Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 195: Cho đi


Chương trước Chương tiếp

Tống Vũ Thiên phẫn nộ, tràn đầy căm hận mắng!

Nghe vậy, Tống Vũ Minh như bị điện giật, hai mắt mở to mạnh mẽ lui về phía sau một bước, bộ dạng không thể tin được nghẹn ngào nói: “Cái, cái gì? Ngâm Tuyết chưa chết? Muội ấy còn sống! Nhị ca huynh nói muội ấy còn sống!”

Tống Vũ Minh vô cùng kích động, cơ hồ quên mất thân phận một bả tiến lên kéo Tống Vũ Thiên, miệng hỏi không ngừng, hoàn toàn không biết hắn làm như thế, thực sự đã khiến minh hoàng Tống Vũ Thiên bất mãn, Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền bên cạnh thì trầm mặc, lặng lẽ tìm tòi nghiên cứu.

“Lão Tứ, đệ làm gì vậy? Chẳng lẽ tiện nhân kia không chết đệ rất vui vẻ sao?!” Hét lớn một tiếng, Tống Vũ Thiên nhíu chặt mày, bộ dạng nổi giận bừng bừng! Đôi mắt luôn trong tình khép hờ lúc này cũng mở to, mơ hồ có thể thấy được sự tức giận lưu động bên trong!

Bị Tống Vũ Thiên quát như vậy, theo thường lệ Tống Vũ Minh nên có chừng có mực hơn, chính là hôm nay cũng không biết vì cái gì, thái độ hắn rõ ràng lại rất khác thường, càng lôi kéo Tống Vũ Thiên không buông, liên tục hỏi dồn:

“Nhị ca, Ngâm Tuyết thật sự không chết sao? Thật sự không chết sao? Muội ấy ở đâu, bây giờ muội ấy đang ở chỗ nào?”

“Ngươi tên hỗn đản này ——”

Bởi vì tiện nhân Tống Ngâm Tuyết kia, gần đây hắn thực sự đã sứt đầu mẻ trán rồi, vốn định tìm hai người đệ đệ này đến cùng nhau bày mưu tính kế, nhưng ai biết Tống lão tứ khốn kiếp như vậy, rõ ràng một lòng nhung nhớ tiện nhân kia? Thật sự là làm hắn tức chết!

“Ngươi tên hỗn đản này ——” một quyền đánh vào trên người đệ đệ thân sinh cùng cha cùng mẹ của mình, Tống Vũ Minh bởi vì không chịu nổi xung lực mà mạnh mẽ lui về phía sau cuối cùng ngã ngồi trên điện, ngực Tống Vũ Thiên phập phồng, một tay chỉa thẳng vào hắn nổi giận mắng:“Lão Tứ, ngươi điên rồi phải không?!”

“Ta điên rồi! Ta điên rồi?” Ngã xuống đất, Tống Vũ Minh bụm lấy khóe miệng đổ máu chậm rãi đứng lên, tái nhợt mà châm chọc nói: “Nhị ca, giữa chúng ta rốt cuộc là ai điên rồi? Ta nghĩ đáp án, trong lòng mọi người đều rõ ràng?”

“Tống Vũ Minh!”

Vừa nghe Tống lão tứ nói chuyện với mình như vậy, Tống Vũ Thiên giận tím mặt, sắc mặt cũng bắt đầu đỏ lên, hiển nhiên cơn tức của hắn giờ phút này, đã bị kích thích lên tới đỉnh điểm.

“Nhị ca, huynh đừng nhìn đệ như vậy, đệ chỉ nói sự thực.”

Khi nói chuyện, lơ đãng nghiêng mắt nhìn Tống Vũ Huyền bên cạnh, vẫn trầm mặc không có phản ứng gì, Tống Vũ Minh cười vô lực, đảo mắt chống lại minh hoàng: “Nhị ca, có phải huynh lại muốn tính kế nên đối phó Ngâm Tuyết như thế nào không? A, vì sao huynh không chịu buông tha uội ấy? Chúng ta là đồng tông, là thân nhân, chảy cùng một dòng máu, vì sao huynh nhất định phải đuổi tận giết tuyệt, chẳng lẽ vì ngôi vị hoàng đế này, huynh hại đại ca, hại hoàng thúc, hôm nay ngay cả nữ nhi duy nhất của hoàng thúc, huynh cũng nhẫn tâm hãm hại sao?!”

Dù sao mọi chuyện đã như thế, Tống Vũ Minh cũng không tiếp tục cố kỵ nữa, đơn giản nói trắng ra, thẳng thắn chỉ trích, giọng điệu lạnh lùng!

“Tống Vũ Minh. . . . . .”

...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...