Chỉ thấy ở bên trái đại sảnh nhô ra một tảng đá lớn, từ phía trên Mộc Luân đã nhận ra một tia hơi thở ma pháp, hơn nữa còn là hơi thở Tử Linh mà hắn ghét nhất, vì thế Mộc Luân liền ấn xuống, lập tức tảng đá lõm xuống, một cái cửa đá xuất hiện trước mắt Mộc Luân, hắn lấy tay thử đẩy.
Két! Một âm thanh nặng nề vang lên, hơi thở thối rữa xen lẫn mùi máu tanh nồng nặc từ bên trong truyền ra, thời điểm Mộc Luân nhìn rõ tình huống bên trong, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, đôi tay cũng không nhịn được run rẩy. Đây là địa ngục nhân gian sao? Trong lòng Mộc Luân nặng nề hỏi.
" Xảy ra chuyện gì?" Lạp Mạc Nhĩ nhanh chóng chạy tới, ngay lúc Mộc Luân nghiêng người sang kia, trong lòng dâng lên phẫn nộ, chưa từng có ý muốn giết người như vậy, là ai? Rốt cuộc là người nào? Lại làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy.
Bên trong chất đống vô số thi thể, có cái đã hoàn toàn rữa nát, mà số còn lại thì vừa mới chết đi, chỉ là tựa hồ như toàn bộ các xác chết đều đã khô quắt, một pháp trận khổng lồ chống đỡ, tất cả máu huyết đều từ phía trên của pháp trận chậm chãi chảy vào giữa khe rãnh, cuối cùng toàn bộ đều chảy vào bên trong Huyết Trì.
"Nhìn xem có ai còn còn sống hay không." Lạp Mạc Nhĩ yên lặng một hồi lâu, nhẹ giọng nói. Lại có thể làm ra chuyện như vậy, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ, bởi vì ở góc tối bên cạnh có vài thi thể của mấy tiểu hài tử không đến mười tuổi, thi thể khô quắt tựa hồ vẫn còn lưu lại vài tia nhiệt khí, đôi tay cong cong đưa về phía trước, dường như đang kêu gọi cái gì đó? Hay cầu nguyện gì đó? Hay oán trách. Lạp Mạc Nhĩ nắm thật chặt hai tay của mình, hai mắt không đành lòng nhìn xuống lần nữa, bởi vì những đôi mắt đó đều là một bộ dạng không cam lòng.
Nhớ lúc trước Mộc Luân đã từng nói, càng tức giận, máu càng ngọt, mãnh thú cũng càng thêm yêu thích, có lẽ đây chính là lý do tại sao trước khi chết mọi người đều là mang bộ dáng không cam lòng, bởi vì chỉ có tức giận, máu mới có thể gọi ra mãnh thú cường đại.
"Chủ nhân nơi này hình như còn một người còn sống." Ba Phỉ Lạc phát hiện ra ở trong góc sâu nhất của phòng có một thiếu nữ đang nằm co ro, phảng phất tản ra tia hơi thở yếu ớt, bởi vì khắp nơi đều chất đống thi thể, mà thiếu nữ lại nằm ở trên đất, cho nên không thấy rõ rốt cuộc nàng có hình dạng thế nào, nhưng bộ quần áo màu vàng tản ra một tia khí tức mềm mại, dụ dỗ người khác có dục vọng muốn vuốt ve.
"Để ta xem một chút, Mộc Luân cũng tới đây." Lạp Mạc Nhĩ hướng về Mộc Luân phía bên trái nói, nếu như bình thường thì hắn tuyệt đối không dễ dàng lộ thực lực chân chính của mình, bởi vì chỉ có núp trong bóng tối mới có thể thấy kẻ địch rõ ràng hơn, sẽ vĩnh viễn khiến kẻ địch của mình không biết mình đến tột cùng là có bao nhiêu bản lĩnh, đó vẫn luôn là nguyên tắc của Lạp Mạc Nhĩ, trừ lúc ở trước mặt sư phụ và Phỉ Lệ sẽ động tay động chân một chút, rất ít người nhìn thấy hắn động thủ, bởi vì nếu như không cần thiết, những người bên cạnh này sẽ giúp hắn xử lý tốt.
"Mộc Luân nhìn xem sao." Lạp Mạc Nhĩ sai Ba Phỉ Lạc ôm thiếu nữ ra ngoài, hắn vẫn đứng ở một bên lẳng lặng nhìn như cũ, xung quanh thiếu nữ phát ra hơi thở yếu ớt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, nhưng lại khiến Lạp Mạc Nhĩ cảm thấy kỳ quái, sắc mặt thiếu nữ hồng nhuận, dường như không giống như bị mất máu quá nhiều mà khô quắt cả người, ngược lại hết sức khỏe mạnh, trừ thân thể hết sức yếu ớt ra.
Hơn nữa nơi phát hiện ra thiếu nữ cũng không ở bên trong pháp trận, mà là ở bên ngoài pháp trận, nếu không phải Lạp Mạc Nhĩ thận trọng, căn bản là không phát hiện được, người khác cũng sẽ chỉ quan tâm sống chết của nàng mà không để ý nàng đến nằm ở địa phương nào.
Sở dĩ khiến Lạp Mạc Nhĩ cảnh giác bởi vì Ba Phỉ Lạc nói qua khi đi ngang qua nơi này rõ ràng là đã phát hiện ma khí, nhưng ở bên trong này lại hoàn toàn không có ma khí tồn tại, ngay cả Ba Phỉ Lạc cũng nói qua ngay cả Ma Tướng cấp bậc cường giả cũng không có, thậm chí nơi này cũng không có một ai trông coi.
