Hồ Cẩn Huyên không chút để ý mở chiếc Porsche của cô ra, đầu óc nghĩ tới chuyện mới vừa xảy ra, cô lại càng nghi ngờ hôn, bản lĩnh của cô cô biết, tại sao vẫn không tìm được người ở chỗ tối, không thể nào mỗi lần cô quay đầu nhn hn, đu bị hn trn mt, trừ phi thực lực của đi phơng ở phía trn c. "Cẩn, thế no? C g khng đúng sao?" Thợng Quan Văn Kỳ nhn bộ dng mt hồn của Hồ Cẩn Huyn bn cạnh, mở miệng hỏi, từ sau khi ra khỏi khch sạn c đu c vẻ khng yn lòng, chẳng lẽ khi thi hnh nhiệm vụ lúc nãy đã xảy ra chuyện g anh khng biết chuyện. "Khng có gì?" Hồ Cẩn Huyên lắc đầu, cười nói, đây có lẽ chỉ là suy đoán cá nhân của cô, không cần khiến người khác lo lắng cho cô. Thượng Quan Văn Kỳ nhìn dung nhan tuyệt mỹ khi láu xe của cô, nhíu nhíu lông mày xinh đẹp, rất rõ ràng không tin lời của cô.
"Thật, em không lừa anh, ngồi vững vàng, em muốn tăng tốc, nếu không chờ em về đến nhà nhất định bị bắt, ha ha ha. . . ." Hồ Cẩn Huyên cười nói, sau đó bắt đầu đạp mạnh chân ga, xe con lửa đỏ trong nháy mắt nhanh chóng đi tới ở trên đường lớn, bỏ lại rất nhiều chiếc xe ra sau. Ước chừng năm phút, xe con lửa đỏ đã chạy ra ngoại ô thành A, ở trong đường núi khó đi, xe con không có giảm bớt tốc độ chút nào, xem ra xe chủ nhân rất là quen thuộc đối với đường núi gập ghềnh như vậy. Không biết xe chạy bao lâu rồi, rốt cuộc đã đi đến một cái biệt thự sáng ngời, kiến trúc của biệt thự này tỏ rõ chủ nhân không tầm thường. Có người nào nghĩ đến biệt thự mang tính nghệ thuật như vậy lại xây ở lưng chừng núi. Theo xe đến, cửa sắt lớn củabiệt thự tự động mở ra, trong nháy mắt ở chung quanh xe con xuất hiện rất nhiều tuyến hồng ngoại, không ngừng tiến hành dò xét thân phận của người trong xe và xe, làm cho người ta không thể không thầm than kỹ thuật cao. Lấy được xác nhận rồi, thanh âm máy móc vang lên trong nháy mắt: "Xác nhận xong, mời vào!" Hồ Cẩn Huyên đạp chân ga chạy tới bãi đỗ xe ngầm trong biệt thự, rắc rắc . . . . cửa sắt đóng lại trong nháy mắt. Khi Hồ Cẩn Huyên và Thượng Quan Văn Kỳ tiến vào đại sảnh biệt thự, những đồng bọn khác đã chờ ở đó. "Đã về rồi!" Người đàn ông tóc vàng ngồi trên ghế sa lon phát hiện bóng dáng của bọn họ đầu tiên, dịu dàng nói, đây là Kim Hạo thiên, có huyết thống Trung Quốc và huyết thống Anh quốc, hình tượng vương tử điển hình, thu tập tình báo là sở trường của anh, văn nhã là bộ mặt ngoài của anh, không biết có bao nhiêu người tự tay dâng lên toàn bộ tính mạng bản thân chỉ vì khiến anh cười một tiếng, nhưng anh giống như là một vương tử cô đơn, không có ai có thể đả động anh. Hồ Cẩn Huyên gật đầu một cái, coi như là chào hỏi. "Cẩn, Kỳ, khổ cực, thuận lợi chứ!" Giọng nói thăm hỏi ngọt ngào, thanh âm không giống giọng nữ trò chuyện