"Ngươi... Ngươi..."La Đốn bị câu nói của Phí La làm nghẹn, hai tay của hắn càng nắm chặt hơn, tròng mắt trở nên đỏ rực, hô hấp của mọi người chung quanh đều ngừng lại, thận trọng rụt lại thân mình, chỉ sợ bị La Đốn nhìn đến, tai họa sẽ giáng lên đầu của mình. Đồng thời trong mắt bọn họ cũng hiện lên sự sùng bái với Phí La, tiểu tử này thật là gan dạ, ngay cả người của gia tộc Phượng Hoàng cũng dám chọc. Thật sự là không muốn sống nữa rồi.
"Ta... Ta làm sao! Ngay cả sủng vật của mình dạy dỗ cũng không nên hồn, có tư cách gì mà kêu la ở trong này, tiểu hài tử vẫn chỉ là tiểu hài tử mà thôi." Phí La xấu xa nói, còn không quên giơ lên một ngón tay với La Đốn, làm nam nhân thật là tốt! Nếu nàng dùng khuôn mặt thật mà làm động tác này, chắc mọi người sẽ phát điên mất thôi! Trong lòng Phí La rạo rực nghĩ.
"Ngươi dám nói bổn đại gia là tiểu hài tử, chính ngươi còn không phải như vậy sao, bộ dạng gầy tong teo, vừa nhìn là biết chẳng có mấy cân thịt. Còn dám kêu gào với bổn đại gia, sống như vậy mà còn chịu nổi được ?" La Đốn hung tợn trừng mắt nhìn Phí La, chưa từng có kẻ nào dám nói chuyện với hắn như vậy, cho dù là Vi Lam cũng chỉ dám lén lút làm chuyện mờ ám sau lưng hắn, nhưng hôm nay tên tiểu tử Phí La đáng ghét này lại vũ nhục mình như vậy. Còn dám nói hắn không dạy dỗ tốt sủng vật của mình, nhưng mà từ khi nào thì hắn có sủng vật rồi?.
"Ta gầy tong teo thì liên quan gì đến ngươi! Tóc đỏ, hôm nay tâm tình bổn đại gia ta rất không tốt, cho nên tốt nhất ngươi đừng gây chuyện với bổn đại gia, bằng không ta cướp hết sủng vật của ngươi đấy." Phí La cao giọng nói. Nghe xong câu nói này ngay cả số 47 núp ở phía sau cũng bắt đầu thay Phí La mà toát mồ hôi lạnh.
Ở Giác Đấu Trường người nào chẳng biết Lão Bất Tử của gia tộc Phượng Hoàng nổi danh là bao che khuyết điểm, nhất là hai bảo bối này của hắn, một người là La Đốn, người còn lại chính là Vi Lam. Lúc trước ở tây phố Mạc Ny Tạp không cẩn thận mà hôn nha đầu Vi Lam một cái, liền bị Lão Bất Tử kia truy đuổi hơn nửa Giác Đấu Trường, cuối cùng vẫn bị đánh một trận, Lão Bất Tử kia mới ngừng lại.
Hơn nữa nghe nói là vẫn cố kỵ người phía sau Mạc Ny Tạp. Bằng không còn không biết Lão Bất Tử kia có chịu từ bỏ hay không. Hôm nay tiểu tử này cũng dám mắng La Đốn như vậy, số 47 cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, có nên chuồn trước đi hay không, chẳng qua lại không ngăn được sự tò mò của mình mà muốn xem tiếp. Thật sự là mâu thuẫn.
"Ngươi gọi bổn đại gia là cái gì?" La Đốn kinh ngạc nhìn Phí La, tròng mắt không dám tin vốn đang trợn lên giờ lại càng trợn lợi hại hơn, giống như đang xác định lại hắn có nghe lầm hay không.
Mọi người nhìn bộ dáng bây giờ của La Đốn, mới biết đây không phải là trò đùa, năm nay kết cục của tên người mới này khẳng định sẽ thật thảm. Số 47 thì cố gắng che lại hai mắt của mình, thật sự là không đành lòng nhìn tiếp. Tuy rằng hắn là người của đấu trường, nhưng với tiểu tử La Đốn biến thái này, bo bo giữ mình vẫn là tốt nhất.
"Tóc đỏ." Phí La một lần nữa khẳng định lại mà kêu càng rõ ràng, lúc Mai Lạc nhìn thấy tiểu tử kia phát hỏa, chủy thủ trong tay liền nắm chặt lại, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ. Tuy rằng không biết thân phận của La Đốn, nhưng chỉ cần nhìn những ánh mắt sợ hãi của những người xung quanh thì có thể đoán được thân phận của La Đốn không hề đơn giản, bất quá gia tộc Ban Đức Lộc của hắn cũng không phải là vô dụng ăn không ngồi rồi.
"Ngươi dám gọi ta tóc đỏ." La Đốn không thể tin nhìn Phí La, trong mắt hiện lên thần sắc mà mọi người không thể hiểu được, giống như là đang xác định cái gì đó, nhưng cũng không thật khẳng định.
"Wow! Ngươi thật lợi hại! Vậy mà biết biệt danh của ta, có phải thiên thần ca ca nói cho ngươi biết hay không." Ngoài suy đoán của mọi người, thân mình của La Đốn cấp tốc xông về phía Phí La, mọi người đều không đành lòng mà che mắt, giống như không nỡ nhìn kết cục bi thảm của Phí La, mà Mai Lạc lại kinh ngạc nhìn bộ dáng quái dị của La Đốn.
