"Ừ, chào chị nhé Kohaku-san. Tôi đang vội lắm, nên gặp lại sau nhé!"
"Shiki-sama đó ạ? Cậu về nhanh thế sao?"
"Tôi sẽ ra ngoài ngay, nên đừng chuẩn bị cơm trưa nhé!"
"Được rồi, 15 phút!"
Chỉ mất chừng đó để đi từ trường về nhà, tôi lập kỉ lục mới rồi.
Quăng cặp lên bàn, tôi cởi đồng phục ra. Sau khi mặc quần áo thường ngày vào, tôi nhảy ra khỏi phòng.
Từ nhà tôi lên tuyến phố chính còn xa hơn từ đây đến trường.
Nói thực là, tôi không thể nào đến đó trong 15 phút được.
Chị ấy thừa biết tôi sống ở trên đồi, thế mà vẫn chọn giờ hẹn oái oăm như thế.
"---Đáng ghét thật, xem ra chị ấy cũng ác quá đi."
Tôi càu nhàu trong lúc nhảy cóc trên cầu thang.
---Nhói.
"----Ơ."
----Nhói.
Đột nhiên, không hề báo trước.
---Nhói.
Mọi thứ đổi sang màu đỏ rực.
"---Shiki-sama ơi!?"
...Giọng Hisui.
Tiếng bước chân vội vã... xem ra Hisui rất lo lắng.
"Shiki-sama, cậu có đau không?"
Tôi nghe được tiếng cô ấy, nhưng không nhìn thấy gì cả.
----Nhói.
Đau đầu.
"Bình tĩnh nào Hisui-chan. Vấp cầu thang thì chỉ bầm tím chút thôi, nên em đừng gọi bác sĩ.
Nhưng người cậu ấy nóng quá. Chắc là cậu chủ bị ngã do lên cơn sốt đấy, nên hãy chuẩn bị giường ngủ nhé."
"Em rõ rồi ạ. Nee-san này, thế còn cô chủ..."
"Không sao đâu, nếu là chuyện nhỏ cỡ này, chúng ta không cần phải thông báo cho Akiha-sama làm gì. Trong phòng chị đã có sẵn thuốc rồi."
Hisui bước vội đi mất.
Tôi---
"Shiki-san ơi, cậu tỉnh chưa ạ?"
"...Kohaku...san?"
"Vâng ạ. Shiki-san này, cậu vừa ngã cầu thang đó. Rất may là cậu không bị làm sao, nhưng cậu đang sốt quá. Tôi đoán cậu định ra ngoài, nhưng xin cậu hãy nghỉ ngơi đã ạ."
Kohaku-san đặt tay lên vai tôi và đỡ tôi đứng dậy.
"Không---tôi ổn mà, tôi không cần nghỉ ngơi gì đâu. Tôi vừa chạy một mạch về đây, nên hơi choáng thôi."
"Không được đâu! Mặt cậu xanh mét đây này, cứ như sắp nôn ra ấy!"
"Nhưng, tôi đã hứa rồi---"
"Nếu cậu muốn báo cho bạn bè rằng mình phải lỗi hẹn, thì để tôi gọi cho. Nếu cậu còn gắng sức nữa, tôi sẽ rút kim tiêm ra chích cho cậu một mũi đó."
...Chị ta đứng chắn trước mặt tôi, giống như muốn cấm tôi ra ngoài vậy.
---Nhói.
Tôi đau đầu quá.
Tôi---
---Dù vậy, tôi vẫn không thể lỡ hẹn được.
"A----!"
Có cảm giác như bị gai đâm vào thái dương.
Cố nhịn đau, tôi bước về phía trước.
"Cậu không được ra ngoài đâu Shiki-san! Nếu cậu cứ cứng đầu, tất cả chúng ta sẽ bị Akiha-sama mắng mất!"
Kohaku----san, cố gắng, chặn đường tôi, không cho tôi ra ngoài.
"----"
....Tôi biết tại sao.
Cho dù tôi có cố chăng nữa, thì với cơn đau đầu này, chắc tôi cũng ngất xỉu dọc đường thôi.
Thế nên chị ấy mới muốn tôi ở nhà.
Nhưng tôi không buồn nghe.
"....Câm....đi."
Tại sao ư?
Tôi chẳng biết tại sao nữa.
Tôi chỉ nghĩ rằng nếu không gặp Senpai ngay bây giờ, thì sẽ không còn lúc nào tôi được thấy chị ấy nữa.
"Nếu lời hứa của cậu quan trọng đến thế, tôi sẽ đến xin lỗi bạn của cậu, nên cậu hãy về phòng và nghỉ---"
"Câm ngay! Chị đang chắn đường tôi đấy...!"
