Lần đầu tiên cãi nhau là khi chia lớp tự nhiên xã hội đã viết ở phần trên. Khi ấy anh rất giận, bơ tôi mấy ngày. Mặt bí xị ra, gặp ''thớt'' nào cũng chém.
Chiến tranh lạnh mấy hôm cho đến một buổi trưa, thấy anh ngồi trong nhà ăn, tôi nghĩ cứ “nghẹn” như vậy cũng khó chịu, thà chết sớm siêu sinh sớm cho xong, nên quay sang bảo với bạn là mình ăn ở bên kia. Mấy đứa bạn cũng âm thầm cổ vũ: “Thanh Khê, thực ra Từ Vi Vũ nhà mày dễ dụ lắm, chỉ cần mày nhõng nhẽo một tý, đảm bảo cậu ta ngoan ngoãn ngay, rồi sáng nào cũng lại Thanh Khê dài Thanh Khê ngắn cho xem.”
Tôi nghĩ thầm: Một khi cậu ta đã bướng thì chẳng thua kém ai tý nào.
Khi tôi đi qua, anh nhìn thấy nhưng quay phắt đi. Lòng tôi lạnh một nửa, cũng hơi bực mình, mới đầu còn có tư tưởng rất dở hơi: thích chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, đây mà lạnh thì chắc chắn dài hơn đấy nhiều.
Đứng được 30s định cầm đĩa đứng lên thì bỗng anh cáu: “Đi đi cái gì, ngồi xuống cho tớ!”
“...”
Tôi nhích một bước nhỏ, anh sải một bước dài, cuối cùng luôn luôn hoà thuận.
#149
Lần thứ hai cãi nhau khi đang học đại học năm hai.
Anh đến thăm vào lúc tôi đang đắm chìm trong chồng đề ôn thi cấp sáu, anh báo đến nơi, tôi “ừ ừ” qua loa còn thời gian cụ thể chỉ nhớ mang máng, trong tiềm thức cứ nghĩ rằng tôi thi xong anh mới về.
Một ngày trước khi thi, cũng là ngày anh đến, điện thoại hết pin nhưng tôi lười sạc, chỉ một mực tập trung học. Hôm ấy tìm mãi không thấy tôi, anh vừa cáu vừa giận, lại không biết tôi ở phòng nào.
Gần tối, tôi từ thư viện về nhà, thấy ai đó mặt xị như cái bị đứng cạnh đài phun nước, tôi hơi chột dạ.
Anh nhìn thấy tôi, sửng sốt rồi lập tức lao đến, đánh phủ đầu: “Cậu cố tình phải không? Tắt máy cả một ngày! Tớ còn tưởng cậu bị làm sao! À không, cậu thì làm sao được, tớ có đứng chờ chết mệt ở đây cậu vẫn sống yên yên lành lành!” Đại loại là thế, còn có thêm mấy câu kiểu gãy chân đến nơi rồi blah blah, nói chung là có tủi thân, và cũng có tức giận.
Tôi bị mắng ù cả đầu, rồi bỗng dưng muốn khóc.
Vi Vũ nhíu mày, nói chậm lại: “Cố Thanh Khê, cậu khóc cái gì thế? Tớ mới là người phải khóc chứ!”
Để anh đợi lâu, đau lòng nên mới khóc.
#150
Còn bây giờ, cãi nhau cơ bản là sấm to mưa nhỏ, ví dụ:
Sáng, đánh thức Từ Vi Vũ dậy ăn sáng, tôi gọi hai lần không thấy trả lời mới mò vào phòng hỏi, anh cuộn chăn lăn hai vòng rồi mè nheo: “Em mang vào đây đi.”
Tôi không nhịn được cười lạnh một tiếng, “Thế anh nhịn đói luôn nhé.”
Gần như mọi cuối tuần, ăn sáng xong tôi đều đi dạo chợ hoa chim - sở thích của người già.
Đi chợ hoa mua được một ít giống dâm bụt về thì nhìn thấy Từ Vi Vũ đang chơi bóng rổ trên sân bóng của khu, cuối thu mà còn mặc mỗi cái áo mỏng dính.
Anh thấy tôi, hí hửng chạy lại, rồi cười he he nói: “Anh đói.”
Tôi không nhịn được lại cười lạnh một tiếng, ô, sao tự nhiên mình thành vua cười lạnh thế này, nói: “Anh lên giường nằm đi, đợi em mang lên cho.”
Ai đó: “...”
Nhưng người lười biếng cần nghiêm trị.
#151
Hoặc rõ ràng cố tình gây sự, ví dụ như:
Một bạn nam lâu lâu không liên lạc gần đây thường tìm tôi nói chuyện, còn hỏi tôi: Đã kết hôn chưa? Có đối tượng không? Hay là suy nghĩ về tớ một tý?
Từ Vi Vũ sau khi biết được, nói rất chậm: “Anh muốn 'xử' cả nhà cậu ta.”
“Cậu ấy chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.”
Vi Vũ: “Anh cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi.”
