Tự Nguyện
Chương 23
Căn nguyên của vụ việc này là, gần đây có người nặc danh tố cáo một vài quan chức, cuối cùng, mấy vị lãnh đạo kia đều bị “song quy”*. Bây giờ, ngay cả Vu Hàn Sinh cũng không dám thân thiết quá với bí thư Mạt, trước đây còn nhờ Phùng Tranh Hiến và Phùng Mộ Huân giới thiệu, nay xảy ra chuyện khó giải quyết như vậy thì tất nhiên phải có sự chuẩn bị trước.
*Đây là một biện pháp chống tham nhũng ở Trung Quốc, thường liên quan đến những quan chức cấp cao.
Trong cuộc họp, tổ trưởng lại một lần nữa thận trọng nói: “Phải lên tinh thần đến hai trăm phần trăm, không được để xảy ra sơ suất.” Nghe nói lần giám định này phải tiến hành liên tục mấy tháng, có những món đồ phải kiểm tra đi kiểm tra lại.
Phùng Mộ Huân gọi điện cho Vu Sính Đình nhưng cô rất ít có thời gian để nghe, cơ hội gặp mặt của hai người vốn ít lại càng ít hơn. Có đôi khi anh gọi điện hẹn cô ra ngoài, nhưng vì công việc, cô không thể không từ chối, đến lúc thảnh thơi thì anh lại phải đến căn cứ ở Vân Nam.
Hôm nay là sinh nhật của Vu Sính Đình. Liêu Hải Lầm đã làm một bàn đồ ăn, Vu Hàn Sinh cũng giải quyết nhanh những việc ở công ty để về nhà đúng giờ mừng sinh nhật con gái.
Hai ông bà định mời Phùng Mộ Huân đến ăn cơm, ngờ đâu anh đã đi Vân Nam, cũng không biết lúc nào mới về.
Sinh nhật tuổi hai sáu cũng không khác gì sinh nhật những năm trước, chỉ là nhắc cô đã trưởng thành thêm một tuổi. Vu Sính Đình nhìn Liêu Hải Lâm và cô giúp việc bận rộn trong bếp, còn mình thì không giúp được gì. Cô vốn không biết nấu cơm, thỉnh thoảng hăng hái đứng bên cạnh học hỏi chốc lát. Hôm nay, Liêu Hải Lâm nói nhất định phải thân chinh vào bếp nấu cho cô một bát mì trường thọ.
Vu Hàn Sinh dựa vào ghế đọc báo, thấy con gái từ bếp đi ra liền tháo kính, ngẩng đầu hỏi: “Điểm Điểm, Mộ Huân có gọi điện đến không?”
Sau lần cô và Phùng Mộ Huân cùng lên núi, hai người không gặp lại nhau, nhưng thỉnh thoảng Phùng Mộ Huân vẫn gọi điện hỏi thăm cô.
Có điều, Vu Hàn Sinh đột nhiên nhắc đến Phùng Mộ Huân khiến Vu Sính Đình có chút bối rối, cô lắc đầu, cười nói: “Không ạ. Bố, bố nghĩ đi đâu thế, anh ấy làm sao mà biết sinh nhật con được. Trừ phi bố hoặc mẹ nói cho anh ấy biết.”
“Không thể nào.” Vu Hàn Sinh đeo kính vào, miệng lẩm bẩm một câu. Trong lòng ông thầm nghĩ, trước đã nhắc sinh nhật Vu Sính Đình với Phùng Mộ Huân rồi, còn mời đến nhà ăn cơm, không lý nào đến giờ vẫn không có động tĩnh.
Vu Sính Đình còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại của cô chợt đổ chuông, nhìn dãy số, quả nhiên là điện thoại của Phùng Mộ Huân.
“Sính Đình, sinh nhật vui vẻ.” Ở đầu kia điện thoại, Phùng Mộ Huân nói.
Vu Sính Đình nghe được giọng nói của anh thì không khỏi bật cười: “Cảm ơn anh.”
Lúc này, anh lại nói: “Em ra đi, anh đang ở bên ngoài.”
Vu Hàn Sinh còn chưa kịp hỏi cô định đi đâu thì Vu Sính Đình đã nắm chặt điện thoại chạy ra ngoài. Mở cánh cổng sắt ra, Vu Sính Đình liền nhìn thấy Phùng Mộ Huân đang dựa vào chiếc xe đỗ cách đó không xa, nghiêng đầu cong khóe môi, nhìn cô như cười như không, vẻ mệt mỏi trong mắt vẫn còn.
Vu Sính Đình hoài nghi hỏi anh: “Không phải anh nói là anh đến Vân Nam sao?”
Phùng Mộ Huân hé miệng cười, khuôn mặt không giấu được vẻ mệt nỏi, anh thấp giọng trả lời: “Anh xử lý hết công việc rồi ngồi máy bay quân sự về đây.” Anh cố dùng ngữ điệu hời hợt để giấu đi vẻ uể oải của mình.
