Lưu Hồng Binh cười lạnh một tiếng:
- Tuy ta bị thương, nhưng không có nghĩa chỉ có chút kỹ năng như vậy, ta tung hoành bao nhiêu vạn năm, cừu gia đầy thiên hạ, nếu chỉ có chút kỹ năng như thế đã sớm chết không chỗ chôn.
- Nga, phải không? Ta thật muốn nhìn xem ngươi có kỹ năng gì, ta cảm giác được sư tôn rất nhanh đuổi tới, ngươi bị thương nhưng sư tôn ta không sao, tuy nàng có chút tiêu hao nhưng đối phó ngươi đã là dư dả.
Dương Lỗi nói.
- Ngươi là đồ đệ nữ nhân điên Tô Nghiên? Không sai, không sai, tư chất tốt lắm, ta đều tâm động.
Sờ lên đầu Dương Lỗi, Lưu Hồng Binh kinh ngạc không thôi: