'Chị Kỷ à, không cần chuẩn bị bữa sáng nữa đâu, giờ tôi phải ra ngoài gấp, có việc!' Cô vừa nói vừa nhấc túi xách lên đi về phía cửa.
'Haizzz, thiếu phu nhân, vậy không được đâu. Thiếu gia trước khi đi có dặn chúng tôi phải trông chừng thiếu phu nhân ăn cho xong bữa sáng!' Chị Kỷ vội đuổi theo cô, vẻ sốt ruột nói.
Lúc này Sầm Tử Tranh đã đi đến phòng khách chính, nghe chị Kỷ nói vậy cô quay lại nhìn chị: 'Chị kỷ, tôi vội lắm, không còn thời gian ăn sáng!'
'Nhưng mà ... nhưng thiếu phu nhân định đi đâu?' Tôi bảo lão Vương tài xế đưa cô đi!' Chị Kỷ làm việc rất chu toàn, nói.
'Không cần đâu chị!'
Sầm Tử Tranh trả lời ngắn gọn một câu rồi bước nhanh về phía cổng chính của Cung Viên.
Thấy cô như vậy, chị Kỷ bất đắc dĩ nhìn theo lắc đầu. Cả một bàn ăn sáng thịnh soạn mà chẳng ai đụng đũa, thật là lãng phí.
Ánh mặt trời mùa đông yếu ớt xuyên qua màn tuyết khiến cho không khí ấm hơn một chút đồng thời làm tan chảy những bông tuyết nhỏ, những cành cây khô trụi lá mùa đông dưới ánh nắng trông có vẻ có sức sống hơn một chút. Vậy là mùa xuân sắp đến rồi vì thế nên trong một buổi sáng như thế này mới có thể cảm nhận được một tia hy vọng còn tồn tại.
Bước nhanh ra khỏi Cung Viên Sầm Tử Tranh mới chợt nhớ xe của mình đã được đưa đi bảo dưỡng vẫn chưa mang về mà cô cũng không biết gặp Tĩnh Nghiên sẽ mất bao lâu cho nên cũng không muốn tài xế đưa đón mình mà quyết định đón xe taxi tự đến nhà Thư Tử Hạo.
Nào ngời khi bóng cô vừa xuất hiện nơi cổng chính thì một chiếc xe quen thuộc chừng như sớm đã chờ sẵn ở đó, cực kỳ kiên nhẫn đợi người.
Đôi mắt trong veo của Sầm Tử Tranh không khỏi trợn to, là xe của Thư Tử Hạo! Nói như vậy, vừa nãy là hắn đứng trước cổng Cung Viên gọi điện thoại cho cô sao?
Còn chưa đợi Sầm Tử Tranh có bất kỳ phản ứng nào thì cửa xe đã chậm rãi hạ xuống, gương mặt anh tuấn quen thuộc của Thư Tử Hạo xuất hiện trong tầm mắt cô.
'Lên xe đi!' Hắn bước xuống xe, chủ động mở cửa nơi ghế lại phụ, tay làm một tư thế "mời".
Sầm Tử Tranh sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn lại đi đến bên cạnh Thư Tử Hạo, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi: 'Sao anh lại ở đây? Tĩnh Nghiên đâu? Anh để bạn ấy ở nhà một mình sao?'
Thư Tử Hạo cười ôn nhu: 'Yên tâm đi, Tĩnh Nghiên đã lớn thế kia rồi, đương nhiên sẽ biết tự chăm sóc cho mình. Nhưng xem ra cô ấy đúng là không được tốt lắm, có lẽ cần có người tâm sự!'
'Sao anh gặp được bạn ấy?' Sầm Tử Tranh vẫn chưa hết nghi hoặc.
Thư Tử Hạo điềm đạm nói: 'Lúc anh chạy xe ngang qua một cửa hàng của em thì thấy Tĩnh Nghiên đang đứng nơi cửa của cửa hàng đó!'
Sầm Tử Tranh lần nữa sững sờ, Tĩnh Nghiên đứng trước cửa cửa hàng của cô làm gì? Bạn ấy đến tìm cô sao? Nếu không phải thì sao lại phải đứng nơi đó?
Càng nghĩ tâm tình của Sầm Tử Tranh càng thêm kích động, cô không suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng lên xe ...
'Tử Hạo, em muốn đi gặp Tĩnh Nghiên ngay bây giờ, em nghĩ bạn ấy nhất định là có chuyện muốn nói với em!'
Thư Tử Hạo nhún nhún vai, ngồi trở lại ghế lái, nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lập tức rời khỏi phạm vi của Cung Viên.