Lúc này Vu Sính Đình mới nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới. Phùng Mộ Huân mặc bộ quân phục chuyên để huấn luyện màu đen, nhìn dáng vẻ vô cùng phong trần, làn da cũng đen đi không ít, thì ra anh vội vàng về gặp cô thật. Nếu không thì đã kịp thay quần áo rồi.
Anh căn đúng thời gian, về sớm trước một tiếng, cơm tối còn chưa kịp ăn mà đã ngồi máy bay về Bắc Kinh.
“Sinh nhật vui vẻ.” Trong tích tắc, Phùng Mộ Huân như làm ảo thuật, từ sau lưng đưa cho cô một chiếc hộp tối màu.
Vu Sính Đình thoáng giật mình, trợn mắt há miệng nhìn anh, không biết nên nói gì.
Phùng Mộ Huân thấy ánh mắt cô có vẻ hoảng hốt liền đưa chiếc hộp đến trước mặt cô, khóe miệng khẽ nhoẻn cười, nói bằng giọng dịu dàng: “Có muốn mở ra xem thử không? Hả?”
Đầu tiên, cô nhìn anh một cái, dè dặt nhận lấy chiếc hộp, vừa mở ra liền nhìn thấy bên trong đặt một sợi dây chuyền bạch kim pha đá mắt mèo. Bạch kim nạm đá, vô cùng lấp lánh, diễm lệ. Vu Sính Đình không ngờ Phùng Mộ Huân lại tỉ mỉ chọn quà cho cô như vậy, bỗng nhiên, cô mỉm cười với anh, giọng nói như lơ lửng trên không: “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo, cuối cùng thì anh đã có thể đón một sinh nhật của em, có thể tự mình nói lời chúc với em. Hy vọng là không quá muộn.” Phùng Mộ Huân cúi đầu nhìn cô, thấy cô có vẻ xúc động thì biết chắc là cô rất thích món quà này. Phùng Nghị đã từng nói với anh, ở triển lãm đá quý quốc tế lần trước, Vu Sính Đình cũng đến tham gia, lại còn rất thích đá mắt mèo. Nghe thế, anh liền ghi nhớ trong lòng.
“Không muộn, chỉ vất vả cho anh phải đi đường xa đến đây, còn mang quà về nữa.” Vu Sính Đình nói xong, lại ngại ngùng cắn môi.
Phùng Mộ Huân nhìn động tác lơ đãng của cô liền cười: “Anh thuận đường về mà, không vất vả.” Nói đến đây, anh nhìn cô muốn nói gì đó lại thôi, “Anh về trước đây.” Sau khi chúc sinh nhật cô, anh cảm thấy mình rốt cuộc đã hoàn thành được một mong ước, chuẩn bị phải về đơn vị báo cáo.
Thấy anh định đi, Vu Sính Đình vội vàng nói: “Phùng Mộ Huân, anh có việc bận à? Nếu không thì vào trong ăn cơm đi, hôm nay mẹ tôi với dì làm một bàn đầy thức ăn.”
Phùng Mộ Huân dừng lại, không thể tin nổi, đây là lần đầu tiên cô chủ động mời anh vào nhà dùng cơm, hơn nữa hôm nay lại là sinh nhật cô.
Trong nhà ngập tràn không khí vui vẻ, ấm cúng. Bưng bát mì trường thọ từ bếp đi ra, Liêu Hải Lâm liền nhìn thấy Phùng Mộ Huân và Vu Sính Đình cùng nhau tiến vào phòng khách.
Bà chợt hô lên: “Mộ Huân đến à. Bác còn tưởng cháu đang bận, không đến đây được.”
“Bác trai, bác gái.” Đầu tiên, anh chào hai vị phụ huynh rồi mới giải thích: “Sao thế được ạ.” Nói xong, anh lại nhìn Vu Sính Đình đang đứng cạnh, “Hôm nay là sinh nhật Sính Đình mà.”
Biểu hiện của Phùng Mộ Huân khiến Liêu Hải Lâm càng thêm vui mừng.
Trong bữa cơm, Liêu Hải Lâm biết mà vẫn hỏi: “Mộ Huân, chắc là cháu ngồi máy bay về gấp hả?” Liêu Hải Lâm là ai chứ, liếc mắt một cái đã nhận ra đầu mối, chuyện của bộ đội bà lại càng rõ. Chắc chắn là Phùng Mộ Huân giải quyết công việc xong sớm rồi đến đây luôn chứ không về đơn vị báo cáo.
“Dạ.” Phùng Mộ Huân gật đầu đáp, thấy Vu Sính Đình có vẻ xấu hổ thì không nói gì thêm.
