Trọng Sinh Sủng Phi

Chương 37: Đại khai sát giới


Chương trước Chương tiếp

Editor: Linh

Phùng Liên Dung nằm nhìn một lát, Chung ma ma đi qua nói: “Vừa rồi phòng bếp phái người đến, nói Điện hạ săn được nhiều món ăn dân dã, có thỏ, hươu bào, thịt sói, hỏi chủ tử muốn ăn cái gì?”

“Đánh được nhiều vậy á!” Phùng Liên Dung chảy nước miếng.

“Heo rừng,” Phùng Liên Dung đầu tiên liền nói, “Làm món canh giò heo hầm.”

Gần đây khẩu vị của nàng lớn, thích loại canh thịt đậm này, không chút nào cảm thấy béo ngậy.

Chung ma ma lắc đầu, “Món này cần mấy canh giờ lận, sáng mai lại ăn, nếu chủ tử muốn ăn bây giờ, làm món đơn giản chút.”

Phùng Liên Dung hơi chút thất vọng, nghĩ nghĩ nói: “Vậy thì hươu bào đi.”

“Hươu bào nặng vị, ngâm một ngày mới được.

Phùng Liên Dung liếc Chung ma ma một cái, đây không phải là đùa nàng à, tổng cộng chỉ có bốn dạng, hai dạng đã không thể ăn, nàng thở phì phì nói: “Vậy thì tùy tiện đi.”

Chung ma ma cười rộ lên: “Hay là nô tì cho chủ tử một chủ ý, làm bát hà cung.”

“Bát hà cung?” Phùng Liên Dung ngạc nhiên, “Là cái gì vậy?”

“Đó là món mà người ở cố hương chúng ta thường ăn, bát hà cung này ấy, chính là thịt thỏ thái miếng mỏng, dùng rượu tương tiêu ướp một lát, lúc ăn thì dùng phong lô ăn, đợi phong lô chuẩn bị xong, canh bên trong nóng lên liền bỏ thịt thỏ vào...”

Chung ma ma còn chưa nói xong, Phùng Liên Dung đã thúc giục: “Vậy nhanh lên, nhanh lên, lát nữa muộn rồi, đói lắm.”

Chung ma ma liền biết nàng muốn ăn, chạy nhanh bảo hoàng môn đi nói với Ngự thiện phòng.

Lúc này Vương ngự trù đã xử lý qua mấy món ăn dân dã, chỉ chờ bên kia nói muốn ăn gì, kết quả đến đây là món bát hà cung, Vương ngự trù nghĩ chủ ý này tốt!

Bát hà cung là món ăn vui vẻ, cũng được coi là món ăn nổi tiếng, nghe sư phụ hắn nói tiền triều rất thịnh món này. Lúc đó thỏ hoang phải mất giá cao mới mua được, có thể thấy được có bao nhiêu người ăn.

Có điều món ăn này, thịt thỏ là quan trọng nhất, nhúng vào canh lại càng tốn tâm tư, hắn suy nghĩ một lát mới bắt đầu động thủ.

Phùng Liên Dung ngàn trông vạn ngóng, rốt cuộc thấy được phong lô, ngửi một cái, vị canh nồng đậm, nhưng nhìn vào bên trong nước canh trong suốt, cũng không biết thả cái gì.

Lát sau thịt thỏ thái mỏng cũng được bưng lên, Phùng Liên Dung gắp lên nhìn, mỏng đến độ trong suốt, có thể từ bên này nhìn rõ Châu Lan ở đối diện.

Vương ngự trù tay nghề quả nhiên tốt, chỉ bằng kỹ thuật thái thịt này cũng đủ đứng vững ở Ngự thiện phòng.

Nàng đang suy nghĩ, Kim Quý Ngân Quế lại theo thứ tự tiến vào, mang lên một bàn đầy đồ nhúng, dù sao Phùng Liên Dung cũng không biết đó là những gì. Bọn Ngân Quế cũng không dám giới thiệu cái gì, chủ tử ăn qua mỗi loại, thích cái nào thì ăn cái đó, về sau trong lòng Vương ngự trù cũng có cái để.