Con đường xuyên qua rừng càng lúc càng rộng rãi, cũng không có nhiều tuyết đọng, tốc độ xe chạy chừng như cũng nhanh hơn một chút. Suốt đoạn đường trong đầu Sầm Tử Tranh chỉ có chuyện của Tĩnh Nghiên và tang lễ của bác Khương. Đây vẫn là tâm bệnh chưa được chữa khỏi của cô. Tuy Sầm Tử Tranh biết Tĩnh Nghiên có thể tự mình giải quyết được chuyện này nhưng mấy lần Tĩnh Nghiên cứ tránh gặp mặt khiến Sầm Tử Tranh cảm thấy rất khổ sở.
Trên đời này Tĩnh Nghiên đã không còn người thân nào nữa vì vậy bất luận bạn ấy có tha thứ cho cô hay không thì Sầm Tử Tranh cũng sẽ không để cô ấy rời xa mình. Hai người họ đã từng là bạn bè tốt nhất của nhau, bây giờ cũng là vậy, tương lai cũng vậy!
Ngay lúc còn đang miên man suy nghĩ thì chợt thấy tay mình ấm lên khiến Sầm Tử Tranh không khỏi giật mình, vội ngẩng lên nhìn thì thấy bàn tay to của Thư Tử Hạo đang nắm chặt lấy tay cô.
Hốt hoảng Sầm Tử Tranh vội rút tay lại nhưng dường như vô dụng...
Đôi mắt thâm thúy của Thư Tử Hạo rơi trên gương mặt cô, sau đó lại nhìn về phía trước ...
'Tử Tranh, tối hôm đó Cung Quý Dương có làm khó em không?'
Giọng hắn thật trầm, chừng như cố nén lại cảm xúc trong lòng.
Trên mặt Sầm Tử Tranh lộ ra một vẻ không tự nhiên nhưng trong nháy mắt đã khôi phục nụ cười như trước, khẽ đáp lời: 'Không có. Quý Dương trước giờ luôn ân cần chu đáo, sao lại làm khó em chứ?'
'Thật sao?' Thư Tử Hạo hỏi ngược lại một câu, bên môi câu lên một nụ cười châm chọc.
Sầm Tử Tranh vẫn giữ nụ cười trên môi, chỉ khẽ chau mày: 'Em không cần phải nói dối làm gì, Quý Dương anh ấy luôn rất tốt với em ...'
Sít!!!
Sầm Tử Tranh còn chưa nói hết câu thì Thư Tử Hạo đã nhấn mạnh chân thắng, chiếc xe bị thắng lại đột ngột trượt một đoạn trên đường rồi mới dừng lại.
'Tử Hạo, anh đang làm gì vậy? Vì sao lại dừng xe?'
Thấy chuyện xảy ra đột ngột Sầm Tử Tranh kinh hoảng nhìn Thư Tử Hạo hỏi, nhưng khi thấy gương mặt tái mét của hắn, cô hoảng sợ đến nỗi ngưng bặt.
'Tử Tranh, em còn nói dối anh sao?' Hắn xoay về phái cô, trong giọng nói không khó nhận ra sự tức giận gần như phẫn nộ.
Sầm Tử Tranh mờ mịt nhìn Thư Tử Hạo, không hiểu hắn đang nói gì.
Thư Tử Hạo kéo mạnh tay cô nhấc lên, tay áo thuận thế trượt xuống lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen nhưng trên làn da trắng lộ rõ những dấu xanh tím.
'Tử Hạo, anh buông tay! Anh làm thế này khiến em rất khó chịu!' Sầm Tử Tranh thế nào cũng không ngờ hắn sẽ làm như vậy, trong mắt cô lộ rõ sự không vui.
'Em sẽ khó chịu sao? Chẳng lẽ nhìn thấy Cung Quý Dương dày vò em thành ra thế này trong lòng anh lại dễ chịu sao? Những dấu vết này làm sao mà có? Tối hôm đó là hắn gây ra cho em sao? Chẳng lẽ hắn đánh em?'
Thư Tử Hạo nhìn thấy những vết bầm trên cổ tay cô, trong mắt không dấu được một tia chua xót.
Hắn rất muốn chỉ xem cô như một người bạn bình thường nhưng thực sự hắn làm không được. Hình bóng cô cứ thấp thoáng ẩn hiện trong đầu hắn. Hắn biết mình căn bản không nên, cũng không thể đi quản chuyện của cô nhưng hắn cũng không làm được.