Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp
Chương 77: Đoạ lạc tửu ba (3)
"Lỗ Tân Tố là gia tộc nào? Cũng chưa từng nghe nói qua." Bích Cơ không chút lưu tình nói, lăn lộn ở Hỗn Loạn Chi Thành người nào mà không phải là người có bối cảnh hùng hậu, hơn nữa kẻ ngu này thật sự coi Văn Hương Lâu ấy tiến vào dễ dàng như vậy sao? Thật đúng là đần độn, Bích Cơ cảm thấy hết sức hứng thú nhìn bộ dạng của Phỉ Lệ một bộ trấn định tự nhiên, càng xem càng cảm thấy quen thuộc.
"Ngươi nói vậy là có ý gì? Không đem gia tộc Lỗ Tân Tố chúng ta để vào mắt sao? Kỹ nữ hạ tiện." Mạch Khắc vừa thấy Bích Cơ không cho mình mặt mũi như vậy, nhất thời cả giận, con tiện nữ nhân Mật Tư Thản lúc trước cũng là không đem mình để ở trong mắt, bây giờ lại là một kỹ nữ của quầy rượu cũng không đặt mình ở trong mắt.
Lúc này, Mạch Khắc đã sớm quên lời giao phó của phụ thân khi còn ở nhà, Hỗn Loạn Chi Thành không thể so với thành Nặc Á, nơi đó không phải gia tộc Lỗ Tân Tố có thể tùy tiện trêu chọc được. Nhưng hắn đã bị lửa giận choáng váng đầu óc sao còn nhớ cái gì không nên dây vào.
Rút kiếm đang cầm trong tay ra, định ra tay đối với Bích Cơ.
"Ném cái đồ bỏ đi chướng mắt này ra ngoài, về sau không cho phép đi vào Đọa lạc tửu ba nửa bước." Bích Cơ căm ghét vẫy vẫy tay về sau lưng, lập tức từ chỗ tối đằng sau tửu lâu một nam tử khôi ngô, hắc y bao phủ toàn thân đi ra, uy áp cường đại nhất thời bao phủ cả Đọa lạc tửu ba!
Cường giả Thánh cấp. Tất cả mọi người nhất thời nín thở, khẩn trương nhìn chăm chú vào tên nam tử khôi ngô này, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Bích Cơ, vậy mà là cường giả Thánh cấp.
Quả nhiên không hổ là Đọa lạc tửu ba, tùy tiện xuất hiện lại là một cường giả Thánh cấp.
Mới vừa rồi bộ dáng Mạch Khắc còn cực kỳ phách lối, ngay tức khắc liền yếu ớt hẳn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, hai chân phát run nhìn nam tử khôi ngô đứng trước mặt mình, xem như là hoàn toàn hiểu được chính mình lần này thật sự đá trúng thiết bản rồi. Toàn bộ thị vệ Mạch Khắc mang tới đều mang bộ dáng ảm đạm, trong lòng càng không ngừng mắng tên Mạch Khắc ngu ngốc này, lại làm loạn ở Hỗn Loạn Chi Thành, đây không phải là đi tìm chết sao?
"Là tự mình đi, hay là muốn ta phải ra tay." Thanh âm lạnh lẽo nhàn nhạt vang lên bên tai Mạch Khắc.
"A! Ta đi, ta. . . . . . Lập tức đi ngay." Mạch Khắc luống cuống tay chân vội vàng chạy về phía cửa, rốt cuộc lại đá phải ba cái bàn, năm cái cái băng ngồi, cùng với sáu bảy người cùng tình huống như vậy, lăn ra cửa.
Ầm! Một tiếng vang thật lớn, Mạch Khắc hung hăng đụng phải phần trên của ngưỡng cửa, nhất thời vang lên một âm thanh rất lớn, một cỗ mùi khai chậm rãi truyền ra từ trên người của Mạch Khắc, tất cả mọi người đều mang một bộ không dám tin nhìn hạ thân Mạch Khắc, nơi đó đã ướt một khối rất lớn, chất lỏng màu vàng nhạt chảy xuống theo chân trái của Mạch Khắc.
"Phong Lạc, ngươi lại hù dọa người ta thành cái bộ dáng này, thật buồn nôn." Bích Cơ đưa tay bất mãn ở trước mặt giơ giơ, ưu nhã mím đôi môi, bộ dáng tiểu cô nương nũng nịu ngay lập tức khiến Đọa lạc tửu ba lại vang lên một hồi náo động.
Phỉ Lệ buồn bực nhìn yêu tinh này, cười khổ hướng về phía Tạp Môn đang bay loạn ở giữa không trung, nhìn này mới thật sự là Yêu Tinh có được hay không, Tạp Môn luôn nói mình là yêu nghiệt, hiện tại thì nhìn rõ chứ! Nàng thật ra thì chính là một tiểu hài tử rất thuần khiết và trong sạch, so với yêu tinh Bích Cơ còn thuần khiết hơn nhiều.
Qua một hồi thì cũng yên tĩnh lại, mọi người lại một lần nữa khôi phục bộ dáng ban nãy.