Đây là lần đầu tiên Phùng Liên Dung dùng phong lô, do khẩu vị của Hoàng thái hậu, Hoàng thượng nên bình thường Ngự thiện phòng bọn họ cũng không làm.

Kim Quế lại bưng nhiều rau tiến vào, có bạch tùng, cọng tỏi non, rau hẹ.

Phùng Liên Dung nhìn hoa cả mắt, đợi đến nước canh lăn tăn, Bảo Lan gắp một miếng thịt bỏ vào, chỉ qua một lát, màu thịt thỏ liền đẹp như màu mây chiều, nước canh vừa vặn làm bầu trời.

“Khó trách gọi là bát hà cung.” Phùng Liên Dung chọn một cái nhúng, kêu Bảo Lan nhúng cho nàng.

Mười hai loại nhúng không giống nhau, bữa cơm này quả đúng là ăn hết mĩ vị trong thiên hạ.

Mắt thấy cũng ăn không hết, nàng kêu Chung ma ma và bốn cung nữ nếm thử.

Mùi bay ra, Đại Lý và mấy hoàng môn đứng ngoài cửa liên tục nuốt nước miếng, mùa đông lạnh, bọn họ cũng không có mệnh tốt như vậy. Kết quả đang thèm phải chết, Kim Quế bê một cái chậu to ra: “Chủ tử thưởng, nói cũng sắp mừng năm mới, đại gia đều ăn chút.”

Đại Lý cười hì hì cảm tạ, cùng ba người khác cầm đũa chia sẻ.

Phùng Liên Dung ăn uống no đủ, một giấc ngủ đến hừng đông.

Mắt thấy sáng mai chính là mùng một, nếu là bình thường nàng cũng phải đi chúc Tết, nhưng bây giờ nàng đang có thai, Hoàng thái hậu săn sóc, cũng không cần nàng đi.

Cho nên sáng dậy ăn xong bữa cơm tất niên, nàng chỉ cần chờ bên trên phát thưởng. Quý nhân như các nàng, hàng năm qua năm mới cũng đều có tiền thưởng, còn có vải dệt, trang sức, đều là quy cách thống nhất. Quả nhiên lập tức có tiểu hoàng môn đi lại truyền chỉ thưởng đồ.

Phùng Liên Dung tạ ơn.

Bảo Lan nhanh chóng lấy hộp bên trong ra, nàng đã biết thói quen của Phùng Liên Dung, mỗi lần được thưởng gì đó đều phải đếm một lần sau đó mới cẩn thận cất kỹ.

Năm nay được nhiều hơn năm trước, nàng càng được nhiều hơn chút, thoi vàng nén bạc đổi ra cũng được 120 lượng, tính ra một năm này miệng Phùng Liên Dung phồng to, thật sự là phồng to bội phần đâu.

Nhưng lần này nàng không có thu hồi toàn bộ, chỉ để vàng vào, lại lấy ra chút bạc, chia thành chín phần, cho Chung ma ma, bốn cung nhân, bốn hoàng môn mỗi người một phần. Chung ma ma nhiều hơn ít, có 40 lượng, người khác, mỗi người 12 lượng.

Cộng lại là một số bạc lớn.

Chung ma ma vội khuyên nhủ: “Chủ tử cần gì như vậy, hầu hạ chủ tử là việc thuộc bổn phận của chúng ta, nào có thể thưởng nhiều như vậy.”

“Không nhiều lắm, năm nay ta được mấy trăm lượng bạc, không phải ma ma nói sau này sinh con ra còn được rất nhiều sao, này đó tính cái gì? Đều cầm đi, bằng không ta sẽ tức giận.”

Phùng Liên Dung vẫn nhớ chuyện của một đời trước, những người này đi theo bên người nàng rất khổ, ưu việt gì cũng không có, đi ra ngoài còn bị người bắt nạt, hiện giờ nàng tốt hơn chút, tự nhiên đối các nàng cũng phải tốt hơn nhiều.

