Xe lướt đi trong bóng đêm, đến một lâu đài trên đỉnh núi thì dừng lại.
Đào Chi Yêu hạ cửa kính nhìn qua, trước mặt là một lâu đài xa hoa tráng lệ, thấy hơi kỳ lạ, cô chưa từng nghĩ đến, tại nơi này, trên đỉnh một ngọn núi, lại có một lâu đài đồ sộ như vậy.
Nhìn qua giống tòa thành của hoàng đế quý tộc châu Âu từ xưa, sừng sững ở đỉnh núi, tường đá to lớn, cây leo màu xanh quấn lên tường đá càng làm cho tòa lâu đài tăng thêm tính cổ kính.
Lúc này, khác với sự tịch mịch của lâu đài, ánh đèn nơi đây rực rỡ mà hoa lệ, đi kèm tiếng người ầm ĩ. Xung quanh tòa thành đều là bảo vệ, còn có từng chiếc xe cao cấp dừng lại, bước ra là những người đàn ông giàu sang, những người phụ nữ xinh đẹp.
Đào Chi Yêu nhìn mức độ xa hoa của cả yến hội, cũng hiểu yến hội hôm nay chỉ có người lắm tiền mới được mời đến.
Cung Nhã Thương giao xe cho bảo vệ khu đỗ xe của lâu đài, những người đó vừa thấy hắn đến, đều cung kính thưa: “Cung tiên sinh.”
Cung Nhã Thương thản nhiên gật đầu, cùng Đào Chi Yêu xuống xe, khoác lấy tay hắn, hai người nam khôi ngô phi phàm, nữ xinh đẹp động lòng người, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người, quả là Kim Đồng Ngọc Nữ, thật xứng đôi.
Chỉ tiếc, những người khách đàn ông lại nhìn Đào Chi Yêu có chút thương hại, họ đều lắc đầu thở dài, thật đáng tiếc cho người phụ nữ xinh đẹp như thế, lại đi theo một người đàn ông đồng tính luyến ái.
Nhưng mà rất nhanh, ánh mắt của bọn họ đã trở nên nóng rực và đi kèm theo khao khát.
Nếu đúng Cung Nhã Thương là gay, đêm nay bọn họ có thể có cơ hội ra tay với tiểu mỹ nhân này.
Ánh mắt không bình thường của vài người, làm Cung Nhã Thương cảm thấy cực kỳ khó chịu, giống như mình đang bị người nhìn trộm. Cho nên, Cung Nhã Thương vươn dài cánh tay, ôm chặt lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, để chứng minh cô là vật sở hữu của hắn.
Mà Đào Chi Yêu hồn nhiên không biết vì sao hắn bỗng trở nên vô cùng thân thiết, dùng ánh mắt kỳ lạ hỏi hắn định làm gì?!
Cung Nhã Thương vẫn cười lịch lãm mà quý phái, thản nhiên nói: “Đóng kịch. Phải phối hợp tốt. Nếu không sẽ không trả lương cho cô.”
Đào Chi Yêu buồn bực, hắn đã trả cô tiền lương sao?
Hai người đi đến lối vào lâu đài, người kia vừa nhìn thấy hắn, liền cung kính mời hắn đi vào.
“Cung tiên sinh, ngài là khách quý của bữa tiệc, đi thẳng qua cửa, vị trí ở hàng đầu kia.” Nói xong, dường như đây là quản lý ở nơi này, liền khoát tay một cái gọi nhân viên bảo vệ đến đưa bọn họ vào.
Cung Nhã Thương thản nhiên gật đầu, ôm Đào Chi Yêu tiến vào.
Những người đó kỳ quái nhìn Cung Nhã Thương, không phải đồn hắn là đồng tính luyến ái sao? Vì sao lại mang theo một bạn gái xinh đẹp như vậy, làm bọn họ nhìn đều si mê. Hơn nữa động tác còn quá mức thân thiết, nhưng ngay sau đó, bọn họ lại nghĩ đến, đây là quy tắc ngầm của giới thượng lưu, cho dù là gay, ở trước mặt mọi người cũng không thể để mất mặt, huống chi, người phụ nữ muốn trở thành bạn gái của Cung Nhã Thương còn nhiều hơn tinh tú.
Người phụ nữ vừa mới đến kia, thật đúng là tuyệt sắc.
