Công trường hoang vắng ban đêm vô cùng tĩnh mịch, cảnh khu đất rộng lớn chỉ có một dãy lều lán của công nhân thi công. Chiếc xe con màu đen sang trọng của Trương Ngân Thiên dừng lại trước nơi sẽ tổ chức lễ động thổ, ông ta một mình đứng ở đó hồi lâu.
Khoảng mười mấy phút sau, người trợ lý đi đến nói nhỏ: "Chúng tôi đã bố trí đâu vào đấy rồi ạ."
Trương Ngân Thiên gật đầu, ngẩng lên nhìn bầu trời tối mịt. Ông ta đột nhiên hỏi: "Chị dâu chú nói gì?"
Người trợ lý ngập ngừng vài giây mới trả lời: "Lúc tôi đưa chị dâu và thiếu gia đi sân bay...chị dâu mắng ông chủ."
Khóe mắt Trương Ngân Thiên cong lên: "Mắng gì?"
"Mắng ông chủ...đồ điên."
Ý cười của Trương Ngân Thiên càng rõ nét hơn. Ở trong nước, ông ta cẩn thận che giấu nhiều năm, bây giờ xưởng sản xuất vũ khí bị lộ, cảnh sát theo dõi ông ta chặt chẽ, ông ta biết lần này khó có thể thoát tội. Bạn bè ở nước ngoài đã trải sẵn đường rút cho ông ta, nhưng tín ngưỡng khiến ông ta không cam tâm lặng lẽ lui về hậu trường. Buổi lễ động thổ ngày hôm nay chính là một cơ hội tốt, Trương Ngân Thiên mong muốn từ nay về sau, cái tên "Trương Ngân Thiên" trở thành nỗi khiếp đảm trong lòng mọi người. Tất nhiên ông ta phải đưa Bạch An An và con trai đi nước ngoài trước. Người đàn bà đó mắng ông ta là đồ điên, có nghĩa cô đã phát giác ra động thái bất bình thường của ông ta. Chỉ có điều ông ta muốn biết, trong câu mắng của cô, rốt cuộc oán hận nhiều hơn hay lo lắng nhiều hơn?
Nghĩ đến đây, Trương Ngân đi tới chỗ chuẩn bị động thổ. Dẵm chân xuống nền đất lạnh, ông ta lẩm bẩm: "Đó không phải là điên, mà là tự do."
Lúc chín giờ sáng, Mộ Thiện tỉnh giấc khi em bé trong bụng cô đạp nhẹ. Cô mở mắt nhìn xung quanh, Trần Bắc Nghiêu đã biến mất từ lâu. Mộ Thiện xoa bụng một lúc, cảm thấy thai nhi nằm im cô mới ngồi dậy.
Mùa đông ở thành phố Lâm luôn âm u lạnh lẽo, ngày hôm nay ngược lại bầu trời quang đãng. Ngoài cửa sổ rất sáng, mặt trời dịu dàng ló dạng ra khỏi đám mây trắng. Mộ Thiện ngẩn người một lúc mới đi sang phòng bên cạnh.
Châu Á Trạch vẫn đang ngủ say, gương mặt vô cùng tiều tụy. Mộ Thiện biết anh ta tuy chỉ trúng một phát đạn nhưng vào đúng chỗ hiểm, suýt mất cả mạng sống. Mộ Thiện chưa bao giờ để ý đến Châu Á Trạch, nhưng bây giờ vì Trần Bắc Nghiêu cô cũng thấy cảm kích anh ta.
Mộ Thiện lặng lẽ ngắm Châu Á Trạch. Ánh nắng buổi sáng chiếu qua cửa sổ lên đầu giường. Đại ca xã hội đen nổi tiếng của thành phố Lâm lúc ngủ rất bình thản, trông như một đứa trẻ. Lông mi của anh ta khá dài, sống mũi cao, môi mỏng mím chặt. Chỉ có vệt râu lâu ngày chưa cạo ở dưới cằm giúp anh ta còn lưu lại bóng dáng của kẻ phóng đãng ngày nào.
"Nước..." Châu Á Trạch đột nhiên rên lên. Bên cạnh có bình nước, Mộ Thiện lập tức rót một cốc đưa đến miệng anh ta.
