Cử chỉ của Gia Mậu, cũng không nằm trong phạm vi ý nghĩ của Thất Dạ. Đang lúc hai người thực hiện động tác, người đàn ông dùng lực đẩy cô ra, cô đã chuẩn bị tư tưởng là mình sẽ bị người đàn ông này ném ra ngoài. Nhưng lúc này, người đàn ông chẳng những không làm như vậy, ngược lại còn gắng hết sức chòng ghẹo cô, để cho cô có lòng ưu tư.
Nhưng mà, thời điểm cô muốn chạy trốn, Gia Mậu cũng không để cô được như ý. Một cánh tay của anh vốn giấu ở sau người cô, thời khắc này, cả hai cánh tay đều đem ra hết. Trong đó có một cái không ngừng lần mò ở bộ phận mông của cô, dẫn đến cơ thể cô truyền đến từng đợt run rẩy, mà một cái tay kia thì buộc chặt ở vị trí gáy cô. Cái lưỡi của anh giống như linh xà, xâm nhập vào trong khoang miệng của cô, ác ý trêu đùa đầu lưỡi cô, động tác kia, quả thực là muốn đem cả người cô ăn hết, ác liệt chiếm đoạt.
"Ừ. . . . . ." Thất Dạ đối với việc chính mình bị dẫn lửa thiêu thân, thật sự có chút ảo não, nhưng lúc này, cô lại vô lực kháng cự. Trong lòng cô khẽ nguyền rủa một tiếng, mở to mắt, nhìn đồng tử mắt của người đàn ông này hơi co lại, liền hạ quyết tâm, há mồm muốn cắn anh.
Gia Mậu há có thể để cô được như ý, lúc răng cô chuẩn bị cắn xuống, anh liền ra tay trước để chiếm được lợi thế rồi.
...