Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 12: Đồng Trinh, Tuyên Cáo Mất


Chương trước Chương tiếp

Cái hôn này, kích tình bắn ra bốn phía!

Không khí, chảy xuôi ánh lửa, văng tung tóe khiến cho đám con gái thét lên chói tai, lien tiếp không dứt!

Thất Dạ hoàn toàn lâm vào trạng thái bị động.

Trừ bởi vì đôi tay bị trói chặt không cách nào nhúc nhích, cô chỉ cảm giác lồng ngực nóng ran, tuy là cách lớp áo, nhưng cùng cơ ngực người đàn ông này nhìn như gầy gò, kì thực to con ma sát, nhiệt độ cơ thể cô không ngừng tăng vọt, cơ hồ khiến cho đầu óc của cô cũng muốn nổ tung!

Bên tai, giống như có vô số con ruồi "Ong ong" vang dội, cô ngay cả không gian để suy nghĩ cũng không còn!

Mà đầu lưỡi lửa nóng của Gia Mậu, đã sớm bởi vì thưởng thức được cô ngọt ngào tốt đẹp mà tùy ý xâm nhập, cuốn thẳng lấy cái lưỡi thơm tho của cô thẳng thừng mà hút, mút lên!

"Ưm. . . . . ."

Trong lòng Thất Dạ tự nhủ, thật ra thì cũng không chán ghét bị người đàn ông này hôn.

Trên người anh ta có một loại hơi thở mát mẻ, mùi vị nhàn nhạt này, giống như giọt sương buổi sớm, làm cho người ta cảm thấy sảng khoái. Chỉ là, phương thức của anh ta có chút quá mức tàn bạo thôi!

Cái lưỡi dài, tựa như linh xà (con rắn), đảo qua khoang miệng của cô, dọc theo cổ họng của cô đính vào, như Giao Long ra biển, tráng kiện linh hoạt, đầy đủ lực lượng!

Cảm giác trước nay chưa từng có đánh úp lại. Đột nhiên, khoang mũi hít vào mùi vị giống như đã từng quen biết, khiến trái tim của cô "Phù phù" một tiếng gấp gáp nhảy lên.

Trên thân người này lạnh băng băng, cùng với cái người đàn ông trong bóng tối cô gặp khi chạy trốn trong cái căn phòng nhỏ lúc trước căn bản không có khác biệt!

Mặc dù trên người của anh ta hơi thở rất sạch sẽ, không có nửa phần mùi máu tươi, nhưng thật quá giống ——

Có phải hay không, anh ta cũng nhận ra người lúc đó là cô? Bởi vì cô đắc tội anh ta, cho nên giờ phút này anh ta mới đối đãi với cô như vậy, chỉ vì trả thù?

Chờ một chút, anh ta liệu sẽ lại càng làm thêm chuyện gì quá đáng hay không?

Ý nghĩ của Thất Dạ rối loạn, trong lúc nhất thời liền phân tâm.

Con ngươi Gia Mậu liền ngưng lại, chân mày, thần sắc có lãnh mị trồi lên. Anh mày kiếm nhất hoành, ngón tay thon dài đang ngủ đông ở trong thân thể cô bỗng nhiên đẩy về phía trước.

"A ——"

Bụng dưới một hồi đau nhói thấu tim, Thất Dạ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả phần eo trong nháy mắt đau đớn tê dại, sợi dây nhỏ trói cổ tay, bởi vì sự giãy giụa của cô càng thít chặt, trên làn da trắng non mịn hằn lên vệt máu.

Lông mày, cau chặt, vặn thành nút!

Đồng trinh của cô, tuyên cáo mất!

Thực ra lại là mất vì một ngón tay biến thái, thật con mẹ nó oan!

Lồng ngực bởi vì nổi giận mà không ngừng phập phồng, mắt xinh đẹp của Thất Dạ có hỏa khí bắn ra.

Cái thù này, cô nhớ kỹ!

Coi như không thấy ánh mắt thù hận của cô, răng Gia Mậu ở dọc theo cánh môi bên dưới của cô dùng sức khẽ cắn, mút hút cho đến lúc nước dịch ngọt ngào từ da thịt cô gái chảy ra, mới thỏa mãn mà đem môi mỏng dời đi, than một tiếng, khóe miệng cười, tà ác vô cùng!

Kế tiếp thanh âm phát ra, càng thêm chết tiệt phách lối!

"Chậc chậc, như vậy liền bị làm hỏng, thật đáng tiếc ——"

"Khốn kiếp!" Thất Dạ cuối cùng không nhịn được tức giận, đôi mắt xinh đẹp như ngọc thô dưới biển sâu chưa được mài dũa, sạch bóng lại mang chút ánh sáng lạnh: "Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ khiến cho anh nếm thử loại cảm giác bị làm nhục cùng khổ sở này!"

Môi mỏng của Gia Mậu lơ đễnh hếch lên, đầu lưỡi dài theo khóe miệng nhẹ nhàng liếm một cái, đem tư vị dính lại từ môi của cô, toàn bộ nuốt xuống.

Động tác, dục tình đến bạo!

Thất Dạ giận đến mắt nổ đom đóm, dứt khoát hai mắt trợn ngược, làm bộ đã hôn mê.

Bị loại đàn ông biến thái này mua, cô không sống được!

"Chúng ta nên đi!" Bất ngờ, bàn tay người đàn ông chợt khẽ bóp eo nhỏ của cô, đem cả người cô vác lên trên vai, thanh âm vui vẻ nhàn nhạt cười nói: "Kế tiếp, là thời gian thuộc về thế giới của hai người chúng ta!"



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...