Người Vợ Thay Thế

Chương 21


Chương trước Chương tiếp

Sau khi tan sở Long Ngạo Phỉ trở về nhà, lần đầu tiên phát hiện Đới Tư Dĩnh tự nhiên không có ở nhà, không biết vì sao tâm trạng của anh đột nhiên cảm thấy trống vắng. Anh nhàm chán đọc báo của ngày hôm nay, nhìn đồng hồ thấy gần tám giờ, tại sao cô ấy còn chưa trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Rốt cuộc không thể nhẫn nại thêm nữa, anh cầm lấy điện thoại mới phát hiện anh không có số điện thoại di động của cô, dường như cho tới bây giờ anh đều chưa từng gọi điện thoại cho cô.

“Chị Trương, chị biết cô chủ đi nơi nào không?” Anh quay đầu lại nhìn thấy người giúp việc là chị Trương đứng bên cạnh nên lên tiếng hỏi.

“Dạ thưa cậu chủ, lúc cô chủ đi ra ngoài, hình như có nói đến trung tâm mua sắm đổi quần áo.” Chị Trương vội vã trả lời.

Đổi quần áo, Long Ngạo phỉ mới nhớ tới chuyện chiếc áo sơ mi bị nhỏ ngày hôm qua, nhưng mà chuyện đó cũng sẽ không cần lâu như vậy, trong lòng đột nhiên có chút phiền não, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ, anh không tự chủ bắt đầu lo lắng cho cô, suy nghĩ đến trăm loại khả năng, rốt cuộc không thể chờ nữa, thay đổi âu phục, chuẩn bị đi ra ngoài tìm cô.

Đới Tư Dĩnh cùng Trịnh Vũ Văn đã vài năm không gặp nhau, càng nói càng nhiều, tán gẫu không ngừng, đột nhiên nhìn điện thoại di động mới phát hiện đã gần tám giờ, Long Ngạo Phỉ đã sớm về nhà, nếu không nhìn thấy mình, có thể tức giận không?

“Vũ Văn, mình phải về rồi, trời đã tối, ngày mai mình gọi điện cho cậu nói chuyện.” Đới Tư Dĩnh cuống quít cầm lấy quần áo bên cạnh, cùng Vũ Văn nói lời từ biệt.

“Tư Dĩnh, mình đưa cậu về.” Trịnh Vũ Văn cũng đứng lên nói.

“Không cần đâu, Vũ Văn, mình đón xe được rồi, xin chào, ngày mai gặp lại.” Vừa nói chuyện, Đới Tư Dĩnh đã bước ra ngoài cửa , đón một chiếc taxi.

“Được rồi, tạm biệt Tư Dĩnh.” Trịnh Vũ Văn cũng vẫn tay tạm biệt cô.

Long Ngạo Phỉ mới vừa chạy xe ra cổng chính, liền thấy Đới Tư Dĩnh đưa tay lấy túi to nhỏ trong taxi ra, may quá, cô ấy không có việc gì, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt anh lập tức biến đổi rất khó coi, về tối như vậy, không biết gọi điện thoại về sao?

Trả tiền xe xong, Đới Tư Dĩnh vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện Long Ngạo Phỉ đang tựa vào bên hông xe, vẻ mặt giận dữ nhìn cô.

“Phỉ, nghe em giải thích, hôm nay trên đường em tình cờ gặp một người bạn đã vài năm không gặp, vì vậy, vui mừng quá nên quên thời gian.” Đới Tư Dĩnh đứng ở đó, sau khi giải thích xong, nhìn trộm vẻ mặt tức giận của anh.

“Em không biết gọi điện thoại về sao, em không biết anh sẽ lo lắng sao?” Một lúc lâu, Long Ngạo Phỉ mới hé ra gương mặt đen thui bước qua, cầm lấy đồ vật trên tay cô, chất vấn.

“Vâng, về sau, em sẽ không như vậy nữa.”Khóe miệng Đới Tư Dĩnh mang theo ý cười, thì ra anh tức giận không phải bởi vì cô về trễ, mà là vì lo lắng cho cô, loại cảm giác này thật tốt quá.

Đem tất cả đồ vật đặt trên giường, Long Ngạo Phỉ đưa tay ra hỏi “Đưa di động cho anh.”

“Để làm gì vậy?” Tuy rằng ngoài miệng Đới Tư Dĩnh hỏi, nhưng vẫn tiện tay đưa di động qua.

“Nhớ kỹ, sau này, có chuyện gì cũng nên gọi điện thoại về báo trước.”Long Ngạo Phỉ cầm lấy điện thoại di động cô, rất nhanh bấm số điện thoại của anh vào, sau đó lại gọi điện thoại đến di động của anh, lưu lại tên cô.

