Chiếm Đoạt Em Dâu

Chương 87: Sở Mạnh, Đây Là Bảo Bảo Của Chúng Ta


Chương trước Chương tiếp

Phần 1

Cô gái này bỏ trốn thật!

Chẳng lẽ cái mà cô gọi theo đuổi là anh phải từ Luân Đôn về nước sao? Có cần thiết tính kế anh về nước như vậy không chứ? Sau khi biết cô đã về nhà an toàn, ngày đêm anh không ngừng làm việc việc, cuối cùng xử lý xong các hợp đồng rồi bay về nước.

Cô gái này, dám đối xử với anh như vậy. Đợi lát nữa về nhà anh nhất định sẽ đánh cô một trận, không, anh phải nhốt cô trong phòng mấy ngày mấy đêm không cho ra, để xem cô có còn kiêu ngạo nữa được không.

Vào đại sảnh sân bay, Sở Mạnh đeo kính mát lên, thoải mái bước về phía cổng ra.

"A. . . . . ." Một bé gái không để ý, đâm sầm vào anh rồi ngã xuống đất: "Huhuhu… " Ngay sau đó tiếng khóc nũng nịu từ trên mặt đất truyền lên.

"Người bạn nhỏ, con có sao hay không?" Thân thể cao lớn của Sở Mạnh ngồi xổm xuống đỡ bé gái ngồi dưới đất khóc đến rối tinh rối mù dậy.

Bé gái khoảng bốn tuổi, tóc hơi xoăn làm nổi bật lên đôi mắt to tròn, cái mũi cao đáng yêu, còn có cái miệng nhỏ xinh, rõ ràng dễ thương như công chúa nhỏ lại khóc nước mắt lưng tròng làm người ta nhìn thấy thật là đau lòng.

Ngay cả Sở Mạnh luôn không lộ cảm xúc ra ngoài, đối với người ngoài luôn lạnh nhạt lại không nhịn được ôm lấy bé gái nhỏ: "Ba mẹ con đâu?" Không biết vì sao, tiểu cô nương này khiến anh cảm thấy rất quen thuộc! Quen thuộc như đã biết rất lâu rồi.

"Chú à, con không có ba." Hai tay mũm mỉm của bé gái lia lịa lau nước mắt trên mặt, đôi mắt to vẫn chăm chú nhìn chú ôm cô, một chút sợ đối với người lạ cũng không có. Chú này rất đẹp trai, nếu như ba cô đẹp như vậy thì quá tốt.

"Vậy mẹ con đâu?" Sở Mạnh không có hỏi nữa, dù sao cũng là chuyện người ta. Hơn nữa một đứa bé còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, có thể hỏi gì đây? Nhưng một bé gái không thể nào xuất hiện một mình ở sân bay, có lẽ là lạc người nhà rồi.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...