Vương Cung.
Theo người đàn ông cất bước xuống xe, bước lên bậc thang được xây đắp từ Ngọc Thạch, lòng của Thất Dạ một hồi căng thẳng.
Mới vừa rồi cô nghĩ đến vấn đề là, thời gian này Gia Mậu thay đổi, rất quỷ dị. Không chỉ có đối với cô, hơn nữa còn là. . . . . . Cơ hồ với bất kỳ vật gì!
Hôm nay cái bộ dáng khuôn mặt kia trấn định tự nhiên, so sánh với trạng thái ở thời điểm cam kết với cô sẽ cho cô có chút trả lại hoàn toàn bất đồng. Anh hình như cả người cũng ở trong trạng thái chiến đấu, mà anh mang theo cô đến đây, là vì loại mục đích gì?
Chuyện này, Thất Dạ hoàn toàn nghĩ không ra!
"Cẩn thận một chút, tùy thời cầm tốt súng, nếu như có bất cứ uy hiếp gì tự mình được quyết định, cũng không cần do dự, động thủ là được." Ở trước khi vào cung, Gia Mậu giúp Thất Dạ sửa sang lại quần áo xốc xếch, đem súng lục nhỏ lần nữa đưa cho cô. Lúc này, anh nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhớ!"
"Gia Mậu, anh không cảm thấy hiện tại mình biến thành bác gái rồi sao?" Mắt Thất Dạ liếc ngang con ngươi hung hăng trợn mắt nhìn Gia Mậu một cái, cười nhẹ một tiếng: "Tôi muốn làm gì, không cần anh phải dạy dỗ có được hay không? Anh yên tâm, tôi không phải người nương tay. Nếu như không phải là bởi vì Chu Đế xuất hiện, tôi có thể thật sự sẽ đem sinh mạng của Mã Tu • Tát Khắc Tư cắt rồi."
...