“Vâng, Phỉ, cám ơn anh.” Đới Tư Dĩnh không khỏi ôm lấy anh.

“Tư Dĩnh, là tại anh không tốt, hôm nay anh mới phát hiện anh chưa từng gọi điện thoại cho em, cũng không biết số điện thoại của em. Anh cũng mới phát hiện ra, hình như anh càng ngày càng quan tâm em, lòng anh không khỏi lo lắng cho em.” Long Ngạo Phỉ ôm chặt lấy cô, lần đầu tiên thổ lộ tiếng lòng của mình.

“Phỉ.” Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn anh, gọi một cách thâm tình.

Màu đen trong đôi mắt đẹp của Long Ngạo Phỉ càng ngày ngày càng đậm, nhiệt độ không khí chung quanh không ngừng nóng lên chuyển động chung quanh hai người, cảm giác của thân thể không ngừng biến hoá…

Chuyện xảy ra tiếp theo, không cần tôi viết, mọi người tự mình cảm thụ và tưởng tượng một chút nhé, hắc hắc…(Lời của tác giả)

—-

Lựa chọn tin tưởng

Đới Tư Dĩnh mở mắt thật lớn, cử động thân thể đau nhức của mình một chút, nhớ lại đêm triền miên hôm qua, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Đây là hậu quả sau một đêm miệt mài quá độ. Cô nhanh chóng rời giường vì nhớ đến cuộc hẹn với Vũ Văn hôm nay.

Đới Tư Dĩnh ngâm nga một khúc nhạc ngắn, mới vừa đi ra cổng chính liền nhìn thấy một người phụ nữ gợi cảm đứng ở đó cười với cô. Cô tập trung nhìn mới phát hiện người đẹp này chính là là người mà ngày đó gặp ở quán bar, Long Ngạo Phỉ đã gọi cô ta là Mị Nhi, trong lòng đột nhiên kinh hãi, dường như có chuyện tình không tốt gì xảy ra?Bởi vì nụ cười của Mị Nhi khiến cô có loại cảm giác nổi da gà (sởn tóc gáy).

“Long phu nhân, Đới Tư Giai, xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.”Mị Nhi bước tới,vươn tay ra.

“Chào cô.” Đới Tư Dĩnh cũng lịch sự vươn tay, thật ra cô rất muốn làm bộ như không phát hiện rồi bỏ qua luôn.

“ Cô có rảnh không? Chúng ta tâm sự một chút được chứ?” Mị Nhi vẫn mỉm cười như trước càng khiến Tư Dĩnh cảm thấy ngày càng khủng bố.

“Hôm nay tôi không có thời gian, để hôm khác đi.” Đới Tư Dĩnh thật sự không nghĩ ra tại sao cô lại có cảm giác không thoải mái như vậy khi gặp Mị Nhi,huống chi Vũ Văn còn đang chờ cô.

“Được rồi, tôi không miễn cưỡng đâu, bất quá cô sẽ bỏ qua một chuyên rất quan trọng, một chuyện có liên quan đến mối quan hệ giữa cô và Long Ngạo Phỉ.” Mị Nhi làm ra vẻ thần bí,tiếc nuối nói, nghĩ muốn làm cho Tư Dĩnh phải chú ý, rốt cuộc đã đạt được rồi.

Đới Tư Dĩnh thất thần, việc có quan hệ đến cô và Ngạo Phỉ, nếu cô nói không hiếu kỳ thì quả thực là nói dối.

“Đi thôi, chúng ta đến quán café nói chuyện đi”. Lòng hiếu kỳ đã khiến Đới Tư Dĩnh lọt vào bẫy của Mị Nhi

*****************

Tại quán Cà phê

Đới Tư Dĩnh chậm rãi khoấy ly cà phê trước mặt cô để che dấu cảm giác hoảng sợ trong lòng, loại cảm giác không tốt này càng ngày càng mãnh liệt khiến cô thậm chí có chút hối hận đã đồng ý tới nơi này cùng với Mị Nhi.

Mị Nhi nhìn thấy động tác của cô, khóe miệng mang theo một vẻ cười lạnh nói:“Tôi đang mang thai .”

“Mang thai.” Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu lên, lặp lại. Cô ta mang thai tại sao muốn nói cho cô nghe? Mặc kệ như thế nào thì mang thai cũng là một chuyện tốt, vì vậy cô nói “Vậy chúc mừng cô sắp được làm mẹ .”

“Nhưng mà đưá trẻ của tôi không thể giữ lại.” Mị Nhi đột nhiên đau khổ nói

“Cái gì?Tại sao không thể?” Đới Tư Dĩnh hoàn toàn hồ đồ rồi .

