Cô không biết, là đàn ông không ai chịu nổi điều này!
Cô không biết, cái tát này đối với dục vọng của đàn ông mà nói thì chỉ càng có kích phát nó bùng nổ thêm.
Cô không biết, hành vi của cô đối với một người đàn ông bị bỏ thuốc mà nói, là một loại hủy diệt!
Còn chưa phản ứng lại kịp thì cả người Tĩnh Nghiên đã bị người hung hăng đẩy ngã xuống tấm thảm dày, tầm mắt vừa vặn chống chọi với cặp mắt đỏ ngầu như dã thú của Thư Tử Hạo.
'Thư học trưởng ...' Cô lắp bắp kêu, răng lập cập đánh vào nhau, cô đã nhận ra tín hiệu nguy hiểm trong đôi mắt kia.
Đó là anh mắt gì vậy? Đầy ngập sự xâm lược và chiếm hữu mãnh liệt ...
Không biết vì sao cô có một loại cảm giác tai họa sắp đến thật khó tránh!
Sự sơ hãi và kinh khiếp của Tĩnh Nghiên rơi vào mắt Thư Tử Hạo lại mang theo một sự dụ hoặc rất riêng, hắn bắt đầu xé toạc y phục của mình, dây lưng cũng vất sang một bên, bộ tây trang sang quý thoáng chốc đã vung vãi trên mặt đất ...
'Không ... Đừng ...'
Tĩnh Nghiên lạnh hết toàn thân như vừa bị dội nước lạnh, theo bản năng cô không ngừng co quắp thân thể, càng lúc càng lùi sát tường như muốn tìm một chỗ dựa đồng thời tay vươn ra nhẹ rút lấy lấy tấm drap giường định che đi thân thể đang không một mảnh vải của mình nhưng lập tức đã bị một cánh tay chặn lại sau đó eo bị một cánh tay khác chế trụ, cả người hoàn toàn bị vây hãm trong một không gian chật chội.
'Học trưởng, anh tỉnh lại đi!' Cô dùng sức chống nơi ngực hắn, giọng khàn khàn gào thét nhưng khi cảm nhận được nơi cứng rắn của hắn chống đỡ nơi chan mình, tiếng gào thét trở thành tiếng nài xin bất lực: 'Cầu xin anh, buông tha em ...'
'Buông tha?' Bàn tay to đột nhiên giữ chặt nơi đầy đặn trước ngực cô, hung hăng xoa nắn, bờ môi mỏng câu lên một nụ cười đầy uy hiếp, gương mặt vốn tuấn tú bởi vì từng đợt sóng nhiệt dày vò mà ướt đẫm mồ hôi ...
'Vừa nãy không phải em lo lắng anh không có chỗ phát tiết sẽ tổn thương đến thân thể sao? Yên tâm, có em ở đây sao anh lại bạc đãi chính mình chứ?'
Tĩnh Nghiên thở rút một hơi không khí lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy: 'Đừng ... đừng vậy mà ...'
Lời của cô còn chưa nói xong thì đã nghẹn giữa chừng, nụ hôn thô ráp mà cuồng dã đã đoạt đi hô hấp của cô, bàn tay thô lỗ trượt theo những đường cong mượt mà trên người cô.
Nước mắt đã tràn ra khóe ngay từ giây phút đầu tiên hắn đặt môi lên môi cô, nhưng thế nào cũng không ngừng được hành vi thô lỗ đến điên cuồng của hắn.
'Nước mắt của em chỉ càng kích thích tính chiếm hữu trong anh mà thôi!' Không biết là do muốn phát tiết sự tức giận hay là vì tác dụng của thuốc mà Thư Tử Hạo giống như đã mất đi hết lý trí, vòng tay ôm lấy cô càng chặt khiến Tĩnh Nghiên không thể động đậy chút nào.
'Thư Tử Hạo, tên điên này. Buông ra ... Buông ...'
Nụ hôn cuồng dã của Thư Tử Hạo rơi xuống trước ngực cô rồi trở nên càng điên cuồng cắn nuốt, lời của cô còn chưa dứt thì eo hắn khẽ động, xuyên thẳng qua người cô ...
Tĩnh Nghiên đã sớm ngất đi nhưng nước mắt vẫn còn long lanh treo nơi khóe mắt ...
Lúc cô tỉnh lại thì tuyệt vọng phát hiện mình đang nằm dựa sát vào tường tường, bức tường lạnh lẽo khiến cả người cô cũng lạnh như băng nhưng trong cơ thể, tình dục nóng rực vẫn còn lưu lại trong người, cảm giác nóng và lạnh giao thoa khiến cô cực kỳ khó chịu.
Vòng eo mảnh khảnh đang bị giữ chặt trong một đôi cánh tay tinh tráng, thân thể dao động theo từng nhịp luật động của hắn, hơi thở nóng hầm hập phất qua bên tai khiến cô hung hắn cắn chặt môi.
Sầm Tử Tranh, mối hận này tôi làm sao tính với cô đây?
Qua mỗi một lần cao trào, khi tiếng rên rỉ thô ráp của đàn ông phảng phất bên tai cô, thì cảm giác thù hận trong lòng cô lại mãnh liệt thêm một tầng.
Mặt trời dần xuống núi chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt của buổi hoàng hôn, sau khi phát tiết một lần cuối cùng dục vọng Thư Tử Hạo mới mê man ngã xuống, thân thể tinh tráng phủ một tầng mồ hôi mỏng dưới ánh hoàng hôn lại mang theo một sự dụ hoặc đặc biệt.
Người phụ nữ bên cạnh hắn khẽ động đậy thân mình, sau nhiều lần nỗ lực cuối cùng cô cũng ngồi dậy được, mái tóc dài hỗn độn xõa tung trên vai, trên người cô dấu hôn và vết ứ bầm dày đặc rải khắp, cô chậm rì rì nhặt lấy y phục tán loạn trên sàn, chậm rãi mặc vào.
Cô vừa mặc vừa nhìn về phía người đàn ông bên cạnh ...
Hắn như một đứa trẻ được ăn uống no đủ đang an tường ngủ say sưa, ánh nắng hoàng hôn nhàn nhạt chiếu nghiêng xuống gương mặt anh tuấn của hắn, hoàn toàn không còn chút nào đáng sợ như lúc nãy nữa.
'Biết hay không, em không hận anh, không hận anh chút nào ...'
Ngón tay của Tĩnh Nghiên dịu dàng vuốt ve gương mặt Thư Tử Hạo nhưng trong mắt là một sức sắc bén không gì bì kịp, 'Người em hận chỉ có một, đó là Sầm Tử Tranh! Em sẽ để cô ta sống không bằng chết!'
Ngón tay cô run khẽ, sau đó toàn thân đều run rẩy.
'Em thích anh, Tử Hạo ... nhưng vì sao anh lại dùng cách như vậy chiếm lấy em chứ? Vì sao ...? Vì sao anh chẳng thà làm tổn thương em cũng không muốn làm tổn thương Sầm Tử Tranh chứ?' Càng nói hận ý trong mắt càng dày đặc.
Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì cô loạng choạng bước về phía cửa phòng.
Sầm Tử Tranh vẫn nằm bất tỉnh trên giường, giữ nguyên tư thế như lúc ban đầu, rõ ràng là cô vẫn chưa thoát khỏi tình trạng hôn mê.
'Hahaha ...' Tĩnh Nghiên ngẩng đầu cười dài nhưng nước mắt bắt đầu trào ra khóe mi.
'Sầm Tử Tranh, cô ngàn vạn lần đừng trách tôi, có trách thì trách ông Trời đã an bài tất cả!' Cô chạy như điên đến bên cạnh Sầm Tử Tranh, tê tâm liệt phế rống lên.
Mất một lúc lâu Tĩnh Nghiên mới bình tĩnh trở lại, sau đó cô ta đỡ Sầm Tử Tranh dậy, dùng hết sức lực cõng cô lê sau đó cắn răng bước từng bước một trở lại gian phòng vừa nãy ...
Đẩy cửa phòng ra sau đó bước đến bên cạnh Thư Tử Hạo, đẩy cả người Sầm Tử Tranh ngã nhào bên cạnh hắn.
'Không phải cô yêu Cung Quý Dương lắm hay sao? Tốt thôi, tôi chính là muốn Cung Quý Dương tận mắt nhìn thấy một màn này!' Khương Tĩnh Nghiên lẩm bẩm một câu, sự điên cuồng trong mắt càng rõ rệt sau đó cởi hết quần áo trên người Sầm Tử Tranh ...
Một đôi nam nữ không mảnh vải che thân, tư thế lại ái muội đến không chịu nổi cùng nằm trên một chiếc giường ...
Máy ảnh không ngừng lóe sáng, theo từng tiếng lách cách, nụ cười đắc ý trên mặt Tĩnh Nghiên càng sâu ...
***
Cung Viên
Cung Viên vào lúc này tràn ngập mùi thuốc súng.
Cung Quý Dương đang ở phòng khách không ngừng đi tới đi lui, trên mặt có thể thấy rõ sự lo lắng và tức giận, ngay cả Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây cũng không dấu được sự sốt ruột.
'Quý Dương, ta nghĩ điện thoại của Tử Tranh chỉ là hết pin thôi. Con đừng lo lắng vội, chúng ta kiên nhẫn chờ thêm lát nữa!' Cung Doãn Thần lên tiếng trấn an con trai.
Cung Quý Dương nhấc áo khoác lên, hắn không còn đủ bình tĩnh để chờ nữa, lúc vừa định đẩy cửa bước ra ngoài thì quản gia dì Tề đã chạy vội vào, hổn hển vừa thở vừa nói: 'Thiếu gia, thiếu ... thiếu phu nhân trở về rồi ...'
Mắt Cung Quý Dương liền sáng lên, hắn không nói tiếng nào, bước nhanh về phía cửa.
Ánh trăng bàng bạc và ánh đền rực rỡ chiếu khắp nơi khiến Cung Viên sáng như ban ngày nhưng đồng thời cũng soi rõ gương mặt tiều tụy của Sầm Tử Tranh.