Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 10: Tấm Thân Xử Nữ


Chương trước Chương tiếp

Thân hình người đàn ông, thoạt nhìn khi đứng chỉ là cao to mà thôi, nhưng bị thân thể anh chống đỡ ở trên đài chủ trì, Thất Dạ chỉ cảm thấy cơ ngực của người này cứng rắn như sắt. Hơi thở của anh nồng đậm kiên cường, xâm chiếm vào từng tế bào trên cơ thể cô, rõ ràng là nhiệt độ lửa nóng, lại khiến buồng tim của cô co rút mạnh, cơ hồ hít thở không thông.

Cô cắn chặt hàm răng, cố gắng duy trì tỉnh táo, lông mi thật dài chớp, giống như chấn động cánh mỏng Thu Thiền, khiến cho cặp mắt xinh đẹp kia đẹp đến mê ly mộng ảo.

Nhưng, từ đôi môi anh đào của cô lại nhổ ra một câu tương đối quật cường: "Khốn kiếp, dùng sức đè người, anh có phải đàn ông hay không?"

Khóe miệng Gia Mậu tà tà nhếch lên, môi mỏng sáng bóng, như nhựa hoa anh túc, đẹp đẽ dụ hoặc người, cũng là một loại độc, làm cho người ta nghiện, một khi si mê, liền rơi vào tình cảnh vạn khiếp bất phục!

"Tôi có phải là đàn ông hay không,cô sẽ rất nhanh biết!"

Ngôn ngữ lạnh lùng từ trong miệng anh khạc ra, bàn tay dày rộng, luồn vào trang phục màu đen của cô dò vào bên trong quần xi-líp tìm tòi, ngón tay dài nhọn liền trực tiếp chọc vào trong cơ thể của cô, không để ý vẻ mặt kinh ngạc hai mắt mở to nhìn chằm chằm anh của cô, thăm dò thẳng vào bên trong, giống như nhạc sĩ, ưu nhã khảy đàn khuấy động niềm vui trong lòng người!

Một thân xác cao dài tốt như vậy, nhưng lại hèn hạ, tên siêu cấp khốn kiếp vô địch vũ trụ, cư nhiên ở trước mặt bao nhiêu người, lại đối xử với cô như vậy ——

Trái tim bé nhỏ của Thất Dạ run lên, hai chân dùng sức đạp một cái, muốn thoát khỏi bản tay của người đàn ông. Chỉ tiếc, đôi tay bị trói, thể lực so với áp chế của người đàn ông, cô hoàn toàn không là đối thủ của anh.

Giờ phút này, cô giống như là cánh buồm đơn độc lềnh bềnh trên biển giữa bão giông, vô lực cùng ác liệt lại có thể chi phối khí tức đấu tranh với ông trời của cô.

Trong mắt cô lóe lên hận ý, cắn răng nghiến lợi hung hăng nói: "Lưu manh, anh làm gì vậy?"

"Làm gì? Đương nhiên là . . . . ." Người đàn ông nghe vậy, cặp mắt ưng sâu thẳm kia khẽ thu lại, khuôn mặt tuấn nhã tà mị như vậy, từng chữ từng câu: "Làm, cô. . . . . ."

"Cút ——" Thất Dạ ra sức giãy giụa, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của ác ma này.

"Tiểu tử, kiềm chế chút!" Con ngươi Gia Mậu nhíu lại, cả người cũng tản ra hơi thở chiếm đoạt nguy hiểm, vui vui vẻ vẻ đáp lại tiếng hô quát của cô gái: "Cử động nữa, tôi sẽ giết chết cô. . . . . ."

"Có bản lãnh thì anh làm liền đi!" trong mắt Thất Dạ bắn ra ánh sáng lạnh quật cường, cố tình không tin khiêu khích anh.

Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận.

Người đàn ông đáng chết này, lại ở trước mắt bao nhiêu người dùng ngón tay thăm dò vào trong cơ thể cô, sợ rằng không có cái chuyện tổn hại gì không làm ra được ——

"Tôi lập tức, sẽ khiến cho cô hiểu được bản lãnh của tôi!" Gia Mậu nhẹ nhàng khẽ hừ, đầu ngón tay chôn ở trong thân thể cô, bỗng chốc đâm một cái vào bên trong.

Trong nháy mắt Thất Dạ kêu lên một tiếng đau đớn, cả cái eo nhỏ nhắn cũng như nhũn ra, sau đó như một con tôm luộc, thân thể co rúc lại một chỗ!

Đầu ngón tay bị một tầng thật mỏng manh màng dính kia cản trở tiến vào con đường nhỏ, lúc này chỗ sâu nhất trong lòng Gia Mậu vốn là bình tĩnh như nước hồ thu bị một hồi gió mát rót vào, nhộn nhạo lan tỏa ra từng vòng tròn xinh đẹp, không ngừng lan rộng ra——

Cô, vẫn còn là tấm thân xử nữ!

Tâm tình, không khỏi dâng lên một tia sung sướng, con mắt người đàn ông trầm xuống, chút ánh sáng thoáng hiện không để lại dấu vết nhanh chóng biến mất.

"Ông trời, ước gì tôi là vật cưng đó thì tốt biết bao, đây chính là thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc nha ——"

"Thật hâm mộ cô ấy. . . . . ."

". . . . . ."

Nghe được những thứ thanh âm mang theo khao khát kia, Thất Dạ quả thật có cái kích động muốn chết.

Mẹ nó, những người này, quả thật hai chữ "Biến thái" không đủ để hình dung được!

Giữa lúc trong lòng cô đang nguyền rủa, bên tai, bỗng chốc truyền đến một âm điệu mập mờ: "Kẹp chặt như vậy, có phải không muốn tôi rút ngón tay ra không, hả?"


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...