“Cha của đứa nhỏ này muốn tôi phá bỏ nó, cô nói tôi phải làm sao bây giờ?” Mị Nhi đột nhiên giữ chặt tay cô, kích động hỏi.

“Chuyện này dù sao cũng là chuyện của các người, tôi cũng không thể can thiệp đươc.” Đới Tư Dĩnh vội rút tay bị cô ta đang cầm về.

“Cô có thể, bởi vì cha đứa nhỏ chính là chồng cô…” Mị Nhi đột nhiên nói ra một câu có ý trong lời nói như vậy

“Cái gì?” Đới Tư Dĩnh khiếp sợ kêu lên lần thứ hai, tuy rằng Mị Nhi không nói rõ ràng trắng đen nhưng nghe qua cô có thể hiểu được cha của đứa nhỏ là Phỉ, Long Ngạo Phỉ.

“Sẽ không, sẽ không phải như vậy..” Đới Tư Dĩnh thì thào tự nói, cô không tin, cũng không dám tin tưởng.

“Tôi biết cô rất khó chấp nhận , có điều chuyện này chính là sự thật”. Mị Nhi ở bên cạnh tiếp tục kích thích cô

Tâm trí của Đới Tư Dĩnh bắt đầu có chút hoang mang ,hóa ra hạnh phúc tốt đẹp trong mấy ngày nay đều là biểu hiện giả dối, đúng không? Cô cố lắc lắc đầu, cô biết, cô phải tin tưởng Phỉ, cho dù đứa trẻ đó là con anh, anh cũng không thể ép Mị Nhi phá bỏ, đúng không? Cô không thể để cho hạnh phúc thật vất vả tới tay bị phá vỡ thành hư không như vậy, những tình tiết hiểu lầm trong kịch truyền hình lần lượt xuất hiện trong trí óc cô, Mị Nhi cố ý đúng không? Muốn làm cô hiểu lầm Phỉ, cô nghĩ nghĩ, mới mở miệng nói.

“Chuyện trước kia tôi sẽ không truy cứu nữa, cho dù đứa nhỏ là của Phỉ, không phải anh ấy bảo cô phá bỏ nó sao,vậy cô hãy bỏ nó đi, cô không cần tìm tôi, tôi lựa chọn tin tưởng anh ấy”.

“Nhưng chính là tôi không thể phá bỏ đứa nhỏ , cô yên tâm, tôi không phải nghĩ muốn lấy đứa nhỏ ra uy hiếp cô, tôi chỉ muốn đem nó tặng cô.” Mị Nhi không nghĩ tới Tư Dĩnh lại phản ứng như vậy, nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng chút nào đến kế hoạch của cô

“Cám ơn, tôi nghĩ tôi cũng không cần. Đừng nói Phỉ không thích đứa nhỏ, cho dù muốn tôi cũng sẽ tự mình sinh con, không phải sao?”Đem đứa nhỏ cho cô khiến Đới Tư Dĩnh càng thêm hồ đồ, Mị Nhi có ý gì? Thay tình địch nuôi dưỡng đứa trẻ cô còn không ngốc như vậy.

“Ha ha…. xem ra chuyện gì cô cũng không biết?” Mị Nhi đột nhiên cười ha hả, ánh mắt nhìn cô có chút thương hại.

“Cô cười cái gì? Tôi không biết chuyện gì?” Đới Tư Dĩnh bị cô ta cười có chút hốt hoảng

“Đây là số điện thoại của tôi. Cô về hỏi Long Ngạo Phỉ một chút trước đi. Nếu chuyện gì anh ta cũng không chịu nói với cô, cô gọi điện cho tôi. Tôi sẽ đến nói cho cô nghe, tạm biệt.”Mị Nhị nói xong liền đưa danh thiếp ra,mặt trên có số điện thoại, nhìn thoáng qua cô, gương mặt có chút nham hiểm đứng lên bước đi.

“Khoan đã , cô nói gì tôi chưa hiểu lắm…”.Đới Tư Dĩnh vừa đuổi theo tới cửa , Mị Nhi đã ngồi lên xe Taxi rời đi rồi .

Đới Tư Dĩnh quay trở lại bàn, nhìn thấy tấm danh thiếp trên bàn, nghĩ muốn ném nó xuống đất , nhưng những lời nói của Mị Nhi lại vang lên bên tai, rốt cuộc Ngạo Phỉ đang giấu cô điều gì? Đứa nhỏ của cô ta thật là con của Phỉ sao? Nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn bỏ danh thiếp vào trong túi xách của mình, tuy rằng đã an ủi bản thân phải tin tưởng anh, nhưng tâm trạng vì sao vẫn còn cảm thấy bất an như vậy?
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...