Mấy người đàn ông càng ham muốn đến chảy nước miếng.
Cung Nhã Thương không bỏ sót biểu tình của bọn họ, sắc mặt ngày càng trầm, ánh mắt lóe lên khí lạnh, Đào Chi Yêu nhìn thần sắc của hắn, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Cung Nhã Thương nhìn khuôn mặt của cô, lạnh lùng nói: “Khuôn mặt của cô đúng là biết quyến rũ đàn ông.”
Đào Chi Yêu cũng không chịu yếu thế: “Đây không phải là công lao của Cung tiên sinh sao.”
Cung Nhã Thương dẫn cô đến chỗ nghe nói là vị trí của khách quý, chủ nhân nơi đây lập tức đến nghênh đón.
Đào Chi Yêu phóng mắt nhìn lại, trang trí xa hoa, phía trên là chùm đèn thủy tinh hình hoa sen rực rỡ, mọi người đều lịch lãm quý phái mà cười nói. Mỗi người đều mặc trang phục đắt tiền mà cao quý, khóe miệng Đào Chi Yêu nhếch lên thành một nụ cười châm chọc, không biết vì sao, tình cảnh lúc này lại làm cô nhớ đến bữa tiệc hóa trang ở thế giới cực lạc kia. Ánh mắt không khỏi hiện lên một tia chán ghét.
Nhìn từng đôi trai gái vây quanh Cung Nhã Thương, rõ ràng thấy hắn nhìn đến, nhưng Đào Chi Yêu bỗng chẳng có tâm tình gì.
Mỗi thứ ở nơi đây đều làm cô không thoải mái, nụ cười dối trá, trò chuyện khách sáo, còn có vẻ ganh đua so sánh phục trang đắt tiền, tất cả đều làm Đào Chi Yêu thấy chán ghét, không muốn tự ép mình nhẫn nhịn nữa.
Không để ý đến vẻ mặt giận dữ của Cung Nhã Thương, Đào Chi Yêu tiện tay cầm lấy một ly rượu cốc tai của một người phục vụ nơi đó, sau đó khéo léo đi xuyên qua những người đàn ông đang nhìn cô với đủ loại ánh mắt, từ từ rời khỏi Cung Nhã Thương, cô biết sức quyến rũ của mình với đàn ông là lớn đến thế nào.
Thật vất vả, mới đi được đến ban công hóng mát, một mình đứng ở trong góc ngước nhìn bầu trời bao la và dãy núi trùng điệp đến ngẩn người.
Nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, hơi hơi cay, nhưng về sau, lại cảm nhận được dư vị của nó.
Cô thích cảm giác như vậy.
Đang rời xa khỏi nơi xa hoa kia, một mình hưởng thụ thời điểm an bình này, đột nhiên, có một vị khách không mời mà đến.
Cô cho là phần đông mọi người đều vây quanh người đàn ông kia, chau mày, trong mắt hiện lên sự chán ghét, đang muốn xoay người rời đi, người đàn ông kia bỗng nhã nhặn mở miệng: “Một mình sao? Không khí trên núi cũng không tệ lắm đúng không?”
Lúc này Đào Chi Yêu mới quay đầu lại, mắt nhìn hắn, âu phục vàng nhạt, nhìn qua nhẹ nhàng mà thoải mái, thân hình thon dài, dáng vẻ tuấn lãng, trên mặt là nụ cười dịu dàng như gió xuân.
Đào Chi Yêu nhìn hắn, hắn khác những vị khách giàu sang nơi đây, trên người hắn là gió trăng, không hề có cảm giác tham lam và dối trá mà Đào Chi Yêu chán ghét, trong mắt cũng không có tia dâm đãng như những người đàn ông muốn đến gần cô.
Hắn hình như có điểm không giống người thường, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của hắn, Đào Chi Yêu cảm thấy quen mắt.
Nhưng mà, rất nhanh, Đào Chi Yêu liền nở nụ cười. Trên thế giới này cô có mấy người quen chứ?
Người thân nhất của cô, ba mẹ đều đã chết. Mà từ nhỏ cô đã sống trong cái địa ngục kia, căn bản không có cơ hội quen với bất kỳ ai.
Những người cô đã thấy, đều là người nên lợi dụng hoặc là người đáng chết.
Người đàn ông dịu dàng nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Bên trong quả thật rất buồn sao? Yến hội thế này, đúng là mệt người.” Nói xong, hắn miễn cưỡng nở nụ cười.
