Trường Kiếm Tương Tư

Chương 5: Điều tra tin tức


Chương trước Chương tiếp

Có bốn người ngồi quanh chiếc bàn phủ gấm, trong đó ba người Khấu Anh Kiệt đã từng gặp.

Thiết gia huynh muội ngồi một bên.

Đối diện với Thiết Mạnh Hùng chính là người ngồi trong xe kiệu, đêm ấy nhờ gió phất tấm rèm nên Khấu Anh Kiệt thấy được, tuy chỉ thoáng qua nhưng đến bây giờ chàng vẫn nhớ.

Người duy nhất mà chàng chưa gặp là một trung niên phu nhân chừng bốn mươi tuổi xinh đẹp nhưng lạnh lùng.

Chàng đã gặp Thiết gia huynh muội hai lần, hơn nữa từng đối mặt nói chuyện nên bây giờ quan sát đối tượng là nhân vật đầu sở trong hắc đạo được xưng là Tổng tọa, cũng là phụ thân của Thiết gia huynh muội và trung niên phu nhân có vẻ mặt lạnh lùng kia.

Thiết tổng tọa chừng bốn lăm bốn sáu tuổi, mặc trường y màu lam, mặt trắng, tai to, râu thưa và ngắn, mắt nhỏ và sắc, dáng người cao dong dỏng, giống thư sinh hơn là một kẻ cầm đầu hắc đạo.

Trang phục của y được may rất khéo, vải thuộc loại đắt tiền, đội chiếc mũ trang nhã rất hợp, trước mũ đính một viên ngọc thạch màu lam, trên ngón vô danh ở bàn tay phải cũng đeo một chiếc nhẫn ngọc màu sắc tương tự.

Trông thần sắc y có phần phờ phạc như người mang bệnh.

Trung niên phu nhân tóc búi cao, mi thanh, mũi thẳng, đôi môi đỏ thắng nhưng hơi mỏng, trông khá đẹp nhưng đó là vẻ đẹp trau chuốt thiếu tự nhiên, chừng ba bảy ba tám tuổi.

Nữ nhân vào độ tuổi ấy đã gọi là trung niên, xuân sắc phai tàn nhưng thiếu phụ này trông vẫn còn quyến rũ, chỉ tiếc vẻ mặt quá lạnh lùng.

Giữa phu nhân và Thiết tổng tọa có quan hệ gì?

Điều đó thì Khấu Anh Kiệt không thể khẳng định!

Chàng chỉ biết chắc một điều, Thiết tổng tọa là phụ thân của Thiết gia huynh muội, nhưng Thiết Mạnh Hùng chỉ kém phụ thân tám chín tuổi, không thể là nhi tử của bà ta được, hơn nữa vẻ mặt cũng không giống.

Lam y nhân đặt hai bàn tay lên bàn, ngồi ngửa ra dựa vào lưng ghế, trung niên phu nhân đứng bên cạnh, một tay cầm lấy uyển mạch y, mấy ngón tay di động trên đó.

Lúc này Khấu Anh Kiệt mới để ý đến chi tiết này, chợt nhận ra mỗi khi ngón tay phu nhân di động trên cổ tay lam y nhân thì kinh mạch hằn rõ màu xanh đậm, khi để yên thì khôi phục lại như thường.

Phát hiện đó khiến chàng rất ngạc nhiên.

Chợt nghe lam y nhân rên lên khe khẽ, giống như đang cố ghìm cơn đau.

Khấu Anh Kiệt đoán rằng phu nhân đang chữa bệnh.

Một lúc sau trung niên phu nhân đổi sang tay khác.

Dần dần, trên trán phu nhân lấm tấm mồ hôi.

Thiết gia huynh muội lần lượt rời ghế chuyển sang đứng hai bên phụ thân, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng.

Qua một lúc nữa, trung niên phu nhân thu tay về, đưa tay áo quệt mồ hôi nói:

– Cứ như thế đã. Bây giờ lão gia hãy nghỉ một lúc.

Lam y nhân gật đầu.

Trung niên phu nhân lùi lại ngồi xuống ghế.

Thiết Tiểu Vi chợt nói:

– Cha, con cũng học thủ pháp này, để con thử xem!

Lam y nhân lạnh lùng nói:

– Người tưởng rằng đây là chuyện đùa hay sao? Tuy nội công người đã đạt được thành tựu nhất định, nhưng với chút công phu Bích Lịch chỉ nếu vận công không khéo chẳng những không giúp được gì cho ta mà còn có hại cho người nữa!

Thiết Tiểu Vi nhìn sang trung niên phu nhân tỏ ý bất mãn bĩu môi nói:

– Bà ấy làm được, sao con không làm được?

Lam y nhân xẵng giọng:

– Làm sao người so mình với dì Thẩm được? Thật là nha đầu chẳng biết cao thấp là gì!

Thiết Tiểu Vi bị mắng không dám nói nữa, nhưng nhìn dáng vẻ cô ta thì biết trong lòng không phục!

Lúc đó Khấu Anh Kiệt mới biết trung niên phụ nhân đó là họ Thẩm, Lam y nhân lại dùng hai tiếng dì Thẩm để xưng hô, rất có thể là vợ bé của ông ta, cũng là dì ghẻ của Thiết gia huynh muội.

Qua mấy câu đối đáp giữa Thiết Tiểu Vi với phụ thân, chàng còn biết thêm võ công của nữ nhân họ Thẩm không phải tầm thường.

Lam y nhân nhìn sang Thiết Mạnh Hùng hỏi:

– Ưng tiên sinh đã về chưa?

Thiết Mạnh Hùng đáp:

– Chưa. Nếu về nhất định sẽ đến gặp lão nhân gia!

Lam y nhân gật đầu, thở hắt ra một hơi nói:

– Lẽ nào Quách Bạch Vân vẫn chưa chết?

Rồi tự khẳng định:

– Không! Không có lẽ!

Khấu Anh Kiệt nghe nói nghĩ thầm:

– Như vậy lão nhân họ Quách tên là Bạch Vân!

Chàng càng chú ý lắng nghe.

Lam y nhân lại nói:

– Hắn bị ta dùng Càn nguyên vấn tân chỉ đánh trúng sườn trái, trong khi rơi xuống vực còn bị ta dùng Đàn chỉ phi châm bắn trung hậu não. Chỉ cần trúng một trong hai vết thương đó là đủ mất mạng, huống chi tận mắt ta nhìn rõ hắn trúng cả hai...

Tới đó Lam y nhân cất tiếng cười nhạt nói tiếp:

– Ta phán đoán rằng chỉ trong vòng một nửa canh giờ hắn sẽ bỏ mạng trong cốc, điều đó không có gì phải nghi ngờ!

Trung niên phu nhân chợt lên tiếng:

– Tôi chưa thấy hắn!

Trong phòng phụ tử ba người đều quay lại nhìn bà ta.

Lam y nhân hỏi:

– Vì sao?

Thiếu phụ đáp:

– Tổng lệnh chủ phán đoán như vậy đương nhiên là rất có cơ sở. Nhưng đó là đối với những người bình thường khác, còn với Quách Bạch Vân thì chưa thể khẳng định!

Lam y nhân nhìn bà ta, chờ nghe giải thích.

– Thiếu phụ lại tiếp:

– Tổng tọa cứ nghĩ mà xem, người này đã có thể dùng Vô cực âm ba công chấn thương tướng công, thương thế lại trầm trọng, đủ hiểu y đã luyện thành một cang khí hộ thân rồi!

Lam y nhân thoáng chút ngạc nhiên nhưng sau đó lại gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thiếu phụ họ Thẩm lại nói:

– Tuy thiếp không tận mắt chứng kiến tình cảnh ở hiện trường lúc ấy thế nào nhưng theo lời tướng công thuật lại, mặc dù đối phương bị tướng công dùng Thiết Tỳ Bà đánh trúng sườn, nhưng chưa bị ngã, cũng không thổ huyết ngay lúc đó, đúng vậy không?