Bởi vì không phát hiện sát khí của La Đốn, cho nên Mai Lạc không động thủ, lúc La Đốn xông tới thì đã không kịp rồi, nhưng hành động kế tiếp của La Đốn lại dọa mọi người nhảy dựng lên. Bởi vì lúc này toàn bộ thân thể của La Đốn đều dán lên người của Phí La, nhưng vì thân thể của Phí La vốn nhỏ gầy, cho nên cuối cùng Phí La dùng sức rất lớn đá bay hắn ra ngoài.
Bịch! Bịch!
Hai tiếng bịch bịch vang dội, ngay sau đó cặp mắt đẹp của La Đốn ủy khuất nhìn Phí La, giống như Phí La vừa mới làm một chuyện vô lương tâm vậy. Hiển nhiên mọi người bị tình cảnh trước mắt này dọa sợ, vốn cho rằng sẽ có một trận quyết đấy gay go ở đây, cuối cùng lại biến thành như vậy, mà số 47 vừa nhấc tay ra, nháy mắt liền cứng đờ cả người, chỉ thiếu tròng mắt không có rớt xuống.
"Phí La ngươi làm sao có thể làm như vậy với ta." La Đốn vừa xoa xoa cái mông bị đá, vừa ngập nước mắt nhìn Phí La, bộ dáng cực kỳ ủy khuất, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng hung thần sát khí ban nãy.
"Dừng..! Ngươi có quan hệ gì với ta chứ?" Người trong miệng tiểu tử này gọi là thiên thần ca ca chắc không phải là chủ nhân của Giác Đấu Trường chứ! Với sự kiêu ngạo của gia tộc Phượng Hoàng, những kẻ khác sẽ không thể nào làm tiểu tử này khuất phục được. Tuy nhiên, nếu như là chủ nhân của Giác Đấu Trường thì cũng có thể lắm, dù sao Giác Đấu Trường vẫn luôn có gia tộc Phượng Hoàng bảo vệ. Tiểu tử này nhận thức người kia cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
"Ngươi biết biệt danh của ta, khẳng định ngươi biết thiên thần ca ca. Làm sao có thể không có quan hệ gì với ta, mà nếu chúng ta đã có quan hệ thì ngươi tặng cho ta đệ đệ xinh đẹp phía sau ngươi đi." Hai mắt La Đốn phát sáng nhìn Mai Lạc, tiểu Lạc Lạc của hắn thật đáng yêu! Còn đáng yêu hơn cả Vi Lam, hơn nữa giọng nói cũng rất êm tai.
"Không được, trước mặt ngươi không phải có một tên sao? Mai Lạc là tiểu đệ bảo bối của ta, không cho phép ngươi đánh chủ ý lên hắn biết không?" Phí La bĩu bĩu môi nhìn Kiều Trị, bộ dạng của hắn cũng không tồi.
"Ngươi nói Kiều Trị sao? Nhưng hắn không nghe lời ta, hơn nữa giọng nói cũng không êm tai bằng tiểu Lạc Lạc." La Đốn bất mãn nói, Kiều Trị luôn trốn tránh hắn, hơn nữa giọng nói của hắn không hay tẹo nào, quá trầm thấp. Dù sao Mai Lạc cũng mới mười mấy tuổi, rất khó để không bị cuốn hút. Phí La cũng thừa nhận gật gật đầu, chẳng qua nàng vẫn không đồng ý giao Mai Lạc cho La Đốn, nếu làm vậy, không biết người của gia tộc Ban Đức Lộc có xé xác nàng hay không, Mai Lạc cũng sẽ nổi điên lên mất!
"Ta có thể giúp ngươi đấy! Làm cho Kiều Trị ngoan ngoãn mà nghe lời người, ngươi nói hắn làm cái gì, hắn sẽ ngoan ngoãn làm cái đó." Phí La như tên trộm nhìn Kiều Trị, hắc hắc... Để ta hảo hảo cho ngươi một bài học! Về phần Viên Thuẫn nàng vẫn chưa từng quên đâu! Cho nên nàng sẽ thu thập cùng một lúc luôn.
"Thật sự, ngươi có thể giúp ta." La Đốn hưng phấn nhìn Phí La, diện mạo của Kiều Trị ở Giác Đấu Tràng cũng rất nổi tiếng, nếu không phải là do thân phận của Kiều Trị không bình thường, sớm đã có người đánh chủ ý lên người hắn rồi, hơn nữa thực lực của hắn cũng không tồi, cho nên những kẻ kia cũng không dám động thủ, bình thường La Đốn hay thích quấn lấy Kiều Trị, vật xinh đẹp như vậy cất đi cũng rất có giá trị à nha.
Lúc Kiều Trị nghe thấy lời nói của Phí La, nhất thời một cỗ khí lạnh xông ra từ bàn chân, hắn đương nhiên biết vật phẩm mà La Đốn cất sẽ có kết cục gì, hắn không cần đâu! Tuy rằng hắn không thật sự khẳng định được thân phận của Phí La là gì, nhưng má lúm đồng tiền quỷ dị của Phí làm hắn cảm thấy sự nguy hiểm, trong lúc hắn đang định chạy trốn, thì Phí La đã đi tới bên cạnh hắn rồi.