Đào Chi Yêu nhìn hắn, nhíu mày, “Anh cũng ghét không khí bên trong nên mới chạy ra đây hít thở?” Nếu vậy, hắn đúng là động vật hiếm có, mà hắn và cô, đúng là có điểm cùng chung chí hướng.
Người đàn ông cũng nhíu mày nhìn cô, “Thế nào, tôi không giống sao? Vậy em cho tôi là thứ não heo giống trong kia, là lão già màu mè sao?”
Nghe xong lời nói hài hước đó, Đào Chi Yêu thản nhiên nở nụ cười.
Nụ cười của cô rất nhẹ, nhưng lại trong trẻo mà lạnh nhạt như ánh trăng, mang theo vẻ quyến rũ chết người.
Người đàn ông hơi hoảng hốt. Không tự chủ được đắm chìm vào nụ cười rực rỡ kia, như đóa phù dung ban đêm sớm nở tối tàn.
Đào Chi Yêu nhận ra điểm khác thường của hắn, nụ cười dần nhạt lại, biến mất.
Người đàn ông phục hồi tinh thần, bỗng vươn tay, cười dịu dàng: “Xin chào, tôi là Đồng An Cách. Rất vui được gặp em, một cô gái thật đặc biệt.”
Đào Chi Yêu cũng dùng vẻ mặt ôn hòa muốn đưa tay ra bắt tay làm quen với hắn.
Nhưng, khi cô nghe được tên hắn, đột nhiên ngẩn cả người. Ánh mắt có chút kích động và trốn tránh.
“Tiểu thư, tiểu thư, em làm sao vậy?” Đồng An Cách vẫn nâng tay lên, tiến cũng không được, lùi cũng không được, trên mặt hơi lúng túng. Khi hắn nhìn đến dáng vẻ kinh ngạc của Đào Chi Yêu, nhẹ giọng hỏi.
Đào Chi Yêu tỉnh lại từ trong ký ức, miễn cưỡng cười nói: “Không, không có gì. Tôi tên là Đào……” Đào Chi Yêu dừng một chút, cuối cùng chọn cách quên đi, “Đồng tiên sinh, tôi tên là Toàn Tiểu Sính, xin chào.”
Nói xong tay vươn qua, kịp thời cầm lấy bàn tay có vẻ nhức mỏi của hắn.
Đồng An Cách cười ấm áp, “Xin chào, Toàn tiểu thư.”
Đào Chi Yêu nhìn khuôn mặt dịu dàng giống trong ký ức này, há mồm, câu anh Đồng giấu ở trong lòng, vẫn không thể nói ra.
Có lẽ, hắn không còn nhớ cô.
Đã qua nhiều năm như vậy, nhà cô ly tán, bị đưa đến San Francisco Mỹ trải qua cuộc sống như của dã thú. Sao hắn còn có thể nhớ rõ cô bé ở nhà bên luôn đi theo hắn gọi ‘anh Đồng’?
Trước khi cha mẹ cô bị giết, một nhà ba người họ sống hạnh phúc ở một thành phố, mà sát vách nhà cô, là một bà mẹ xinh đẹp sống cùng một đứa con trai.
Người anh ở nhà bên, lúc này chính là Đồng An Cách trước mắt. Dù qua bao lâu, cô vẫn không quên, anh Đồng của cô.
Bởi vì, đó là sắc màu duy nhất trong cuộc sống ấu thơ của cô, thậm chí là khoảng thời gian đẹp nhất, trong sáng nhất trong cuộc đời này.
Mà từ khi cô năm tuổi, tất cả đều thay đổi.
Ba mẹ cô bị giết, mà cô thì bị đưa đến cô nhi viện.
Đến nay cô vẫn nhớ rõ thời điểm bị đưa đi, ngày đó mưa rất to, anh Đồng luôn vô cùng dịu dàng và yêu chiều cô, không để ý đến mẹ ngăn cản, điên cuồng lao vào làn mưa, lần đầu tiên đôi môi mềm mại hôn lên mặt cô, hai hàng lông mày nhíu chặt, trầm giọng hứa hẹn: “Yêu Yêu, chờ anh trưởng thành, dù em ở đâu, anh sẽ tìm được em, em phải chờ anh, anh muốn em làm cô dâu của anh. Yêu Yêu, em phải chờ anh.”
