Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 100: Mặc Lương công tử (2)


Chương trước Chương tiếp

Đi bộ theo nam tử trong núi hơn hai canh giờ, cuối cùng, thật sự bị cảm giác nhàm chán đè nén đếm nhẫn nhịn không nổi nữa lại thêm đường núi gập ghềnh, Tống Ngâm Tuyết quát to một tiếng, lại chơi trò ăn vạ ngồi trên mặt đất không chịu đi!

“Không được, ta đi không nổi nữa! Ta muốn nghỉ ngơi!”

Ngồi xổm xuống, dứt khoát nói, Tống Ngâm Tuyết lúc này, cũng không thèm để ý bộ dạng tiêu sái phong lưu của mình, hai mắt buồn bực trừng nam tử, làm mặt xấu.

Đương nhiên, với thân thủ của Tống Ngâm Tuyết, muốn nàng đi đoạn đường như vậy, căn bản chính là đơn giản như một bữa ăn sáng mà thôi!

Nhưng mà, trời sinh tính tình nàng thích lăn qua lăn lại gây khó dễ , giờ phút này tuyệt đối sẽ không nguyện ý ngoan ngoãn đi như vậy! Bởi vì như vậy, sẽ biểu hiện ra nàng không giống người thường nha! Còn nữa, hôm nay trong mắt nam tử này, chiêu thức nàng mặc dù tốt, nhưng nội lực lại cực kém! Nếu quả thật không cẩn thận thể hiện ra sự cường hãn của mình, đây không phải là tự dưng làm cho người ta hoài nghi sao? Cho nên không chịu! Không chịu đi! Kiên quyết không chịu!

“Mới đi một đoạn đã đi không nổi rồi sau?” Rất hiếm có, nam tử vốn giữ chữ như giữ vàng, ít nói ít lời này thấy Tống Ngâm Tuyết như thế, lại trong trẻo nhưng lạnh lùng quay đầu lại, vẻ mặt có vẻ không vui mở miệng hỏi.

“Ta không có nội lực! Đương nhiên không thể so với ngươi a!” Tức giận tợn trắng mắt liếc nhìn nam tử, bộ dáng còn ra vẻ rất hung hãn! Tống Ngâm Tuyết lúc này, đơn giản đặt mông ngồi dưới đất, hai tay không ngừng đấm hai cái đùi của mình.

“Ai, ngươi cũng ngồi a? Chúng ta nghỉ ngơi một chút lại đi!” Cứ như mình là lão đại chỉ huy người khác.

Thấy vậy, nam tử đầu tiên là khẽ nhíu đôi mày tuấn mỹ, tựa hồ có chút suy tư, sau đó giương mắt nhìn trời một chút, tiếp theo từ trong ngực móc ra một khối khăn, chậm rãi trải trên mặt đất, cả người lập tức ngồi lên.

“A?”

Trợn mắt há hốc mồm! Quả thực là trợn mắt há hốc mồm!

Khi Tống Ngâm Tuyết mắt trừng lớn, một bộ dạng không dám tin nhìn nam tử thản nhiên ngồi trên cái khăn, khóe miệng của nàng, tựa hồ có chút run rẩy không thể nhận ra. A, sát thủ mua bán mạng người thấy máu như ăn cơm bữa, cư nhiên còn là một kẻ siêu cấp thích sạch sẽ? Chuyện này có quá châm chọc không?

Không nói gì nhìn nam tử, nhìn cái khuôn mặt tuấn mỹ kia, ngoại trừ trong trẻo nhưng lạnh lùng thì không có bất luận cái biểu lộ gì nữa, Tống Ngâm Tuyết lắc đầu, trong nội tâm thở dài. Ai, một đứa trẻ thật tốt? Nhưng lại có cái bệnh quái đản này!

Giương mắt cẩn thận dò xét, trong nội tâm không ngừng tán thưởng.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...