Lam y nhân gật đầu:

– Không sai, đúng là như vậy!

– Vì thế thiếp đoán rằng Quách Bạch Vân đã luyện thành một trong hai loại võ công chí thượng là Hồng Mãng hoặc Kim Ngư gì đó...

Lam y nhân trầm ngâm một lúc mới nói:

– Tố Sương, nàng thật tinh tế! Ta đã sơ suất không nghĩ tới điều này. Tuy nhiên ta lại cho rằng hai loại võ công đó đã thất truyền từ lâu, không có khả năng Quách Bạch Vân còn luyện được. Nhưng với võ công của hắn thì có thể xảy ra ngoại lệ, nhưng chỉ là chịu đựng được thời gian lâu hay chậm mà thôi!

Lúc này Khấu Anh Kiệt biết thêm thiếu phụ họ Thẩm đó tên là Tố Sương!

Thiết Mạnh Hùng tỏ ý hoài nghi hỏi:

– Nếu Quách Bạch Vân đã luyện thành võ công chí thượng như dì Thẩm nói thì sao hắn còn bị thương bởi Càn Nguyên Vấn Tâm Chỉ của lão nhân gia?

Lam y nhân đáp:

– Người nói cũng không sai. Nhưng khi ta đánh hắn một chưởng thì trước đó đã ngầm tụ Ngũ Hành Chân Khí rồi, Quách Bạch Vân không đề phòng trước nên mới bị thương!

Tới đó, mặt y lộ vẻ đắc ý.

Thiết Tiểu Vi chợt nói:

– Cha! Như vậy là cuộc đấu cũng không được coi là công bình cho lắm!

Thiết Mạnh Hùng nghe vậy liền nhìn sang cô ta quát:

– Tiểu Vi! Chớ vô lễ!

Lam y nhân cười khổ nói:

– Các người đều không phải là người ngoài. Quách Bạch Vân là đại địch số một của ta. Vừa rồi phụ thân thắng được cũng phải có phần may mắn, nếu chỉ dựa vào võ công mà đấu một cách sòng phẳng thì khó mà thắng nổi!

Khấu Anh Kiệt nghe câu ấy, trong lòng càng trào lên nỗi cảm thương và sự bất bình thay cho Quách lão nhân.

Nhưng qua câu chuyện của bốn người trong phòng từ nãy tới giờ thì vẫn chưa xác định được Quách lão nhân còn sống hay đã chết?

Chàng lại chăm chú lắng nghe!

Thiết Mạnh Hùng chợt hỏi:

– Quách Bạch Vân võ công cao cường như thế, căn cứ vào đâu mà chàng khẳng định rằng lão đã chết?

Lam y nhân cười đáp:

– Ta chẳng đã nói qua rồi sao? Bởi vì trong chưởng của ta đã đề tụ Ngũ Hành Chân Khí từ trước, cho dù Quách Bạch Vân có luyện thành võ công chí thượng Hồng Mãng như dì Thẩm nói chăng nữa cũng không đối phó nổi với khí Thái Hư Hỗn Nguyên của ta nếu không võ công đề phòng từ trước. Vì lẽ đó mà ta đoán định hắn đã bị giết chết.

Không ai nói gì.

Lam y nhân lại tiếp:

– Thêm nữa Quách Bạch Vân còn bị trúng phải một mũi Đạn Chỉ Phi Châm ta, dù hắn có khả năng bế khí nhưng không bế huyết được. Độc chất trong phi châm lưu thông theo máu thâm nhập vào nội phủ, làm sao còn sống được!

Thiết Tiểu Vi hỏi:

– Cha! Nếu vậy thì cần gì phải tìm cho bằng được thi thể ông ta nữa?

Lam y nhân cười đáp:

– Đương nhiên là có nguyên nhân!

– Nguyên nhân gì vậy?

Lam y nhân xua tay nói:

– Người không nên hỏi nhiều!

