Chiếm Đoạt Em Dâu

Chương 76: Cuộc Chiến Của Đàn Ông


Chương trước Chương tiếp

Ngưng Lộ chưa từng bao giờ nghĩ đến việc gặp nhau Sở Khương lần nữa, lại đến hết sức bất chợt.

McDonald trên thế giới đều náo nhiệt như nhau. Hôm nay nhờ phúc của người bạn nhỏ Sở Trí Tu, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cô không đi tới nơi luôn tràn ngập vui vẻ mà trước kia cô thích.

Lại nói cái Tiểu Bá Vương Sở gia đó, sau khi tan học buổi chiều thở phì phò chạy đến, thấy vừa chỉ có một mình mẹ lại chống nạnh: "Mẹ, ba đâu? Tại sao chưa tới?"

Hôm nay cậu thật sự bị chọc tức chết rồi, bị một bạn học nữ nói anh cậu không có ba mẹ đi đón cậu, còn cười cậu không ăn bánh donut trong McDonald's. Nếu như không phải là giáo viên ngăn cản phải kịp thời, cậu nhất định sẽ đánh tiểu nữ sinh xấu xa đó cho về nhà không được. Lại dám cười cậu à.

"Ba ở công ty rồi! Thế nào?" Ngưng Lộ nhìn gương mặt tức giận cùng không cam lòng của con trai, không hiểu hôm nay sao con lại đi hỏi ba.

"Bây giờ gọi ba tới đón con đi, nếu không con không về nhà!" Vừa nghĩ tới vẻ mặt đắc ý của tiểu nữ sinh đó, Sở Trí Tu càng tức. Ném cặp sách sau lưng xuống đất, người cũng ngồi chồm hổm xuống, ăn vạ không đi.

"Công việc ba con bận rộn như vậy, đâu có ở không? Không phải con muốn cố tình gây sự đó chứ? Có chuyện gì buổi tối về nói không là giống nhau sao?" Ba mẹ với các bạn học đi ngang qua cũng tò mò nhìn cặp mẹ con kì lạ.

"Mẹ, cuối cùng mẹ không muốn gọi điện thoại đúng không?" Tính khí ác bá lại tới nữa rồi.

"Sở Trí Tu, tại sao nhất định phải ba tới?" Bình thường không phải đều là cô đón cậu sao?

"Con không quan tâm, con muốn ba tới!"

Hai mẹ con ở cửa trường học giằng co. Cuối cùng người bạn nhỏ Sở Trí Tu của chúng ta thắng, Ngưng Lộ bất đắc dĩ gọi điện thoại cho “người kia”.

Sau đó không chỉ là ba tới, cuối cùng bọn họ còn tới nơi mà hai ba con luôn phỉ nhổ là đồ ăn không tốt cho sức khỏe.

"Mẹ, con muốn donut." Thời gian gần tối, không tính có người nhiều. Bọn họ chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Sở Trí Tu bắt đầu chỉ điểm mẹ đi chọn món ăn. Mà cái đó đại nam nhân dĩ nhiên cũng làm như vậy, cũng không nhúc nhích nhìn cô.

Được rồi! Coi như là bọn họ lần đầu tiên tới không hiểu biết là được rồi!

"Anh thì sao?" Ngưng Lộ nhìn người đàn ông một thân không hợp với McDonald.

"Sao cũng được." Sở Mạnh ném xuống hai chữ liền bị con trai kéo qua nhìn máy chơi game trong tay, hai ba con rất quá đáng. Người con gái nhỏ đáng thương mặt uất ức đi đến nơi mua thức ăn.

"Thật xin lỗi!" Ngưng Lộ mua xong bữa ăn xoay người lại đụng phải một lồng ngực cứng rắn.

"Không sao!" Tay thon dài của đàn ông đỡ Ngưng Lộ bị tóc dài che mặt dậy.

Tại sao giọng nói này quen thuộc như vậy? Ngưng Lộ ngẩng đầu lên, gương mặt trong giấc mông xuất hiện chân thực ngay trước mắt!

Tại sao là cô / anh? Thời gian giống như đứng yên, người chung quanh, tiếng động dường như không liên quan đến bọn họ.

Sở Khương! Làm sao anh lại ở đây? Ngưng Lộ đang cầm đĩa thức ăn trong tay đang phát run lại không phát ra được một chữ. Người con trai trẻ tuổi, trong sáng đã không còn tồn tại trong ấn tượng, trước mặt cô là một người đàn ông trưởng thành, quần áo tinh tế làm tản ra hơi thở bình tĩnh.

Sở Khương cũng ngây ngẩn cả người, anh không phải là không muốn gặp cô ở khoảng cách gần như vậy, chẳng qua là cơ hội tốt còn chưa tới. Nhưng ông trời chính là thích trêu cợt con người, bọn họ thế nhưng lại gặp nhau với tư thế này. Đã lâu không gặp cô, trên mặt cô đã mất đi vẻ thiếu nữ thuần khiết, cả người tràn đầy hơi thở phụ nữ kiều mỵ, quyến rũ; chẳng qua là cặp mắt kia, cặp mắt trong suốt vẫn hấp dẫn lòng người như cũ!

"Mẹ, sao mẹ lâu vậy? Ba nói muốn đi về!" Một giọng nói trong trẻo của con nít phá vỡ kinh ngạc cùng luống cuống của đôi tình nhân cũ xa cách đã lâu, cũng làm cho lòng Ngưng Lộ bỗng chốc hoang mang. Đôi mắt to lo sợ nhìn về phía người đàn ông đang đi tới. Anh ấy thấy, thấy hết rồi! Anh quang minh chính đại đi đến bên người cô.

Cái gì gọi là gặp lại không bằng vô tình gặp được? Không muốn chuyện đã xảy ra còn đến nhanh hơn thế! Khi cái gì anh cũng chưa chuẩn bị thì bọn họ đã gặp mặt rồi. Mới vừa rồi nghe giọng con trai: "Sao mẹ lại nhìn cái chú đó?" Lúc đó là anh biết rồi. Sở Khương, người này muốn trở về tuyên chiến với anh rồi sao? Cũng không biết cuối cùng ai sẽ thắng.

Bất kể người nào thắng, chắc chắn sẽ có người bị thương.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...