Rồi hai người ăn cơm tối bình thường, ăn xong anh hỏi: “Thằng kia tên gì, nhà ở đâu?”
“Không biết, em không thân lắm.”
“Ít nhất cũng phải biết tên chứ.”
“Hình như họ Dương. Sao anh nhất định phải để em nhớ đến cậu ta thế?”
“...”
#152
Đôi khi thì như sau:
Có người nói: “Thích hỏi rõ từ gốc đến ngọn rồi lại không chịu nổi sự thật” là bệnh chung của phụ nữ.
Tôi nói với Từ Vi Vũ: “Nếu một ngày nào đó anh phản bội tình yêu của chúng ta, hãy chủ động nói thật với em, em sẽ đánh anh một lúc, chia tay rồi không ngày gặp lại.”
Vi Vũ nhìn tôi thật lâu rồi nói: “Nếu một ngày nào đó em phản bội tình yêu của chúng ta, hãy chủ động nói thật với anh... anh sẽ chết trước mặt em, rồi không ngày gặp lại.”
Được, coi như anh giỏi.
Nói xong, anh quay phắt lại, lên mạng.
Tôi vào lấy sách, đi một vòng sau lưng anh, anh nói: “Màn hình phản quang thấy em đấy, đừng có làm mặt quỷ với anh, hừ hừ.”
Tôi: “Em chỉ 'nếu' thôi mà, anh giận dỗi cái gì?”
Vi Vũ: “Anh không giận, là KHÓ CHỊU thôi.” Đặc biệt nhấn mạnh từ “khó chịu”.
Tôi: “Thế em xin lỗi nhé?”
Vi Vũ: “Đền thịt!”
Tôi ấn luôn đầu anh xuống bàn.
Anh cười ha ha, “Thôi thôi, không làm, tha cho anh, oái, vẹo cả cổ rồi!”
Sau khi được thả, anh ngồi xoa cổ, nhìn tôi u oán: “Vẹo cổ mang ra ngoài chỉ mất mặt em thôi.”
Tôi: “Thế thì không mang nữa, cơm trong nhà ăn chán, phở bên ngoài thiếu gì.”
Vi Vũ: “Em không sợ chết thì cứ ăn thử xem.”
Tôi: “Sợ lắm. Được rồi, anh chơi đi, em đi tắm.”
“Tắm? Anh cũng tắm!”
“Thế anh tắm trước, em chơi máy tính.”
“Sao phải phân chia rạch ròi thế, cùng nhau cùng nhau chứ, gái trai hợp tác việc làm ngon ơ!”
“...”
#153
Lại lại là:
Viết văn bản mới, khi mở ra hệ thống tự động xuất hiện bảng xếp hạng các mẫu đơn đứng đầu trong trang web, xếp thứ nhất là “Đơn thoả thuận li hôn”, được tải hơn sáu trăm nghìn lần.
Vì tò mò nên tôi cũng tải xuống đọc thử. Điều 1: Hai bên nam nữ tự nguyện ly hôn, Điều 2: Xử lý tài sản, Điều 3: Xử lý nợ nần, Cuối cùng: Chữ ký... Hoá ra thủ tục ly hôn dài dòng như vậy.
Đọc xong tắt đi. Mở ra file bên cạnh tiếp tục gõ tổng kết công tác.
Hôm sau lên lớp xong về nhà, thấy Từ Vi Vũ đang ngồi trên sofa trong phòng khách, mặt mũi nghiêm túc lạ thường.
Tôi hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Không thấy trả lời.
Tôi: “Vừa nãy em gọi điện thoại sao anh không nhận? Nếu chưa ăn em làm sủi cảo nhé?”
Vẫn không thấy trả lời.
Tôi có tí xíu cảm giác hình như anh đang giận dỗi, thế nên dò tới hỏi: “Anh sao thế?”
“Không sao.”
“Nghe giọng điệu đã thấy khó chịu rồi.”
Anh đứng lên nghiêm túc hỏi: “Chúng ta cưới nhau được bao lâu rồi?”
“Hơn nửa năm.”
“Em có chuyện gì không hài lòng với anh không?”
Thấy tôi ngẫm nghĩ một lúc, anh giận luôn, “Còn phải nghĩ?! Không hài lòng thật à!”
Tôi hết nói, “Anh hỏi em cơ mà?”
“Em đừng có mơ, hừ!”
“Anh làm sao đấy?”
“Em tải đơn thoả thuận li hôn về làm gì?”
“Hả?”
“Đơn thoả thuận li hôn!”
“À... em tiện tay tải xuống.”
“Tiện tay làm gì?”
“Chỉ xem một tý thôi.”
“Xem làm gì?!”
“Tò mò chứ sao.” Tôi nghĩ ngợi, rồi thêm vào, “Đừng có nói là anh tưởng em muốn ly hôn đấy nhé?”
Anh sững sờ rồi quay lại lăn đùng ra sofa, bật TV, cầm túi hạt dưa trên bàn, bắt đầu cắn...
Sao tôi bỗng dưng muốn đánh anh?