Mặc dù biết phụ thân không muốn trả lời nhưng Thiết Tiểu Vi không chịu thôi, vẫn hỏi tiếp:

– Cha! Có phải chuyện đó liên quan đến hai mỏ vàng không?

Thiết Mạnh Hùng đáp lời thay:

– Không phải thế đâu! Chính Quách Bạch Vân đã tự tay viết văn tự chuyển quyền sử dụng hai mỏ vàng đó cho phụ thân từ trước rồi!

Tới đó hắn nhìn Lam y nhân hỏi:

– Cha, đúng vậy không?

Lam y nhân gật đầu:

– Trước khi giao thủ, chúng ta đã ước định rõ. Nếu Quách Bạch Vân thắng thì ta phải giao tất cả các mỏ vàng sở hữu của mình có ở Tây bắc cho hắn. Còn nếu hắn bại thì ta sẽ trở thành chủ sở hữu hai khu mỏ ở Tây hà!

Thiết Mạnh Hùng cao hứng nói:

– Vậy là từ nay toàn bộ mỏ vàng ở khu Tây bắc này đều thuộc quyền cai quản của Vũ nội thập nhị lệnh chúng ta rồi!

Lam y nhân tiếp lời:

– Phải! Với hai mỏ vàng thu lợi rất lớn của Quách Bạch Vân, chỉ cần sau ba năm nữa, chúng ta sẽ có thế lực hùng mạnh nhất Trung nguyên độc bá thiên hạ!

Nói xong câu đó, khuôn mặt của hai cha còn cùng tươi giãn ra với nụ cười vô cùng thỏa mãn.

Còn Thiết Tiểu Vi lại không tỏ ra vui thích như ca ca và phụ thân mình.

Vừa rồi nàng đã chất vấn phụ thân về hành động ám toán không quang minh chính đại trong cuộc quyết đấu, chứng tỏ nàng không tán thành việc chuyển giao tài sản mà nàng cho là bất công này.

Nhưng Thiết Tiểu Vi biết rõ tính khí phụ thân chỉ thích nghe những lời a dua nịnh bợ hợp ý mình, vì thế không lên tiếng.

Điều khiến nàng băn khoăn là vì sao phụ thân khẳng định Quách Bạch Vân đã chết vẫn còn tìm cho bằng được tử thi?

Chẳng lẽ có điều gì bí ẩn?

Đó cũng chính là điều băn khoăn của Khấu Anh Kiệt. Chàng đổi vị trí, tìm một khe hở rộng hơn.

Chính điều bất cẩn này đã làm hỏng sự!

Trong phòng, cả bốn người võ công đều thuộc hàng nhất lưu, lẽ ra phát hiện ra Khấu Anh Kiệt từ lâu, nhưng vì lúc đầu chàng còn thận trọng, tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền lại khá lớn, câu chuyện lại đang sôi nổi nên còn chưa phát giác.

Khấu Anh Kiệt vừa di chuyển vị trí, Lam y nhân liền quay ra nhìn, mặt biến sắc.

Thẩm Tố Sương cũng đã phát hiện ra, liền xuất chưởng đánh tới chỗ Khấu Anh Kiệt nấp, đồng thời tung người lao vọt ra cửa.

Chỉ nghe bình một tiếng, mảng tường nơi Khấu Anh Kiệt vừa nấp bị đánh văng đi như dao chém.

Ngay sau đó thị đã xuất hiện ngoài khoang.

Còn may Khấu Anh Kiệt khi thấy Lam y nhân biến sắc đã cảnh giác, khi Thẩm Tố Sương chưa kịp phát chưởng đã lao ra mũi thuyền.

Lúc này chỉ mong sao chạy cho nhanh còn lòng đâu mà giữ bí mật nữa?

Khấu Anh Kiệt lao tới mũi thuyền.

Ở đây có một tên hoàng y hán tử đứng cạnh, nghe tiếng động phát hiện ra ngay Khấu Anh Kiệt đang chạy tới liền vung đao bổ xuống.

Khấu Anh Kiệt lách mình trán, hữu chưởng đã vận công lực sẵn đánh ra.