"A---"
Tôi đẩy mạnh Kohaku-san sang một bên và chạy thẳng ra ngoài.
"Đừng làm thế mà, Shiki-san...!"
Tôi lờ tiếng gọi đó đi và cố hết sức để không nôn ra.
Chạy.
Giống như đang đuổi theo lời hứa với Senpai,
giống như đang đuổi theo một thứ mà chính tôi cũng không biết nữa,
tôi loạng choạng chạy trên đường như sắp ngã lăn ra.
----Con đường đầy ắp người qua lại.
Ánh nắng chói chang.
Người đông nhộn nhịp đến rối cả mắt.
Tại sao bọn chúng phải làm thế?
Những sinh vật có trí tuệ lại đi tụ tập với nhau mà chẳng vì một vấn đề quan trọng gì. Chẳng khác nào lũ kiến hôi.
"----"
....Mọi thứ đều mờ nhạt dần.
Là vì tôi đang choáng váng?
Cảm giác như tôi...không còn là tôi.
"---Sen, pai."
Tôi nhìn quanh quất.
Chị ấy---đâu rồi?
Đầu óc tôi như trôi đi, và vẫn không thấy chị ấy đâu.
----Vẫn không nhìn thấy.
Giữa dòng người qua lại,
tôi vẫn không tìm được chị ấy.
Đám người xa lạ này.
Hư không.
Cảm giác như mọi thứ thật vô nghĩa,
chóng mặt quá...
"Ồ, Tohno-kun đó à. Chị không ngờ em tới đúng giờ đó."
"Sen...pai?"
----Đó là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy không mặc đồng phục.
"....Ừm, chị có hơi quá tay một chút. Chị xin lỗi vì đã bắt em chạy kiệt sức như thế nhé."
---Chị ấy cúi đầu chào.
"----"
Thật ngốc. Chị ấy cần gì phải lo lắng chứ.
"Ơ, Tohno-kun---!?"
.....Hự. Tôi mệt quá.
Nhưng tôi đã đến nơi rồi.
Tôi được thấy Senpai trong bộ đồ của ngày thường, nên tôi phải cố tỉnh táo lại, và rồi chúng tôi sẽ đi chơi cùng nhau---
----Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường rồi.
"Hớ?"
Tôi nhìn quanh quất.
Đây là phòng tôi, và trời đã tối om.
Hisui ở đây, chắc chắn cô ấy đã trông nom trong lúc tôi ngủ.
"Shiki-sama, cậu đã tỉnh rồi ạ?"
"...Hisui. Tại sao tôi lại ở đây?"
Tay và chân tôi không cử động được. Chỉ xoay cổ, tôi nhìn Hisui.
"Shiki-sama, cậu bị ngất xỉu ở ngoài đường.
Bạn học của cậu chủ đã gọi điện về đây và mang cậu về đến biệt thự."
"----À. Tức là, tôi đã---"
Đã xô ngã Kohaku-san như một thằng khốn, và rồi lăn ra bất tỉnh như thế.
"....Tôi ngu quá. Giờ làm sao tôi dám nhìn mặt Kohaku-san nữa."
Lại đau đầu thêm nữa.
...Cơ thể tôi đã đỡ hơn một chút, nhưng đau đầu thì vẫn vậy.
"...Hisui này. Tôi, bị làm sao thế?"
"Shiki-sama, xin cậu hãy nghỉ ngơi. Không có gì nghiêm trọng đâu ạ. Nee-san đã chuẩn bị thuốc rồi, nên nếu cậu còn đau đầu, thì hãy uống nhé."
Hisui mang ra một cái khay bạc với một cốc nước và thuốc của Kohaku-san chuẩn bị.
Nhưng, tôi không muốn uống thuốc vào lúc này.
"...Được rồi. Nếu đau đầu nặng hơn, tôi sẽ uống. Cứ đặt ở đó."
"Nhờ vào ơn của Makihisa-sama, Nee-san đã được học về y dược.
Trước khi Makihisa-sama qua đời, chị ấy vẫn được giao nhiệm vụ chăm sóc sức khỏe cho ông chủ đó ạ."
Hisui lại quay về với gương mặt không cảm xúc như mọi khi và nói về những thứ mà tôi không hề muốn biết.
"A....!"
Đầu tôi nhói đau thêm.
Dù tôi đang đau kinh khủng, cô ta vẫn đứng đó nhìn, không thèm chớp mắt.
....Cũng đúng thôi.
Tôi là người bị đau, chứ không phải cô ta.
Nếu cô ta làm ra vẻ bị đau hoặc buồn rầu, thì còn rắc rối hơn.
"A---!"
"Shiki-sama, cậu vẫn còn đau sao?"
"---Xin lỗi nhé Hisui."
"Vâng, gì đó ạ?"
"Cô làm tôi ngứa mắt lắm, lui ra đi. Tôi không thể ngủ được nếu cô còn ở đây."
"---Tôi rõ rồi ạ, vậy thì xin phép cậu chủ. Nếu cậu cần gì, cậu cứ gọi tôi."
Hisui bước ra ngoài.
Cuối cùng thì tôi cũng có thể thư giãn.
Cơn đau đầu cũng dịu đi, chắc tôi sẽ ngủ được thôi.
...
......
..........
..............
..................
.......................
..............................
Cốc-cốc. Cửa mở ra.
"---Xin phép nhé Nii-san. Anh tỉnh chưa đó?"
"...Ừ, anh đây. Em cần gì à Akiha?"
"Không ạ, em nghe kể là anh ngất vì chứng thiếu máu, nên em xem tình hình ra sao."
Con bé nhìn tôi nằm trên giường.
Cái liếc khẽ đó nói với tôi rằng nó đang rất lo lắng.
...Nói thẳng nhé, tôi thấy ngứa mắt vô cùng.
"Anh ổn. Cũng không làm sao đâu, nên anh cũng không cần ai chăm sóc hết. Quay về phòng đi Akiha."
"---Nii-san, sao anh lại nói thế?
Đã đến giờ ăn tối rồi mà. Em đến gọi anh xuống thôi."
...Ăn tối...?
Ồ, đã đến giờ rồi sao?
Nhưng tôi cũng không đói lắm, và tôi càng không muốn nuốt cái gì hết.
"Anh không thèm ăn, nên anh sẽ không ăn tối đâu. Anh khỏe mà, nên em đi ra ngoài đi. Anh không cần."
"....Em hiểu rồi. Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi. Nhưng này Nii-san, nếu anh đang thức, thì anh nhớ bật đèn lên nhé. Cố nhìn trong bóng tối sẽ làm hại mắt anh đấy."
"---Anh không sao cả. Thế này thoải mái hơn."
"..."
Dù vẫn còn muốn nói thêm, nhưng con bé đành rời đi.
"...."
Khó chịu thật.
Hisui, rồi Akiha nữa, bọn họ làm như tôi sắp chết đến nơi rồi ấy.
Không phải bình thường tôi vẫn thế này sao?
Tôi cũng có ho khạc ra máu đâu, vậy tại sao người ta không để tôi yên?
---Kít.
Trong bóng tối, tôi đang tự nghiến chặt răng.
"..."
Dây thần kinh của tôi như đang bị cứa vào.
Nếu cứ thức thế này, thì đến kiệt quệ mất.
Dù không mệt, nhưng tôi phải cố mà ngủ.
Tôi bước xuống phố chính.
Bây giờ là khoảng 0 giờ 2 phút.
Đêm chủ nhật tối om.
Không còn ai đi trên đường cả.
Tôi đã chọn nhầm thời điểm sao?
Nếu tôi ra ngoài vào một giờ trước, có lẽ tôi đã không phải mất công tìm kiếm như thế.
Kéo lê, bước đi.
Tiếng kéo lê này,
không phải do bước đi của tôi,
mà do thứ khác.
Thời điểm thật chuẩn xác.
Nếu tôi ra ngoài từ một tiếng trước, làm sao tôi dám bước đi thoải mái như thế này.
Kéo lê.
Một tay túm tóc cô gái, tôi bước đi.
Tóc dài. Bởi vì cô ta trông giống Akiha, nên tôi đã chọn cô ấy. Không phải vì khuôn mặt, mà vì mái tóc.
Tôi buông tay khỏi tóc cô gái đó.
Vẫn còn bất tỉnh, cô ấy rơi bịch xuống đất.
Tôi chưa giết cô ấy.
Tôi còn chưa ăn tối, nên phải làm cho món ăn càng ngon miệng càng tốt.
Tôi đã được nghe kể rằng máu của người chết rất lạnh và vị tởm lợm lắm.
Cái cổ trắng ngần này quá mĩ miều luôn.
Một tay nắm chặt dao, tôi đưa miệng mình lại gần---
Sau khi mơ đến đó, tôi tỉnh lại.
"---!"
Tôi tỉnh dậy và tư duy bắt đầu rõ ràng hơn.
Họng khô rang và toàn thân căng cứng.
"Giấc mơ---quái gì thế này..."
Tôi không tin nổi.
Mò ra ngoài vào nửa đêm, đánh ngất một người phụ nữ lạ mặt, và kéo cô ta vào một ngõ tối.
Thật quá điên rồ.
Vì đó là giấc mơ, nên cũng không sao cả, nhưng nếu là hiện thực thì kinh khủng quá.
Tiếng thở của tôi nghe rõ mồn một.
Tôi phải hít thở chậm lại.
Dụi mắt, tôi hít thật sâu.
....Sau giấc mơ đó, tôi không nghĩ mình còn ngủ tiếp được nữa.
Bật đèn lên, tôi vớ lấy một quyển sách và đọc cho đến khi trời sáng.
Mắt tôi, dần dần,
quen với bóng đêm.
"----Cái..."
Tôi há hốc mồm.
Đây đâu phải phòng của tôi.
Một ngõ cụt.
Dao trong tay.
Trước mặt tôi,
nằm đó một cô gái mà tôi không quen biết.
"Ha---"
Cái,
Cái quái gì thế này?
Chẳng phải đây là mơ sao?
Chẳng phải đây là giấc mơ lúc nãy sao?
"----"
Chắc chắn là mơ rồi.
Bởi vì đã bao giờ tôi muốn làm như thế này đâu.
Tấn công một người phụ nữ xa lạ,
cắt dao dọc theo những "đường chết" trên cơ thể mảnh dẻ này,
muốn nhìn thấy màu đỏ, màu máu từ những mảnh thịt vụn, không thể----không thể nào?
Đúng, không thể có chuyện tôi muốn làm như thế được.
Nhưng, không rõ vì sao---tôi lại nghĩ rằng, mình đã làm điều đó một lần rồi mà.
Cắt vụn ra.
Cắt vụn ra.
Cắt vụn ra.
Cắt vụn ra.
Nếu tôi làm được điều đó,
thì tôi sẽ được giải phóng, trở thành một kẻ không còn bị ai ràng buộc nữa.
Nhớ lại thì,
đã từng có người nói vậy rồi.
---- Mày, giống như tao, rồi sẽ trở thành thằng sát nhân, Tohno Shiki ạ.
"Câm đi!"
---Thừa nhận đi, thằng giết người.
Tâm ma của mày chính là thứ mà mày muốn đạt được---
"Câm...ngay!"
Nhưng, thế này là sao?
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Tại sao tôi lại làm thế này?
Và tại sao dù đã nhận ra tình thế, mà tôi vẫn dí dao lên cổ cô ta?
Nếu đây không phải mơ, mà là thực tại,
chẳng phải tôi đã phát điên rồi sao?
"----Ưm."
Mi mắt chớp động.
Cô ấy đang mở mắt ra.
Trước lúc đó,
tôi phải chặt đầu cô ta ngay, không thì---
"A."
Dao đã giơ lên,
Nhưng,
"....Anh là ai?"
Giọng cô ta.
Cô ta thình lình nhìn thấy con dao kề sát cổ.
"A---"
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Tiếng la của cô ấy bị nhấn chìm bởi tiếng thét của tôi.
Gào lên. Giống như con thú hoang dại, tôi vừa gào lên vừa chạy.
Tôi thở dốc.
Ngón tay run lẩy bẩy.
Đầu óc trắng trơn.
Nhưng tôi đã kịp thu dao lại và chạy đi trước khi chém chết cô ấy.
Nhưng, nếu cô ta không kịp tỉnh lại,
thì tôi đã---
"Ha, ha, haha, hahahahaha.........!"
Sợ thật.
Quá sợ luôn.
Đáng sợ hơn tất cả những gì tôi từng trải qua.
Nửa cười, nửa thở hổn hển, tôi chạy.
Nó đang bám theo tôi.
Nó đang túm vào lưng áo tôi.
Cho dù chạy nhanh đến mấy---tôi vẫn không thoát khỏi nỗi sợ của chính mình.
*hộc* *hộc* *hộc*
Tôi lao thẳng vào phòng và cố khóa cửa lại.
Tôi cố mãi, mà vẫn không được.
Ngón tay.
Ngón tay tôi run lên bần bật. Chỉ có mỗi việc đẩy chốt cửa thôi, tôi cũng không làm nổi.
*hộc* *hộc* *hộc*
Sợ quá.
Nếu tôi không khóa chặt cửa, nó sẽ theo vào mất.
Nó là gì thì tôi còn chưa rõ.
"....!"
Tôi phải, khóa trái cửa lại.
Tôi không thể cho nó vào đây được.
Tôi không thể cho nó rời khỏi đây được.
Nhưng tại sao?
Tôi không biết.
Tôi không biết, nhưng tôi vẫn cố gắng khóa cửa bằng được.
Tôi thức trắng đêm chỉ để khóa cửa.
Nhưng càng cố, tôi càng không làm nổi.
Đó là khi tôi nhận ra,
mình đã hoàn toàn mê sảng rồi.