Khi miệng cốc chạm vào khóe môi Châu Á Trạch, anh ta lập tức mở mắt, hai đồng tử sáng lấp lánh. Mộ Thiện giật mình, thần sắc anh ta nhẹ nhõm hẳn: "Chị dâu...". Sau đó anh ta há miệng uống vài ngụm nước.
Mộ Thiện không ngờ Châu Á Trạch ngủ say mà vẫn còn cảnh giác như vậy, cô mỉm cười: "Anh ngủ tiếp đi, tôi đi đây."
Châu Á Trạch không lên tiếng, khi Mộ Thiện đi ra cửa phòng, anh ta đột ngột nói: "...Tôi đói rồi."
Mộ Thiện phì cười, cô xuống dưới nhà lấy đồ ăn sáng. Khi bê lên cô mới phát hiện cần phải đút cho Châu Á Trạch. Mộ Thiện không bận tâm, cô cầm cốc nước cho anh ta uống thêm vài ngụm rồi cầm cái thìa.
"Tuy tôi cũng thích được người đẹp phục vụ..." Châu Á Trạch nhìn Mộ Thiện: "Nhưng...chị hãy gọi bọn họ lên đây đi."
Mộ Thiện cười: "Dâu trưởng như người mẹ, anh mau há miệng ra."
Một thìa cháo thơm lừng đưa đến miệng anh ta, Châu Á Trạch theo phản xạ há miệng ngậm lấy, lời của Mộ Thiện khiến anh ta hơi ngây người. Đợi đến khi anh ta định thần, bát cháo đã vơi đi một nửa. Châu Á Trạch không còn tỏ ra khách sáo, chỉ huy Mộ Thiện ăn cái này trước ăn cái kia sau, đồ gì anh ta không thích ăn...
Mộ Thiện không nhịn được lên tiếng: "Tinh thần của anh tốt quá còn gì?
Châu Á Trạch cười cười: "Bây giờ...tôi thừa sức vật nhau với người khác."
Đúng lúc này, tầng dưới vọng đến tiếng động cơ ô tô. Mộ Thiện không lưu ý, chỉ có Châu Á Trạch tập trung lắng nghe, thần sắc của anh ta hơi thay đổi.
"Sao thế?" Mộ Thiện đi ra ngoài ban công của căn phòng, cô kinh ngạc quay lại nói với Châu Á Trạch: "Có rất nhiều ô tô đến đây." Chưa đầy một phút sau, cô cau mày khi thấy khoảng hai mươi người đàn ông xuống xe bao vây ngôi biệt thự.
Mộ Thiện lập tức quay về phòng, cô hoảng sợ khi thấy Châu Á Trạch không biết ngồi dậy từ lúc nào. Sắc mặt anh ta tái nhợt, trên ngực còn lớp băng khá dầy. Anh ta nói với Mộ Thiện: "Chị dâu...đứng ở bên cạnh tôi."
Tầng dưới vọng lên tiếng nói chuyện vừa tiếng bước chân hỗn loạn.
Vài phút sau một thân hình cao lớn đi vào phòng, đó là Lâm Ngư. Sắc mặt ông ta hơi nặng nề, ông ta gật đầu với Mộ Thiện rồi quay sang Châu Á Trạch: "Bọn họ tự nhận là cảnh sát mặc thường phục, đưa cho tôi xem thẻ cảnh sát và đòi lục soát ngôi nhà. Tôi đã đuổi họ ra ngoài rồi."
Lời nói vừa dứt, tầng dưới đột nhiên có tiếng súng nổ, sau đó một người hét lên: "Chết rồi!" Lâm Ngư sa sầm mặt, ông ta lập tức chạy ra khỏi phòng. Châu Á Trạch vẫn im lặng, anh ta vừa thở hổn hển vừa rút một khẩu súng từ dưới gối.
Mộ Thiện không rời mắt khỏi cửa ra vào, Châu Á Trạch như đoán được tâm tư của cô, anh ta nói: "Chị mở cửa ra!" Mộ Thiện gật đầu, cô đến cạnh cửa quan sát tình hình bên ngoài.
Tiếng súng lúc có lúc không, khi thì đanh sắc khi thì nặng nề. Mộ Thiện không biết có phải là ảo giác, cô chỉ cảm thấy mỗi khi súng nổ là cả tòa nhà rung lên. Ở bức tường trắng đối diện lối lên cầu thang, nhiều bóng người chạy đi chạy lại giống như hồn ma di chuyển. Lâm Ngư đứng sừng sững ở đầu cầu thang. Ít nhất có bảy tám người đàn ông đứng trước ông ta, nã đạn xuống dưới tầng một.
Huyệt Thái dương của Mộ Thiện giật giật, tiếng súng nổ bên tai khiến đầu óc cô ong ong. Thai nhi trong bụng dường như cảm nhận được tâm trạng lo sợ của cô, bắt đầu quẫy đạp lung tung. Tuy thai nhi vẫn còn nhỏ, nhưng động tĩnh đủ khiến Mộ Thiện càng thêm căng thẳng. Nhìn thấy một người đàn ông đứng trước Lâm Ngư bị trúng đạn gục xuống, cô cảm thấy cổ họng như kết băng, vừa khô vừa đau rát. Mộ Thiện quay về bên Châu Á Trạch, sắc mặt anh ta khó coi vô cùng.
Mộ Thiện đột nhiên nhớ ra điều gì, cô lập tức rút điện thoại gọi cho Trần Bắc Nghiêu. Nhưng chuông kêu rất lâu, mà đầu kia không có ai bắt máy. Cô buông điện thoại, nhìn Châu Á Trạch lắc đầu. Châu Á Trạch gằn giọng: "Lão già Trương Ngân Thiên muốn cùng hủy diệt đây mà."
Đám người ở bên dưới nhiều khả năng do Trương Ngân Thiên cử đến. Mộ Thiện gọi điện cho Trần Bắc Nghiêu không phải muốn cầu cứu anh, dù sao nước xa cũng không cứu được lửa gần. Cô chỉ muốn báo động cho anh biết, Trương Ngân Thiên đã hành động, phía bên anh còn nguy hiểm hơn nhiều. Tuy không biết hôm nay Trương Ngân Thiên giở trò gì ở buổi lễ động thổ, nhưng ý định của ông ta đúng như lời Châu Á Trạch: trạng chết chúa cũng băng hà.
Thời gian từ từ trôi qua, điện thoại của Trần Bắc Nghiêu vẫn không có ai nghe. Tiếng súng ở bên ngoài dần biến mất. Đối phương tự xưng là cảnh sát, Mộ Thiện nhất thời không dám báo công an. Cô gọi điện cho Diệp Vi Nông kể lại tình hình, Diệp Vi Nông thất kinh, nói sẽ lập tức gọi điện cho thân tín của thị trưởng Tuần, bảo họ đến nơi này.
Thế nhưng ngôi biệt thự của Lâm Ngư nằm ở ngoại ô phía nam thành phố. Người của Diệp Vi Nông muốn đến đây cũng phải đi cả nửa thành phố, ít nhất mất nửa tiếng đồng hồ. Mộ Thiện toát mồ hôi lạnh.
Một lát sau, cô nghe thấp thoáng tiếng kêu của Lâm Ngư: "Gọi người! Mẹ kiếp!"
Vài phút sau, thanh âm của Lâm Ngư cũng biến mất. Mộ Thiện chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngoài tiếng tim đập của chính cô, ngôi biệt thự rộng lớn dường như không có bất cứ tiếng động nào khác.
Cô và Châu Á Trạch nhìn nhau, hai người đều thấy rõ sự nghi hoặc trong mắt đối phương, lẽ nào người ở bên ngoài đều chết cả rồi?
Bên ngoài ngay lập tức vang lên một giọng nói xa lạ đáp lại nghi vấn của bọn họ: "Tao lên trên xem tình hình thế nào, mày canh chừng ở cửa, Lâm Ngư vừa gọi thêm người, chắc chúng sắp đến nơi rồi."
Mộ Thiện lặng người, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Vừa quay đầu, cô nhìn thấy Châu Á Trạch làm động tác ra hiệu cô. Mộ Thiện tiến lại gần, Châu Á Trạch kéo tay cô. Mộ Thiện thuận thế ngồi xổm xuống đất, lúc này cô mới hiểu ý, anh ta bảo cô trốn bên cạnh giường.
Bên ngoài cầu thang có tiếng bước chân nhè nhẹ. Nếu không phải Mộ Thiện tập trung lắng nghe, không phải xung quanh quá yên tĩnh, cô chẳng thể phát hiện ra. Tầm mắt của cô bị thành giường che khuất nên không nhìn rõ động tĩnh ở bên ngoài. Cô chỉ cảm thấy hai tay đổ đầy mồ hôi, bụng cũng bắt đầu nhói đau.
Đột nhiên có một bàn lạnh lẽo nắm nhẹ tay Mộ Thiện đặt trên thành giường. Cô nhướng mắt nhìn, bắt gặp Châu Á Trạch cúi xuống nhìn cô, anh ta động viên tinh thần cô.
Tim Mộ Thiện đập mạnh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, anh nhất định phải sống.
Một họng súng đen ngòm lặng lẽ xuất hiện ở bên mép cửa. Mộ Thiện cảm thấy Châu Á Trạch siết chặt tay cô, sau đó một tiếng "pằng" vang lên và tiếng vật nặng đổ xuống.
Mộ Thiện hơi nhổm đầu nhìn, ngay cửa vào có một người đang nằm, phát đạn bắn trúng mi tâm, máu đỏ từ trán anh ta chảy ra lênh láng.
Dưới tầng một vẫn còn một người nữa.
Bây giờ Mộ Thiện chỉ trông mong, động tĩnh ở trên gác khiến tên ở bên dưới không dám lên trên, trong khi viện binh của Lâm Ngư cũng như Diệp Vi Nông kịp thời tới nơi.
Mộ Thiện ngước nhìn Châu Á Trạch, anh ta buông tay cô, khóe miệng hơi cong lên, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt. Mộ Thiện đứng dậy, rón rén đi về phía xác chết nằm ở cửa, nhặt khẩu súng của hắn rồi lại quay về bên Châu Á Trạch. Châu Á Trạch cúi xuống, ánh mắt anh ta lộ ý cười.
Sau đó anh thở hắt ra. Mộ Thiện nhíu mày khi thấy tấm băng trắng trên ngực Châu Á Trạch thấm máu đỏ. Nhưng anh chỉ lắc đầu, biểu thị anh có thể gắng gượng.
Tầng dưới vẫn tĩnh lặng, mỗi giây trôi qua như cả thế kỷ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Mộ Thiện đột nhiên reo vang, màn hình nhấp nháy ba chữ Diệp Vi Nông. Cô ngước lên nhìn Châu Á Trạch, anh gật đầu. Mộ Thiện bắt điện thoại.
"Mộ Thiện...Bọn tớ sắp đến nơi rồi! Tình hình bên đó thế nào?" Giọng nói sốt ruột của Diệp Vi Nông truyền tới.
Mộ Thiện không khỏi mừng rỡ, nhưng cô chỉ nói ngắn gọn "nhanh lên". Ở đầu bên kia, Diệp Vi Nông cũng trả lời ngắn gọn: "Được, chờ tớ."
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiện định đứng dậy, vai cô đột nhiên bị một lực kéo mạnh. Cô ngã xuống giường của Châu Á Trạch, anh lập tức che chắn lên người cô. Sau đó là hai tiếng súng "pằng! pằng!" và tiếng kính vỡ rào rào.
Theo tiếng súng nổ, thân hình Châu Á Trạch ở bên trên Mộ Thiện giật nhẹ. Mộ Thiện sợ đến mức hồn bay phách tán. Cô muốn ngồi dậy nhưng Châu Á Trạch có sức mạnh kinh người, anh đè xuống khiến cô không thở nổi.
Nước mắt dâng tràn hai khóe mi Mộ Thiện, cô không thể kiềm chế hét lớn: "Châu Á Trạch, anh sao rồi?"
Đến lúc này Châu Á Trạch mới buông thõng tay. Mộ Thiện đẩy người anh ngồi dậy.
Cảnh tượng trước mắt khiến Mộ Thiện hóa đá, cửa kính thông ra ban công bị vỡ thành từng mảnh bắn tung tóe. Một người đàn ông lạ mặt nằm gục giữa đống thủy tinh, máu chảy xối xả từ sau gáy hắn. Hiển nhiên hắn bị Châu Á Trạch bắn trúng đầu.
Còn Châu Á Trạch thì sao?
Anh đang ngồi tựa trên giường, hai tay buông thõng hai bên, khẩu súng đã rời khỏi tay rơi xuống đất. Ngực phải của anh xuất hiện một lỗ nhỏ đang rỉ máu, nơi đó chính là lá phổi của anh.
Nước mắt giàn giụa khiến Mộ Thiện không thể nhìn rõ, cô run run đỡ Châu Á Trạch nằm xuống. Nhưng cô vừa chạm vào người anh, anh rên một tiếng đau đớn, làm Mộ Thiện rụt tay lại, cô nghẹn ngào: "Anh...thế nào rồi? Bọn họ sắp đến nơi, anh hãy cố gắng...cố gắng chịu đựng."
Châu Á Trạch dường như mất hết sức lực, thần sắc vô cùng mệt mỏi. Anh miễn cưỡng mở mắt nhìn Mộ Thiện, và cất giọng thều thào: "Chị dâu...khóc gì chứ...tôi...tôi không chết được đâu..."
Mộ Thiện nắm chặt hai bàn tay Châu Á Trạch: "Tất nhiên anh sẽ không chết! Sweet đang đợi anh ở nước ngoài. Anh đừng nói gì nữa, tôi sẽ lập tức đưa anh đi bệnh viện."
Châu Á Trạch dường như không nghe thấy lời Mộ Thiện nói, đôi bàn tay anh trong tay cô cũng vô cùng yếu ớt. Anh nhìn Mộ Thiện, nhưng ánh mắt của anh rất xa xăm.
"Dâu trưởng như người mẹ..." Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, ánh mắt anh có phần xấu hổ: "Chị dâu, nếu chị hôn tôi...tôi sẽ không chết..."
Mộ Thiện ngây người trong giây lát, nhưng phản ứng của cơ thể nhanh hơn ý thức, cô nhoài người đặt một nụ hôn nhẹ lên vùng trán lạnh giá của Châu Á Trạch. Tuy nhiên, anh ngoái đầu, môi anh dính chặt vào môi cô.
Mộ Thiện sững sờ, nhất thời quên mất phản kháng. Cô chỉ cảm thấy bờ môi lạnh buốt và đầu lưỡi nóng hổi điên cuồng của anh. Hơi thở đàn ông xa lạ tấn công hệ thần kinh của cô, khiến cô không thở nổi.
Một nụ hôn ngắn ngủi nhưng đối với Mộ Thiện như cách một thế kỷ.
Sau đó, Châu Á Trạch bất động, phảng phất nụ hôn vừa rồi đã tiêu hao chút sức lực cuối cùng của anh. Mộ Thiện lùi lại phía sau, thấy anh nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt ngày càng khó coi.
"Tôi muốn thử...mùi vị...người phụ nữ của lão đại từ lâu..." Châu Á Trạch đột nhiên mở mắt, ánh mắt anh có phần mông lung, ngữ khí như tự lẩm bẩm: "Đúng là rất tuyệt..."
Nước mắt Mộ Thiện lại chảy xuống, Châu Á Trạch thở dài: "Tôi có lỗi với anh ấy..."
Sau đó anh gục xuống, không còn bất cứ cử động nào khác.
Mộ Thiện đờ đẫn nắm chặt hai tay anh, toàn thân cô hóa đá.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng động, một người nói nhỏ: "Cô ấy vẫn còn sống!"
Giọng nói mừng rỡ của Diệp Vi Nông vang lên: "Thiện Thiện...cậu không sao đấy chứ?"
Mộ Thiện nhìn Châu Á Trạch mở mắt nằm bất động trên giường. Trông anh như đang trầm tư, lại giống đang ngủ mở mắt. Nhưng cả người anh không một chút sinh khí.
Cô từ từ đứng dậy, cất giọng khản đặc: "Vi Nông...mau đưa tớ đến khu nghỉ mát ở ngoai ô phía đông thành phố."