Tốc độ đã nhanh, cự ly lại quá gần, tên hoàng y hán tử không kịp tránh bị chưởng đánh trúng ngực bắn đi xa gần một trượng va vào cột buồm gục xuống chết giấc.

Vừa thu chưởng về, Khấu Anh Kiệt đang định nhảy xuống tầng dưới thì một nhân ảnh lao tới chặn trước mặt.

Người đó là Thẩm Tố Sương.

Thế bí, Khấu Anh Kiệt đành vung cả song chưởng đánh ra.

Chàng định bụng đối phương là nữ nhân tất không dám đấu chưởng, chỉ cần thị tránh ra là nhảy ngay xuống tầng dưới, từ đó hy vọng thoát thân.

Nào ngờ Thẩm Tố Sương không tránh xuất chưởng tiếp chiêu.

Chưởng tiếp nhau nổ vang, Khấu Anh Kiệt bị đẩy lùi ba bước, suýt nữa thì rơi xuống sông.

Chàng không ngờ nữ nhân này có nội lực thâm hậu đến thế, đành đưa hết bản lĩnh đối phó.

Nhưng chưa kịp xuất chiêu thì lại có thêm một bóng người nữa lướt tới.

Khấu Anh Kiệt nhận ra đó chính là Thiết Tiểu Vi.

Tin rằng thiếu nữ này đối với mình còn chưa hạ thủ, Khấu Anh Kiệt vẫn phát chiêu đánh sang Thẩm Tố Sương.

Nhưng không biết Thiết Tiểu Vi có nhận ra chàng hay không nhưng chẳng chút lưu tình, vung chưởng đánh vào vai phải chàng.

Khấu Anh Kiệt kinh hãi thu chiêu quay lại đối phó.

Nhưng chàng đã chậm mất một bước, chưa kịp tiếp chiêu thì nghe bình một tiếng, vai bị trúng chưởng ngã nhào xuống.

Đó là thời khắc nhục nhã nhất trong đời chàng khi bị một nữ nhân đánh ngã.

Thẩm Tố Sương thấy Thiết Tiểu Vi đã khống chế được đối phương thì đứng khoanh tay không đánh nữa.

Khấu Anh Kiệt trúng chưởng ngã xuống, chỉ thẹn và tức chứ chưa thụ thương nhưng vẫn biết một mình không địch nổi hai người liền bật dậy phi thân nhảy về phía đuôi thuyền.

Vừa rơi xuống, chàng chợt nghe tiếng lướt gió sau lưng, quay lại đã thấy Thiết Tiểu Vi lao tới!

Vừa bí, vừa tức, Khấu Anh Kiệt vung chưởng đánh ngay!

Biết thiếu nữ nội công cao hơn mình nhiều nên xuất chưởng này chàng vận tới bảy tám thành công lực.

Tới lúc đó Thiết Tiểu Vi mới nhận ra Khấu Anh Kiệt kinh dị kêu lên:

– Thì ra là huynh ư?

Khấu Anh Kiệt muốn thu chưởng về cũng không kịp!

Chỉ nghe bình một tiếng, Thiết Tiểu Vi bị trúng chưởng, người đang lơ lửng trên không bỗng giật mạnh bật ngược trở lại.

May mà Thẩm Tố Sương tới kịp, nhún mình nhảy vút lên đỡ lấy nàng.

Vừa lúc ấy Thiết Mạnh Hùng cùng sáu bảy tên hoàng y hán tử rầm rập chạy ra hành lang về phía đuôi thuyền.

Thẩm Tố Sương đáp xuống, một tay vẫn giữ lấy Thiết Tiểu Vi, tay kia xuất chỉ nhằm vào Khấu Anh Kiệt.

Thiết Tiểu Vi kêu lên:

– Thẩm nương! Đừng...

Đồng thời níu lấy tay bà ta!

Song chỉ điểm ra bị Thiết Tiểu Vi làm cho lệch hướng bay sạt qua vai Khấu Anh Kiệt khoan thủng một mảnh áo, chỉ phong làm chàng loạng choạng nghiêng sang một bên.

Mắt thấy địch nhân kéo đến, tình thế đã cấp bách, Khấu Anh Kiệt không cần suy tính nữa vội tung mình nhảy xuống sông.

Một cột nước bắn lên, đầu Khấu Anh Kiệt nhô lên một lần rồi chìm xuống biến mất giữa muôn trùng sóng...

Bọn hán tử đổ xô đến, chiếu đèn xuống nước, nhưng chỉ còn thấy những đường sóng gợn phản chiếu ánh đèn như đàn rắn màu đỏ lúc nhúc, đâu thấy địch nhân đâu nữa?

Khi Khấu Anh Kiệt nhô đầu lần nữa, nhìn lại thì Thẩm Tố Sương đã dìu Thiết Tiểu Vi vào khoang.

Từ nhỏ chàng đã giỏi bơi lặn, lại hụp xuống, chỉ một hơi nữa đã cách xa thuyền thoát khỏi khu vực ánh sáng.

Thẩm Tố Sương thấy Thiết Tiểu Vi mặt tái nhợt, lo lắng hỏi – Cô thấy thế nào?

Thiết Tiểu Vi lắc đầu:

– Không hề gì!

Nàng cố bước đi thật thẳng gượng cười nói thêm:

– Cám ơn dì!

Rồi đi về phòng mình!

Đóng cửa lại nàng thổ ra một bãi huyết.

o O o Lặn thêm vài hơi, Khấu Anh Kiệt đã cách xa lâu thuyền mấy chục trượng.

Quay đầu lại thấy trên thuyền nhân ảnh trùng trùng, đèn đuốc sáng trưng, tiếng la hò huyên náo, nhưng bây giờ đã không có gì đáng lo nữa.

Chàng lặn thêm mấy hơi nữa mới tới bờ.

Ở trong nước thì không sao, nhưng khi lên tới bờ, gió tạt vào người chàng mới thấy lạnh, hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Khấu Anh Kiệt chui vào một lùm cây cởi quần áo vắt khô rồi lại mặc vào, sau đó trở về khách điếm.

Đêm đã khuya nên các đường phố vắng tanh, không một bóng người nên có thể yên tâm không sợ ai nghi ngờ.

Nếu không với bộ dạng thảm hại, áo quần ướt sũng, tóc tai dính bết vào nhau như gà tắm nước lại thêm bị trúng mấy chưởng y phục tả tơi, tất sẽ làm nhiều người chú ý.

Không lâu sau, chàng đã về tới Cửu Lý Hương.

Thấy trong phòng tối om, Khấu Anh Kiệt rất đỗi ngạc nhiên tự hỏi:

– Rõ ràng trước khi đi mình vặn đèn nhỏ lại, sao bây giờ tối om thế này?

Chẳng lẽ có ai vào phòng?

Chàng vội vàng móc chìa khóa mở ra.

Ngoài trời còn có trăng nên thấy được cảnh vật, còn trong nhà không đèn chẳng khác gì hũ nút ngửa bàn tay không thấy.

Khấu Anh Kiệt mò mẫn đến bên bàn sờ soạng tìm đèn.

May mà chàng không mang ống hỏa cụ theo trong người nếu người đã bị ướt thì đêm nay đừng mong gì đèn đóm.

Đột nhiên chàng nghe thấy tiếng gầm gừ giống như một thứ chó mèo gì đó, lại càng kinh ngạc hơn.

Hai tay cóng lạnh, Khấu Anh Kiệt phải lau vào khăn trải giường cho khô, lóng ngóng một lúc mới đánh được lửa.

Thắp đèn lên, Khấu Anh Kiệt bắt đầu kiểm tra phòng.

Vừa đưa mắt nhìn, Khấu Anh Kiệt bỗng giật mình lùi lại, chân tay run bắn, suýt nữa thì đánh rơi cây đèn.

Tim đập rộn rã, phải qua một lúc lâu chàng mới trấn tĩnh lại, quan sát kỹ.