trong vệ tinh vừa rồi chút nào, chỉ thấy diện mạo của đối phương vô cùng tương tự với giọng nói của cô, bề ngoài nhỏ nhắn ngọt ngào hợp với giọng nói đặc biệt ngọt ngào, nên có không ít phái nam vì cô mà mê đảo! Tuyệt đối sẽ không có người tin tưởng một cô gái có giọng nói ngọt ngào như vậy lại là người đứng đầu tổ chức! Đối với năng lực lãnh đạo của cô, không có ai không bội phục. Tin đồn vũ khí của cô là tóc, chớ xem thường mái tóc của cô, khi giết người không hề thua kém dao găm chút nào, người có thể phát huy tóc đến trình độ như thế, trên thế giới đại khái cũng chỉ có cô! Nhưng vũ khí của cô thực sự chỉ có mái tóc kia sao? Chỉ có người quen thuộc mới biết trên dưới toàn thân của cô đều là công cụ giết người, là một nhân vật kinh khủng trong tổ chức. "Hi, có phải em quá lo lắng hay không, bản lĩnh của Cẩn chúng ta đều biết, huống chi còn có Kỳ che chở." Quan Hạo Vũ mới từ phòng bếp đi ra nói với thủ lĩnh Lý Vân Hi, lời nói như thế, nhưng trong giọng nói lại không hề có chút không ủng hộ nào với cô gái ngọt ngào kia. Mặc dù Lý Vân Hi là thủ lĩnh của bọn họ, nhưng mà ở nơi này bọn họ vẫn dùng hình thức bạn tốt ở chung, mà không phải quan hệ trên dưới, gọi thẳng hô tên đã trở thành thói quen của bọn họ. Chỉ thấy anh mặc y phục của đầu bếp, trong tay bưng dĩa thịt bò bít tết vừa ra lò, chớ thấy bộ dáng anh có vẻ vô hại, thật ra thì thuật ám sát của anh đã đạt tới cảnh giới khó lòng phòng bị, tin đồn anh giết người không dùng vũ khí. Anh yêu thích xuống bếp, là hình tượng người đàn ông ở nhà bình thường, rất khó tưởng tượng một người đàn ông đẹp trai vậy lại yêu thích xuống bếp. "Hi luôn luôn thiên vị như vậy, mỗi lần đến phiên Cẩn thi hành nhiệm vụ đều lo lắng không ngừng." Cô gái xinh đẹp ngồi ở đầu ghế sa lon khác chu môi nói, trong giọng nói lại không có ghen, động tác của cô hoàn toàn không tương xứng với diện mạo của cô, rõ ràng là vóc người nóng bỏng xinh đẹp lại hợp với cử động đáng yêu, làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Đây chính là Quý Dữ San mà người ngoài gọi là 'Tử Hạt Tử', đừng thấy diện mạo cô xinh đẹp, nhưng thật ra là một nhân vật rất thanh thuần, đồng thời cũng là người có lực sát thương lớn nhất, binh khí của cô là một lưỡi hái, không ai biết cô đến tột cùng giấu lưỡi hái ở nơi nào, nhưng tin đồn lưỡi hái ra, tất tẩm máu. "Em ghen cũng vô ích, ai kêu em không có diện mạo như Cẩn." Hồ Chính Phong bên cạnh cười nói, người nghiêm túc nghe sẽ nghe ra sự cưng chiều, chỉ là một cô gái nhỏ bị chọc tức điên lại không có lĩnh ngộ. Chớ nhìn bộ dáng anh như vậy, thật ra là người máu lạnh nhất trong mắt người đời, am hiểu mọi tử huyệt trên thân thể con người, thường giết người ở trong lúc vô hình, đại