Lúc này, Liêu Hải Lâm lại cố ý huých Vu Sính Đình, nhỏ giọng nói: “Con nhìn người ta xem.” Ý của Liêu Hải Lâm là đang nhắc nhở cô, thấy Vu Sính Đình không có phản ứng gì, bà lại mở miệng nói: “Mau gắp thức ăn cho Mộ Huân đi.” Nói xong, Liêu Hải Lâm còn không quên véo vào đùi cô một cái.
Đúng là, ăn một bữa cơm mà bố mẹ cũng không tha, Vu Sính Đình nhìn tình thế này, hẳn nhiên bố mẹ cô đã coi Phùng Mộ Huân là một vị khách quý rồi.
Phùng Mộ Huân không ăn gì, ánh mắt vẫn không dời cô. Với những mẩu chuyện Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh nói, anh đáp lại rất lễ phép khiêm tốn, hỏi gì đáp nấy. Lúc này, Vu Sính Đình còn đang do dự không biết có nên nghe lời mẹ gắp thức ăn cho Phùng Mộ Huân hay không, thì Phùng Mộ Huân đã duỗi tay ra gắp một miếng thịt bò vào bát cô.
Thoáng chút ngạc nhiên, Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh đưa mắt nhìn hai người họ. Lúc Liêu Hải Lâm nháy mắt một cái, Vu Hàn Sinh liền hiểu ý, coi như không thấy gì. Vu Sính Đình đành cúi đầu ăn cơm, nhất quyết không lên tiếng nữa.
Trên bàn cơm ngày hôm nay, không có những lời nói ám chỉ kỳ quái, mà giống như một bữa cơm đoàn viên hơn. Vu Sính Đình hiếm khi thấy bố mẹ vui vẻ đến vậy, càng không muốn phá hỏng bầu không khí.
Sau khi ăn xong, Phùng Mộ Huân hàn huyên với Vu Hàn Sinh một lúc. Vu Hàn Sinh định bảo anh uống thêm hai ba chén nữa rồi hẵng đi, nhưng anh còn phải lái xe nên cũng không ép nữa.
Lúc Vu Sính Đình đưa Phùng Mộ Huân ra đến cổng, đáy mắt anh đã đượm ý cười. Anh dừng bước, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Anh đi trước đây, mấy hôm nữa lại đến thăm em.” Ngay lúc này, anh như một người bạn trai đang thông báo lịch trình với cô vậy.
Một lát sau, Vu Sính Đình gật đầu với anh: “Ừm.”
Ai ngờ, anh vừa đến cạnh xe liền đột ngột dừng bước, xoay người lại nhìn cô. Hai người nhìn nhau, ánh mắt của anh quá đỗi ôn hòa, anh còn mỉm cười với cô.
Vu Sính Đình đưa mắt nhìn anh rời đi. Sau khi lên xe, Phùng Mộ Huân còn hạ cửa sổ, vẫy tay tạm biệt với cô. Cô vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn xe của Phùng Mộ Huân khuất dần sau dãy phố, trong lòng có chút ngạc nhiên. Đột nhiên cô cảm thấy, có một số việc tại thời khắc này đã không giống trước rồi.
Tắm rửa xong, Vu Sính Đình nằm trên giường, lật qua lật lại mà vẫn không ngủ được. Chốc lát lại cảm thấy chán, cô ngồi dậy, lấy món quà Phùng Mộ Huân tặng ra xem. Cô đưa tay sờ sợi dây chuyền, cái lành lạnh của viên đá truyền qua đầu ngón tay, lan ra một cảm giác lạ thường. Cô nhớ lại dáng vẻ điềm tĩnh vừa rồi của anh, không khỏi tự cười bản thân mình.
Hôm nay Phùng Mộ Huân đem đến cho cô nhiều điều bất ngờ, anh đột ngột xuất hiện, thậm chí đã chuẩn bị quà cho cô từ lâu, đi thẳng từ Vân Nam về Bắc Kinh chỉ để nói một tiếng sinh nhật vui vẻ với cô.
Ngay lúc này, nếu nói cô không cảm động là không đúng. Vu Sính Đình không phải người sắt đá, được một người đàn ông ưu tú như vậy theo đuổi, chắc chắn trái tim sẽ có chút run rẩy. Huống hố, người này lại tấn công vào điểm yếu của cô, thu nạp được bố mẹ cô trước tiên. Từ lúc biết cô đã có bạn trai, anh đồng ý từ bỏ, đã khiến cô cảm kích; sau này cô và Hứa Diễn Thần cãi cọ rồi chia tay, Phùng Mộ Huân vẫn yên lặng ở cạnh an ủi cô. Đối với Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình đã bước được một chặng từ cảm kích đến động lòng.
Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ hai tiếng chuông, Vu Sính Đình định thần rồi nghiêng đầu nhìn. Tưởng là Phùng Mộ Huân nhắn tin đến, cô nhìn nội dung tin nhắn:
Sinh nhật vui vẻ.
Khi nhìn tên người gửi, ánh mắt cô thoáng vẻ chua xót, đây là tin nhắn của Hứa Diễn Thần.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp