề cao. Hắn sợ nhất là lúc nàng sính xảy ra chuyện gì không hay! Nghĩ rồi hắn lập tức ôm lấy nàng che chở.
Ngay cả giang sơn hắn cũng có thể từ bỏ nhưng hắn nhất quyết không thể mất đĩi nàng và đứa nhỏ! Chết tiệt, đúng lúc này Vô Ngân không biết đi đâu, cũng không có lấy nứa điểm tin tức của y.
- Ý của ta làcChẳng may...
- Không có chẳng may gì hết, tuyệt đối không có khả năng! - Hiên Viên Khanh Trần ngắt ngang lời nàng, ôm chặt nàng vào ngực.
- Được rồi, ta không nói nữa. Đứa nhỏ này cứng đầu giống hệt chàng thì làm sao có chuyện gì được, trừ bỏ việc thích bắt nạt ta! - nàng hờn dỗi, cũng dùng sức ôm lấy hắn.
- Cảnh Lan, chờ sau khi sinh đứa nhỏ, ta đưa nàng đi vài nơi. Không phải nàng vẫn thích đi đây đi đó sao, ta và nàng cùng đi có được không?
- Hảo, nhưng còn Đại Nguyệt phải làm sao? Đã lâu rồi chàng chưa có trở về đó. ~ Cảnh Dạ Lan ngước lên hỏi.
Từ khi Đại Nguyệt đổi chủ, Hiên Viên Khanh Trần luôn bên cạnh nàng. Sau đêm tân hôn, hai người vẫn ở lại Bắc An, chỉ vì một câu lúc trước của nàng "Ta không hiếm lạ làm hoàng hậu!" mà Hiên Vìên Khanh Trần lập tức bỏ lại tất cả, chỉ ở bên cạnh chăm sóc nàng.
- Ta có một đề nghị, nàng nghe xem có được không? - hắn nghiêm trang nhìn Cảnh Dạ Lan, đồng mâu yêu dị lộ ra ánh sáng mê người, nhất thời làm nàng sửng sốt.
Làm vợ chồng đã lâu, sao nàng không biết mấy hành vi phóng đãng của hắn; song mỗi khi bị hắn nhìn chăm chăm như vậy nàng vẫn ngượng ngùng không thôi.
- Không cần, ta không nghe! - nàng tựa đầu sang bên, trên gương mặt hồng hồng bất giác nổi lên ý cười.
- Ta vẫn chưa có nói, nàng đã không muốn nghe! - Hiên Vìên Khanh Trần nheo mắt, cánh tay dung sức ôm người nàng dựa vào tháp thượng rồi hắn nâng ngườỉ mình lên, hai tay chống đỡ sang hai bên sườn nàng, tận lực không đè nặng lên người nàng.
Cảnh Dạ Lan nhíu mày nhìn hắn, rồi cười cười, hơi hơi lắc đầu:
- Không nghe, không thích...
- Không nghe?! - Hiên Vìên Khanh Trần chậm rãi tiến sát Cành Dạ Lan, dùng tốc độ khiến người ta hít thở không thông mà tiếp cận nàng. Hơi thở ấm áp phả tới tai, thổi vài sợi tóc tán loạn về sau rồi nhẹ nhàng trêu chọc da thịt mẫn cảm của nàng.
- Này, Hiên Viên Khanh Trần! Chàng đừng có náo loạn, cẩn thận đứa nhỏ... - nàng nâng hai tay áp vào ngực hắn, ngượng ngùng nghiêng đầu qua.
- Cảnh Lan, vậy nàng nghe hay không nghe? - hắn lặng lẽ quan sát bộ dáng thẹn thùng của nàng. Một lần nàng chủ động thực ra vẫn còn khiến Hiên Viên Khanh Trần hắn giật mình không thôi.
- Chàng cẩn thận cục cưng nghe, coi chừng sau này nó sẽ cười nhạo chàng, ngay cả một chút bộ dàng làm cha cũng không có! - nàng mím môi cười, ánh mắt hạ xuống phía bụng nhô lên.
- Nghe cũng được nha, ta nghĩ cục cưng có thể sẽ đồng ý đó. - nói xong, hàng mày rậm của Hiên Viên Khanh Trần khẽ nhướng lên, hắn nhẹ nhàng ghé sát bụng Cảnh Dạ Lan, thủ thỉ. - Bảo bối của ta, con nói xem, con có đồng ý nương của con sinh thêm vài tiểu bảo bối không? - hắn vui vẻ hỏi.
Lúc đầu đứa nhỏ không có động tĩnh nhưng ngay sau đó thì động vài cái, cứ như là đang trả lời câu hỏi của Hiên Viên Khanh Trần.
- Đồng ý! - hắn ngẩng đầu cười với Cảnh Dạ Lan.
- Chàng nói cái gì đó, hiện tại vẫn chưa có sinh ra thế mà chàng còn nói sinh thêm vài đứa. Chàng đúng là... - Cánh Dạ Lan nói cũng chưa nói xong thì Hiên Viên Khanh Trần đã tiến lên ôm lấy nàng.
- Trước tiên ta ước định với nàng, sau này sẽ sinh thêm vài đứa. Ta đã nghĩ rất nhiều tên, dù là con trai hay con gái cũng được, tốt nhất là cả hai đều có. Ta sẽ giao Đại Nguyệt cho bọn chúng, mang nàng đi du sơn ngoạn thủy. Dù sao huynh đệ, tiểu muội rất nhiều, không cần lo lẵng không có ai chăm sóc. – hắn nghiêm túc lên kế hoạch.
- Khanh Trần, nếu có nhiều hài tử thì sau này...
- Nàng lo lắng sẽ có chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế? - hẵn hiểu được ý của nàng nên đồng ý gật gật đầu. - Hiên Viên gia ném ta ra ngoài thì vẫn còn những phiên vương khác. Nếu nàng thực sự không thích hoàng cung thì ta sẽ đem ngôi vị hoàng đế cho đi rồi tìm một nơi nàng thích, ta, nàng và đứa nhỏ sẽ sống cùng nhau vui vẻ. – thu lại nụ cười khi nãy Hiên Viên Khanh Trần nói rất kiên định và không kém phần nhẹ nhàng.
- Cho đi ngôi vị hoàng đế? – Cảnh Dạ Lan ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Khanh Trần. Biểu tình của hắn không có vẻ gì là vui đùa.
- Đúng vậy, hoàng cung nếu không có nàng thì ta còn muốn vị trí này làm gì. Ta nói rồi, nàng đi đâu ta theo đó, đời đời kiếp kiếp không xa rời. Không phải là nàng đã quên lời thề trong sơn động nàng đồng ý với ta rồi chứ? – hắn cúi đầu, ghé sát mặt nàng, nở một nụ cười tà mị mà chất vấn.
- Ta quên rồi, ta từng nói gì sao? - Cảnh Dạ Lan cố hỏi lại, nhưng khi thấy Hiên Viên Khanh Trần biến sắc thì lại bối rối nói. - Ta là phụ nữ có thai, ta nhớ không tốt, chàng không thể...
Hiên Vìên Khanh Trần vội vã hôn môi nàng, khẽ cắn như trừng phạt:
- Nhớ không tốt? Không sao, ta làm cho nàng nhớ lại!
Nói rồi hắn ôn nhu lưu luyến trên cánh môi nàng rồi đột ngột trượt xuống chiếc cổ tuyết trắng mềm mại. Mỗi một tấc da tấc thịt đều bị hắn hôn tới nóng ran, dần dần kích khởi từng ngọn lửa.