khái chỉ có tại trước mặt bạn tốt mới lộ ra bộ dáng bất cần đời như vậy! Không thể không nói bảy người trong tổ chức của bọn họ đều là báu vật, nam tuấn nữ xinh, dáng ngoài không chút nào thua những siêu sao. "Anh có ý gì? Diện mạo em rất kém cỏi sao?" Quý Dữ San nâng nâng bộ ngực kiêu ngạo của cô, cười nói, dáng dấp cô rất kém cỏi sao? Sao Hồ Chính Phong này luôn chọc cô? Thật là tức chết cô. "Khụ khụ khụ. . . Ý tứ trên mặt chữ." Hồ Chính Phong quay đầu ra nói, tiểu nha đầu này trổ mã thực không tệ, chỉ là cá tính cô quá phóng khoáng, sao hoàn toàn quên mất đây là đại sảnh, những đồng bọn khác còn ở đây, coi như cô không thèm để ý, anh vẫn để ý vẻ đẹp của cô bị người khác biết. "Anh. . . . O o. . . ." Quý Dữ San vỗ ngực, tức giận nói không ra lời. "Tốt lắm, Phong, anh tạm thời ít nói hai câu đi." Lý Vân Hi nói, thật không biết hai người kia xảy ra chuyện gì, ngày ngày không gây gổ giống như không được, điển hình là oan gia vui mừng. "Tôi nói cái tên tiểu tử này, thích người ta thì cứ nói thẳng đi, không có chuyện gì cứ trêu chọc cô ấy, hiện tại, cách theo đuổi như vậy đã không còn dùng được, chờ một chút, anh dạy cho cậu các chiêu tán gái, bảo đảm cô ấy yêu cậu yêu chết đi sống lại." Quan Hạo Vũ nhỏ giọng nói, sau đó cười hì hì đặt thịt bò bít tết vừa làm xong ở trên bàn ăn. "Mọi người tới đây nếm thử thịt bò bít tết tôi mới phát minh, xem mùi vị có ngon hay không." Quan Hạo Vũ cười nói. "Oa. . . . Có lộc ăn, rất lâu chưa ăn món mà Hạo từ mình làm rồi." Hồ Cẩn Huyên khoa trương nói, bởi vì trong tổ chức chỉ có một mình cô đã kết hôn, cho nên không thể nào ngày ngày chạy đến tổng bộ ăn chực, nếu không tổ chức sẽ bởi vì cô mà bại lộ, cũng chỉ mình cô không được ăn đồ ngon như vậy mỗi ngày. "Cẩn, cậu có phải quá khoa trương hay không, mấy ngày trước không phải ông xã thân yêu của cậu mới vừa thuê đầu bếp Baker Yamcha đứng đầu thế giới đến nhà cậu nấu cơm sao? Muốn ăn thức ăn ngon thì tùy thời đều có thể." Quý Dữ San cười nói. "Nhưng đâu có giống nhau, mình ăn thức ăn mà Hạo làm lớn lên, có tình cảm nhất định, bảo mình không ăn thật đúng là không quen, mình không khách khí." Hồ Cẩn Huyên nói, cầm dao nĩa bên cạnh bắt đầu động thủ. Từ lúc nhỏ bọn họ đã bắt đầu ở chung, lúc ấy người biết làm cơm chỉ có Quan Hạo Vũ, cho nên anh gánh vác chức trách đầu bếp của bọn họ. "Ăn thật ngon, Hạo, tài nấu nướng của anh lại có tiến bộ đó!" Hồ Cẩn Huyên hưởng thụ nói. "Dĩ nhiên, cũng không xem anh là ai." Quan Hạo Vũ nói như chuyện đương nhiên. "Ha ha ha. . . . Thích thì ăn thêm chút." Lý Vân Hi cười nói, sau đó bắt đầu cắt thịt bò bít tết cho cô, Hồ Cẩn Huyên cũng không có quá nhiều kỳ quái với việc này, giống như chuyện như vậy là thường xảy ra.