"Các ngươi ăn trước, ta đi một chút sẽ trở lại." Phỉ Lệ xấu hổ nhìn Mật Tư thản nói, ánh mắt mọi người cũng biết cái bộ dáng này của Phỉ Lệ là muốn làm cái gì? Cho nên Mật Tư Thản mỉm cười hướng về phía Phỉ Lệ dặn dò mấy tiếng, Phỉ Lệ thì đi ra cửa chính của tửu lâu, sau đó nhanh chóng chuyển vào bên trái đường nhỏ.
Không lâu sau khi Phỉ Lệ đi, Bích Cơ vốn đang lười biếng nằm trên ghế mây trước mặt cũng đã biến mất, chỉ là không người nào dám tiến lên hỏi thăm, dù sao không phải người nào cũng có thể đạt tới Thánh cấp. Bích Cơ cũng không phải là nữ nhân mà mỗi người cũng dám đụng vào.
"Ngươi là ai?" Bích Cơ phảng phất giống như không có xương tựa vào trên người của Phỉ Lệ. May mắn là hiện tại không có ai trong góc này, nếu không Phỉ Lệ thật sự sẽ có khả năng hận không thể đem Bích Cơ ném ra ngoài, tên Bích Cơ ghê tởm này vậy mà còn hà hơi vào cổ của mình, đây quả thực là trắng trợn đùa giỡn, Phỉ Lệ chán nản trừng mắt nhìn Bích Cơ, vậy mà mình bị một nữ nhân đùa giỡn, hơn nữa còn là nữ nhân đáng giận này thật giống yêu tinh.
"Cút ngay, ghê tởm chết đi." Phỉ Lệ kéo Bích Cơ từ trên người mình ra, hung hăng lau chùi nơi mới vừa rồi Bích Cơ chạm qua, đến khi ửng hồng mới buông tha, Phỉ Lệ lúc này hận không thể trực tiếp phong một cái Hắc Ám Thôn Phệ qua, cái nữ nhân biến thái này.
"Thật đau lòng, Phong Lạc à ta lại bị ghét bỏ, chàng phải an ủi tâm hồn bị tổn thương của ta." Bích Cơ lập tức nhào về phía bóng mờ, sau đó khi Phong Lạc còn chưa kịp phản ứng, đã ôm lấy Phong Lạc, đem thân thể đầy đặn xinh đẹp dùng sức ma sát ở trên người Phong Lạc. Nhất thời hai gò má của Phong Lạc lãnh khốc trở nên đỏ bừng. Đôi tay lại càng không biết làm sao.
"Nữ nhân chết tiệt đem thu lại bộ dạng ghê tởm của ngươi, người đàn ông này là người của ngươi sao?" Phỉ Lệ đem cả thân thể tựa vào tường, lười biếng nhìn chằm chằm Bích Cơ, không nhìn ra nữ nhân này lại thật sự ăn đậu hủ của cái tên Phong Lạc luôn đàng hoàng đó, hơn nữa còn là cái loại quang minh chánh đại ăn.
"Phong Lạc đương nhiên là người của ta, nói đi! Ngươi là ai?" Bích Cơ vẫn như cũ dựa vào người Phong Lạp, hiện tại thì tốt rất vất vả mới thoát khỏi những người đó, nàng đương nhiên là muốn mà nắm chặt cơ hội chiếm tiện nghi của Phong Lạc! Nếu như bình thường, Phong Lạc đâu có thể nào ngoan ngoãn đứng ở chỗ này cho nàng chiếm tiện nghi chứ!
"Phỉ Lệ. Pháp. Đức Cổ Lạp, nếu ngươi không có quên, hẳn là còn nhớ cái tên này."
"A! Phỉ Lệ. Pháp. Đức Cổ Lạp, cái gì? Ngươi nói ngươi tên là gì?" Bích Cơ từ gương mặt lạnh nhạt, lập tức liền thay đổi tựa như thấy quỷ, sắc mặt cũng từ hồng biến trắng, cuối cùng lại biến thành đen. Đôi tay run run chỉ vào Phỉ Lệ giống như là co giật. Nếu không phải bởi vì dựa vào người Phong Lạc, rất có thể bây giờ Bích Cơ đã rơi trên mặt đất.
"Đúng vậy! Rất giật mình sao? Nhớ giúp ta giữ bí mật, hành tung của ta chỉ có ngươi biết, nếu tiết lộ ra, đừng trách ta." Phỉ Lệ hướng về phía Bích Cơ làm nên hành động cắt cổ, ý tứ không cần nói cũng biết, nếu ngươi dám tiết lộ, ngươi sẽ chết.
" Người của Liệp Báo Dong Binh Đoàn biết không?" Dù sao cũng là người làm đại sự, Bích Cơ lập tức khôi phục lại, chỉ là đôi tay vẫn đang run run, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, nếu Phỉ Lệ thật sự xảy ra chuyện ở Hỗn Loạn Chi Thành, nàng có thể tưởng tượng cái đại gia tộc Đức Cổ Lạp đó sẽ điên cuồng ra sao, nàng cũng không phải là chưa từng thấy qua tiểu oa nhi ba tuổi này.