Nghe cô nói vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhíu mày, hắn đăm đăm nhìn cô sau đó đưa tay véo nhẹ chóp mũi cô.
‘Ai ui, đau!’ Liên Kiều bất mãn lên tiếng.
‘Nha đầu em nha, làm gì mà yếu ớt vậy chứ, anh đâu có mạnh tay lắm đâu?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô, buồn cười buông tay ra nhìn cô nói.
‘Ngạn Tước …’ Liên Kiều sững người, chẳng lẽ hắn …
‘Anh là ai?’
Lần này là Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi.
Hả???
Liên Kiều giật mình, gương mặt chợt tái mét.
Cô bỗng thấy mặt mình bị bàn tay to của hắn nâng lên, hắn nháy mắt: ‘Anh là ai em có biết không?’
‘Biết … biết …’ Liên Kiều lắp bắp trả lời, lần này cô bị dọa đến giật mình, trời ạ, chắc không phải là mất trí nhớ chứ? ‘Anh là Ngạn Tước …’ Cô run giọng nói.
‘Ngoài điều này ra?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cau mày, ánh mắt đầy vẻ dọa dẫm nhìn cô không chớp.
‘Ngoài … ngoài điều này hả? Là … là …’ Cô lắp bắp nửa ngày vẫn chưa dám nói tiếp, trong lòng cực kỳ sợ nghe thấy một câu phủ định của hắn..
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô ấp a ấp úng thật lâu, trong đáy mắt xẹt qua một chút không vui, hắn cúi thấp đầu, đôi môi lửa nóng đáp xuống gò ngực đầy đặn của cô, lập tức nơi đó xuất hiện một dấu hôn đỏ ửng, Liên Kiều không kìm được khẽ rên một tiếng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước đắc ý nhìn thành quả của mình cùng biểu tình của cô, đôi mắt điềm tĩnh xẹt qua một ý cười tà mị … ‘Vợ yêu của anh, mới sáng sớm đã có hứng thú chơi trò mất trí nhớ với anh sao? Được thôi, để anh dùng hành động gợi lại trí nhớ của em nha!’ Nói xong hắn cúi đầu, vùi mặt vào gáy cô, tham lam cắn mút vùng gáy trắng như tuyết của cô.
???
‘… Ngạn Tước …’ Liên Kiều chợt thét lên, cô vội vàng đẩy hắn ra …
‘Sao vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngơ ngác, hắn quả thực bị phản ứng của cô làm cho hồ đồ, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Trong mắt Liên Kiều chỉ có kinh ngạc và mừng rỡ: ‘Anh … anh vừa nói gì?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười nhìn cô nói: ‘Anh nói em chơi trò mất trí nhớ với anh.’
‘Không phải câu đó, câu trước kìa!’
‘Câu trước?’ Hắn nhướng mày, ‘Đâu có!’
Liên Kiều sốt ruột nhắc lại: ‘Anh vừa mới nói em là gì của anh?’
Trời ạ, chẳng lẽ Giáng Đầu Thuật thật sự được phá giải rồi sao?
Ngay lập tức mặt cô bị nâng lên, đôi môi phấn hồng bị hắn hung hăng hôn xuống, nụ hôn như trừng phạt.
‘Ưmm … đáng ghét!’
‘Chúng ta … về mặt pháp luật mà nói là quan hệ vợ chồng. Em là người vợ mà Hoàng Phủ Ngạn Tước đường đường chính chính cưới về. Chỉ là … còn thiếu một hôn lễ chính thức mà thôi.’
‘Em … Ngạn Tước …’ Liên Kiều kích động đến sắp khóc lên, cả người đều phát run, cô mừng rỡ vòng tay qua cổ hắn như muốn tìm một điểm tựa.
Thật tốt quá! Rốt cuộc hắn đã khôi phục lại trí nhớ rồi! Tất cả thật giống như một giấc mộng.
‘Trời ạ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bị phản ứng của cô làm cho sợ hãi, sau đó trên gương mặt anh tuấn chợt hiện lên nụ cười …
‘Không ngờ nha đầu em bình thường trông có vẻ không lo không nghĩ, thì ra là nghe đến hôn lễ cũng nôn nóng đến vậy!’
‘Ngạn Tước …’ Liên Kiều quả thật nói không nên lời, nước mắt vì mừng rỡ quá độ không kìm được mà rào rạt rơi.
‘Nha đầu, đang yên đang lành sao tự dưng lại khóc?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy nước mắt không ngừng rơi trên má cô, nhất thời hoang mang, vội giúp cô lau đi nước mắt, sủng nịch dỗ dành: ‘Được rồi được rồi, đều tại anh không tốt. Anh không nên nói em không lo không nghĩ, anh nhận lỗi được không?’
Phìiii…
Liên Kiều bị lời nói của hắn làm cho bật cười, cô vùi mặt vào hõm vai hắn, nói một câu từ tận đáy lòng: ‘Ông xã, có thể trở thành Liên Kiều của anh thật tốt, em thật hạnh phúc!’
Cô biết hắn hoàn toàn không nhớ gì về những chuyện xảy ra mấy ngày nay nhưng cô nhớ rất rõ. Chính vì vậy cô biết, có được ngày hôm nay là một niềm hạnh phúc lớn đến thế nào, phải trả giá bao nhiêu nước mắt cùng khổ tâm.
Lời của cô khiến cho lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước mềm nhũn …
‘Nha đầu, kêu lại lần nữa!’
Giọng trầm thấp hắn ra lệnh.
‘Ông xã …’ Liên Kiều không chút che dấu tình cảm của mình, ngọt ngào kêu, sau đó bá lấy cổ hắn, ‘Ông xã, ông xã, ông xã …’ Cô kêu một tràng, chỉ hận không thể đem cách xưng hô này mà những ngày trước không gọi, gọi bù một lần.
Liền sau đó, tiếng kêu đã bị nuốt mất trong nụ hôn của hắn, thâm tình mà bá đạo đoạt lấy từng chút ngọt ngào từ môi cô. Tuy hắn không biết sáng nay Liên Kiều bị kích động bởi điều gì mà có những hành động lạ lùng như vậy nhưng … hắn rất thích một Liên Kiều hoàn toàn không dấu diếm tình cảm như vậy. Từng hành động từng lời nói của cô đều khiến tim hắn mềm đi, càng thêm trân trọng và yêu thương.
Từ khi kết hôn đến nay đây là lần thứ hai cô chủ động gọi hắn là “ông xã”. Lần đầu tiên chính là ở buổi dạ tiệc chết tiệt đó! Còn lần này …
‘Lại gọi anh một lần!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước quyến luyến không nỡ rời môi cô, hắn nhẹ tì trán mình lên trán cô, ánh mắt dần trở nên lửa nóng, bàn tay bắt đầu “hạnh kiểm xấu” dời xuống dưới, ý đồ rất rõ ràng.
‘Đừng mà, tối qua đã nhiều lần như vậy. Em … em … mệt quá!’ Liên Kiều ngượng ngùng vùi mặt vào gối. Cô thật mệt muốn chết rồi.
Thật ra cô nghĩ hoài cũng không hiểu, chẳng lẽ người đàn ông nào cũng như hắn tinh lực dồi dào vậy sao? Mỗi lần hắn đều làm cô mệt đến bất tỉnh nhân sự còn thủ phạm thì tinh thần sáng láng, hào hứng đến công ty làm việc. Haizz, chẳng lẽ đây là sự khác biệt cơ bản giữa nam và nữ sao? Phải vậy không?
Đang bị dục hỏa thiêu đốt, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời không nhớ ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nghe cô nói vậy, hắn nhìn lại một vòng xung quanh, trong lòng không khỏi rầu rĩ. Hai người bọn họ sao lại chạy đến phòng dành cho khách ngủ chứ? Chỉ có điều … cảm giác nghi hoặc này rất nhanh đã bị ném ra sau đầu bởi vì dưới thân, cô vợ nhỏ của hắn quá yêu kiều, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thỏa mãn cùng kiêu ngạo.
Hắn cười khẽ, đáy mắt tràn đầy sự sủng nịch chỉ dành cho riêng cô, ‘Đều là anh sai, vậy để cho anh tận tâm lấy lòng em đi!’ Môi nở nụ cười xấu xa, trong lúc Liên Kiều còn chưa phản ứng kịp hắn đã cúi đầu xuống. Đôi môi lửa nóng từ môi cô một đường hôn xuống, dọc theo vành tai xinh đẹp, chiếc gáy trắng nõn sau đó là xương quai xanh, tiếp tục bừa bãi nhấm nháp nơi gò ngực mềm mại trắng noãn chọc cho thân thể mềm mại của cô run lên từng trận.
Cảm giác được đôi tay như có điện của hắn đang dao động trên những bộ vị mẫn cảm của mình, Liên Kiều không ngừng vặn vẹo, cổ họng kìm không được phát ra một tiếng rên rỉ mê người. Nghe thấy thanh âm như thống khổ lại giống như vui thích của cô, hắn hưng phấn khó có thể tự kềm chế khiến cho trong phòng lần nữa một mảnh xuân sắc.