Cho đến khi bị nhốt trong nhà lao tăm tối kia, một đoạn thời gian rất dài, tâm hồn nhỏ bé của Đào Chi Yêu vẫn nhớ đến trước khi đi hắn nắm chặt tay cô nói cô chờ hắn.
Cho đến khi mẹ hắn chạy đến, cùng người ở côi nhi viện tách hai đứa bé thơ dại, thanh mai trúc mã ra.
Có lẽ, hắn đã sớm đã quên cô bé kia. Mà nàng, từ khi là sư tử, đã sớm quên mình là ai.
Cô, chẳng qua là một công cụ giết người mua bằng tiền, một cỗ máy không có tình cảm.
Thời gian đẹp đẽ thơ ngây kia, được cô trân quý, cuối cùng không muốn nhắc lại nữa.
Không ngờ đã lâu như vậy, cô có thể gặp lại hắn trong trường hợp này.
Đào Chi Yêu kinh ngạc nhìn hắn, tựa như rơi vào chuyện cũ trước kia.
Hai tay nắm chặt, thế nhưng đã buông ra.
Đồng An Cách nhìn người phụ nữ kỳ lạ trước mắt, ngay từ đầu, ánh mắt chán ghét của cô đã nói cho hắn biết, cô ghét có người lạ xâm nhập vào lãnh địa yên tĩnh của mình.
Mà lúc này, cô lại dùng ánh mắt tang thương như là bọn họ quen biết đã lâu nhìn hắn.
Trong đầu Đồng An Cách không ngừng tìm kiếm cái tên Toàn Tiểu Sính kia, xem có phải trước kia bọn họ đã từng gặp mặt, trước kia đã quen biết hay không.
Nhưng mà, cho dù hắn có cố gắng nhớ lại thế nào, hắn đều thất bại. Toàn Tiểu Sính với hắn mà nói, là cái tên hoàn toàn xa lạ.
Mà Cung Nhã Thương bị người trong yến hội vây quanh, thật vất vả mới rảnh rỗi đi tìm kiếm Đào Chi Yêu, không ngờ, khi ánh mắt của hắn chuyển đến ban công. Người phụ nữ luôn lạnh lùng ít nói, chưa bao giờ liếc hắn một cái, lúc này lại nắm tay một người đàn ông ở kia, không giống với cái bắt tay xã giao, bởi vì, thời gian như dừng lại thật lâu, Cung Nhã Thương nhìn bọn họ cũng lâu như vậy, thấy được Đào Chi Yêu không hề có ý buông tay.
Ghê tởm hơn là, cái người phụ nữ cứng ngắc không thú vị kia lại dùng ánh mắt mê muội giống với ánh mắt của những người phụ nữ si dại nhìn hắn để nhìn người đàn ông đối diện cô!
Đây hẳn là lần đầu tiên họ gặp nhau, nếu không, sao lại phải bắt tay xã giao, nếu đúng là bắt tay xã giao, sao cô lại cầm không buông, hai người chăm chú nhìn nhau.
Người phụ nữ này, cứ đứng sững ở nơi đó để người khác ăn hết đậu hũ! Mà cô lại không hề để ý, tựa hồ còn có điểm hưởng thụ!
Cung Nhã Thương không biết lúc này sắc mặt mình tối đến thế nào, thậm chí biến thành màu đen.
Người phụ nữ này, là của hắn! Làm sao có thể để người đàn ông khác nhìn trộm, để người đàn ông khác chiếm tiện nghi!
Mắt Cung Nhã Thương lạnh lùng, thoát khỏi mấy người làm phiền hắn, liền đi đến ban công.
Mới đi đến đó, Cung Nhã Thương liền mở miệng lạnh lùng nói: “Hai vị thật hăng hái.”
Đào Chi Yêu đắm chìm trong hồi ức quên tất cả mọi chuyện và Đồng An cách đắm chìm trong đôi mắt như ngọc lưu ly kia, đột nhiên một người khác xuất hiện, phá tan sự êm ái giữa họ, hai người nhu bị điện giật vội buông tay ra.
Sắc mặt Đào Chi Yêu hơi ửng hồng, ban nãy mình đắm chìm trong ký ức mà vẫn nắm tay người ta nên cảm thấy hơi xấu hổ, cho nên, mặt như nhiễm ánh bình minh, đỏ bừng, cực kỳ mê người.
Cung Nhã Thương nhìn gương mặt thẹn thùng đỏ bừng như cô bé của cô, lại càng tức giận!
Cung Nhã Thương bước tới, cực kỳ bá đạo kéo tay Đào Chi Yêu, nhìn người đàn ông anh tuấn nhã nhặn trước mắt, mang theo nụ cười điềm đạm nói: “Đồng tiên sinh, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến ngài Đồng và đại phu nhân, lần sau có thời gian tôi nhất định đến thăm hỏi ông ấy. Mà bây giờ, xin hỏi tôi có thể đưa bạn gái tôi đi không?”
Ngữ khí của Cung Nhã Thương nhìn như thản nhiên, nhưng thật ra lại che dấu sát khí.
Khi nghe đến cái tên đại phu nhân kia, trên mặt Đồng An Cách hiện lên một tia đau khổ, ai cũng biết, hắn không phải con chính thất của Đồng lão, mà là đứa con tư sinh của Đồng lão, khi mẹ hắn bị bệnh nặng không qua khỏi rồi biến mất khỏi thế gian, mẹ hắn đã để hắn đến nương nhờ cha, cũng chính là Đồng lão trong miệng người đàn ông nguy hiểm trước mắt.
Thân phận con tư sinh của hắn đã sớm bị người ta cười nhạo, bị người ta khinh thường, bị người ta phỉ nhổ, bị các anh chị cùng cha khác mẹ ức hiếp, nhiều năm như vậy, hắn dựa vào khả năng của mình, bình tĩnh, khôn ngoan, năng lực làm việc mạnh đã chiếm được lòng yêu thích của cha.
Lần yến hội này, thực ra là mời cha hắn đến, mà cha hắn thì còn một yến hội rất quan trọng nữa phải tham gia, cho nên mới dặn hắn đến đây thay ông.
Cho nên, tuy hắn rất ghét cái yến hội nhàm chán mà dối trá này, nhưng không thể làm trái, hắn vẫn phải đến đây.
Đang định tìm một chỗ trốn đi khỏi phải xã giao với những người miệng đầy mật kia, liền gặp Đào Chi Yêu cũng đang tìm đến nơi yên bình này.
Nhìn Cung Nhã Thương nắm thật chặt tay Đào Chi Yêu như muốn chứng minh cô thuộc quyền sở hữu của hắn, Đồng An Cách gật đầu nói: “Tôi không quấy rầy hai vị.”
Khi Cung Nhã Thương đang muốn đưa Đào Chi Yêu rời đi, Đồng An Cách lấy danh thiếp ra, đưa cho Đào Chi Yêu, cười nói: “Toàn tiểu thư, đây là danh thiếp của tôi. Hẹn gặp lại.”
Đào Chi Yêu kinh ngạc nhìn tấm danh thiếp trong tay, Cung Nhã Thương chờ cô quăng đi, nhưng mà, sắc mặt hắn sa sút khi nhận ra, người phụ nữ này không những không làm vậy, còn có vẻ trân quý nó.
Cung Nhã Thương nhìn động tác cực kỳ cẩn thận của cô, cười lạnh nói: “Em à, đói bụng thì ăn càng sao? Ngay cả một người con tư sinh cũng muốn?”
Đào Chi Yêu hờ hững nhìn hắn một cái, hừ nhẹ một tiếng, không muốn để ý đến hắn.
Nhưng nghe đến lời hắn vừa nói, anh Đồng là con tư sinh của Đồng gia, vậy thì, mẹ của anh Đồng đâu? Người dì xinh đẹp gầy yếu ở đâu rồi?
Xem ra, từ khi cô biến mấy, anh Đồng cũng gặp rất nhiều chuyện.
Đang trầm tư, đột nhiên, điệu Van êm tai từ trong đại sảnh hoa lệ truyền ra ngoài.
Nhìn các cặp trai gái trong đại sảnh đều nhộn nhịp vào nhảy, Cung Nhã Thương quyết định không so đo nhiều với người phụ nữ không hiểu phong tình là gì này nữa, đứng trước mặt cô, làm tư thế mời, khẽ cười nói: “Cùng khiêu vũ đi.”
Đào Chi Yêu nắm lấy tay hắn, cũng không từ chối, vì cô biết, dù từ chối cũng vô dụng.