Một địa phương trọng yếu như vậy, lại không có một người tồn tại, việc này tựa hình như không được bình thường chút nào? Tất cả mọi người chết chỉ còn có một người còn sống, hơn nữa lại còn là một cô thiếu nữ còn sống. Diện mạo thiếu nữ tựa hồ cũng thật yêu nghiệt. Khoa trương hơn nữa thì nói bộ dáng cô thiếu nữ này hoàn toàn cùng cấp bậc với Đế Á sư tỷ hay hoàng hậu An Na.
Ở sơn thôn Đốn Tư lại có một thiếu nữ xinh đẹp như vậy sao? Thậm chí có khoa trương hơn nữa mà nói thì trên đại lục Phi Long hoàn toàn tồn tại hình dạng thiếu nữ như vậy mà không nổi danh sao? Có lẽ chỉ có Phỉ Lệ mới có thể đánh đồng cùng nàng! Dù là Ma Ti đứng trước mắt so sánh với thiếu nữ này cũng đều là một trời một vực. Có tin đồn rằng chỉ cần là người của sơn thôn Đốn Tư, mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân, dù là đứa trẻ ba tuổi, trên người cũng sẽ tràn ngập mùi rượu nồng nặc, đó là nguyên nhân vì sao sơn thôn Đốn Tư luôn luôn bao phủ mùi rượu.
Nhưng trên người của thiếu nữ này lại không có chút mùi rượu nào, sạch sẽ giống như là một tấm giấy trắng đều không sai, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, thân thể tinh tế động lòng người, không khỏi dẫn dụ thị giác người khác. Nhưng đáng tiếc chính là mỗi người nơi này đều có định lực cực mạnh, cho nên cũng không có hành động gì quá khích gì, tối đa cũng chỉ là liếc mắt nhìn.
"Mộc Luân, sao rồi?" Lạp Mạc Nhĩ yên lặng nhìn thiếu nữ một cái, cũng không có nói cái gì? Có lẽ thời điểm còn chưa tới, ta ngược lại muốn nhìn ngươi muốn làm trò gì, dám đem chủ ý đánh trên người ta, là gia tộc Y Lạp Hạ Nhĩ hay là người bên kia của Phong Hành đế quốc, hoặc là Ma giới hoặc người của Lê tộc. Tinh quang chớp lóe rồi biến mất, Lạp Mạc Nhĩ nhanh chóng khôi phục bộ dáng ưu nhã ung dung lúc trước.
"Mất máu quá nhiều, đã hôn mê. Nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe." Mộc Luân dùng ma pháp hệ quang chữa trị một lát, bình tĩnh nói. Cũng không bởi vì dung mạo thiếu nữ mà nói cái gì? Chỉ lẳng lặng nhìn Lạp Mạc Nhĩ, sáng tỏ gật đầu một cái. Rồi đem thiếu nữ ở trong tay đưa tới tay Ba Phỉ Lạc, loại công việc dùng thể lực này cũng không thích hợp cho Ma Pháp Sư làm, vẫn là nên giao cho chiến sĩ. Mộc Luân một chút cảm giác áy náy cũng không có, nhìn Ba Phỉ Lạc buồn bực nhận lấy thiếu nữ.
"Ừ! Phá hủy toàn bộ mọi thứ ở trong này, giữ lại Đồ Đằng và búa đá ở phía ngoài, chín mảnh trụ đá này nhất định cũng phải phá hủy." Lạp Mạc Nhĩ nhẹ giọng nói với Mộc Luân, loại đồ vật này lưu lại nhất định sẽ gieo họa về sau, mặc dù không có thấy người nào khả nghi, nhưng vì tránh rắc rối sau này vẫn nên phá hủy thì có vẻ an toàn hơn.
"Ta biết nên làm như thế nào." Mộc Luân gật đầu một cái, trao đổi một cái ánh mắt với Lạp Mạc Nhĩ rồi mang theo những người khác hành động, về phần Lạp Mạc Nhĩ còn lại dù bận vẫn ung dung cầm chuôi chiếc búa đá này và Đồ Đằng mà quan sát, chung quanh búa đá tản ra sát khí kinh người, vì thế Lạp Mạc Nhĩ không thể không đem hung khí này niêm phong cất vào kho, trực tiếp ném vào trong không gian giới chỉ, dù thế nào đi nữa hắn cũng đã có vũ khí, vẫn nên hủy diệt hung khí như vậy thì tốt hơn.
Ba Phỉ Lạc lẳng lặng đứng ở bên người Lạp Mạc Nhĩ, ôm tuyệt sắc thiếu nữ kia, không ngừng tỏ vẻ bất mãn, tại sao bọn họ đều ở đây làm việc, mà mình lại phải ôm nữ nhân chết tiệt này, sớm biết như thế hắn nên trực tiếp giết, hoặc là hắn không nên nói cho chủ nhân hắn phát hiện nàng còn sống.
Quả là tuyệt sắc thiếu nữ kia biết trong lòng Ba Phỉ Lạc lúc này đang rung động, nàng còn có thể bình tĩnh mà nằm trong ngực Ba Phỉ Lạc như vậy hay không, nói không chừng có khi lại lập tức nhảy ra ngoài! Dù sao người không hiểu được thương hương tiếc ngọc là như thế nào, nhất là nam nhân thật sự chính là hiếm thấy, chỉ là những người ở nơi này hình như cũng đều như vậy khụ khụ ~~~~ chẳng lẽ đây chính là số mệnh bi ai của tuyệt sắc thiếu nữ