Suy bụng ta ra bụng người, trước kia nàng nghèo túng như vậy nhưng các nàng cũng chưa từng ghét bỏ nàng, vẫn đều một mực chăm sóc tốt cho nàng.

Chung ma ma thấy vậy cũng chỉ có thể nhận, cung nhân và hoàng môn đều nói lời cảm tạ.

Phùng Liên Dung lại cho hai ma ma khác mỗi người một hồng bao, xem như đáp tạ mấy tháng này chăm sóc.

Hai ma ma tự nhiên là vui vẻ ra mặt.

Các nàng thường cách một đoạn thời gian đều sẽ đi bẩm báo với Hoàng thái hậu, 15 ngày lại đi một lần.

Hoàng thái hậu nghe xong gật đầu: “Tất cả không có chuyện gì là tốt rồi.” Lại ngừng một chút, “Phùng quý nhân như thế nào?”

Bà phái hai người này đi cũng không phải chỉ vì đứa bé trong bụng Phùng Liên Dung, cũng là muốn xem xem nàng là người như thế nào. Tuy rằng Thái tử thuyết phục bà tạm thời không động đứa bé này, nhưng nếu Phùng Liên Dung không tốt, đứa bé này đương nhiên là không thể để nàng nuôi.

Hai ma ma vội nói: “Phùng quý nhân rất tốt, không có cái giá, cũng không có tâm nhãn gì.”

Hoàng thái hậu nghĩ, năm đó Hồ quý phi cũng biểu hiện là không có tâm nhãn gì, kết quả đứa nhỏ sinh ra liền tranh cái này tranh cái kia.

Có đôi khi, người thay đổi thật sự rất nhanh.

Bà khoát tay: “Tiếp tục nhìn đi.”

Hai ma ma vội vàng ứng một tiếng.

Gần nhất Hồ quý phi như bị giam cầm, bởi vì Thái tử giám quốc, mắt thấy hai đứa con trai là không trông cậy được vào, bà ta lòng sinh sợ hãi. Nhớ ngày đó bà ta đối nghịch với Hoàng thái hậu, Hoàng hậu thế nào, sau này một khi Thái tử đăng cơ, bà ta còn có đường sống sao?

Ngày hôm đó Hồ quý phi liền đi cầu kiến Hoàng thượng.

Vốn Hoàng thái hậu hạ lệnh không có bất cứ phi tần nào cầu kiến, nhưng Hồ quý phi dù sao cũng không giống vậy, ngay cả Hoàng Ứng Túc cũng muốn giúp bà ta, thông báo với Hoàng thượng.

Mà lần trước Thái tử bị thương, Hoàng thượng hiểu rõ trái tim mình vẫn luôn hứng về Hồ quý phi, hai người lại lần nữa hòa hảo.

Nhưng mà, Hồ quý phi vừa nhìn thấy ông ta liền khóc: “Hoàng thượng bị bệnh thật sự là khiến thiếp thân lo lắng, hôm qua còn mơ thấy Hoàng thượng bị bệnh nghiêm trọng, sau khi thiếp thân bừng tỉnh liền vẫn luôn không có ngủ, trời sáng lập tức đến gặp Hoàng thượng.”

Hoàng thượng cười rộ lên: “Nàng đây là suy nghĩ nhiều, trẫm không phải rất tốt sao.”

“Nhưng vì sao lâu như vậy vẫn chưa khỏi hẳn?” Hồ quý phi nói, “Toàn bộ quốc gia vẫn cần Hoàng thượng đó, thiếp thân cũng không tin một đám ngự y đó đều trị không hết cho Hoàng thượng.”

Hoàng thượng thở dài, ông ta không phải cũng nóng ruột sao, bằng không cũng sẽ không kêu ngự dược phòng lại chế dược đan, ông ta thật sự không muốn cả ngày tĩnh dưỡng, ngay cả nữ sắc cũng không thể gần. [Móa, sao không chết sớm luôn đi cho lành, cứ edit đến đoạn ông HT vs HQP là ta muốn ói >


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...