Nguyên trên nền nhà ở góc phòng có một người nằm.

Nếu một người bình thường vào ngủ trong phòng thì chàng đã không sợ đến thế. Nhưng hoàn cảnh này ở đây lại rất khác thường.

Người này nằm thẳng đuỗn, hai chân cứng đơ, mình bận trường bào nhưng nửa dưới lại vén lên trùm kín mặt.

Đặc biệt vùng ngực và bụng người kia dính đầy máu thấm vào áo đã đen sẫm lại nhìn ghê cả mắt.

Vào lúc nửa đêm, cảnh tượng đó lại diễn ra trong phòng mình, ai trông thấy mà chẳng lạnh sống lưng?

Khấu Anh Kiệt chợt quát to:

– Người là ai?

Tựa hồ như chàng làm như thế chỉ để bớt sợ mà thôi, còn xem dạng người kia thì chắc đến chín phần là đã chết, đâu thể trả lời nữa?

Không ngờ nghe quát, người kia bỗng cử động.

Người chết thì thật đáng sợ nhưng trong trường hợp này, chừng như người sống lại càng đáng sợ hơn.

Khấu Anh Kiệt lùi lại một bước, chuyển cây đèn sang tay trái, còn tay phải rút Như ý đao ra.

Trong tay đã có binh khí, đương nhiên người ta trở nên can đảm hơn!

Khấu Anh Kiệt cầm chặt đao, tiến lên ba bước gần sát không kia, chỉ đao thẳng tới đầu hỏi:

– Người là ai? Nói mau!

Người kia chừng như là một cao thủ thượng thặng nên dù đã trọng thương đang hôn mê nhưng rất mẫn cảm đối với binh khí không để nó chạm tới mình.

Bởi thế khi Khấu Anh Kiệt chỉ đao tới người kia lăn nửa vòng rồi ngồi nhỏm dậy!

Thật là một cảnh tượng lạ lùng!

Khấu Anh Kiệt chưa hết bàng hoàng thì chợt cảm thấy một luồng kình lực đẩy tới làm cho bàn tay tê rần, không giữ nổi thanh đao.

Vút!

Như ý đao bay đi cắm vào xà nhà, chuôi đao còn rung chuyển không thôi!

Khấu Anh Kiệt a lên một tiếng bước lùi lại.

Người kia kéo vạt áo phủ trên mặt xuống, bình thản bước đến ngồi xuống giường.

Bấy giờ mới thấy rõ bản lai diện mục của vị khách không mời kỳ bí này.

Khấu Anh Kiệt trố mắt kinh hoàng, tưởng như mình trông nhầm nên đưa tay lên giụi mắt nhìn lại, sau đó kêu lên thảng thốt:

– Quách... Quách lão... tiên sinh?

Đúng là Quách lão nhân nhưng nét mặt không còn hồng nhuận như trước mà tái nhợt, hai má hõm vào trông rất thảm.

Khấu Anh Kiệt nằm mộng cũng không ngờ vào lúc nửa đêm, Quách lão nhân đã có tin bị giết lại xuất hiện trong phòng trọ của mình, lại còn trùm kín mặt lại trông đầy vẻ kỳ bí như thế!

Nhưng rõ ràng đây chính là lão nhân cưỡi lạc đà chàng đã gặp mấy lần ở sa mạc, bằng chứng là bộ râu sơn dương bạc trắng, chỉ có điều không còn phong độ như trước nữa, ngay cả ánh mắt cũng tối đi, nếp nhăn trên trán nhiều và sâu hơn.

Chung quy mới chỉ cách ba ngày không gặp mà trông Quách lão nhân khác hẳn đi, Khấu Anh Kiệt cảm thấy như thể xa cách mười năm rồi vậy!

Ngay cả chòm râu bạc trắng cũng nhuốm máu.

Chiếc áo khoác màu vàng vốn đã rộng nay trông càng rộng hơn, giữa thắt lưng vẫn còn đính một hạt minh châu to bằng mắt rồng, cái đó thì không thể nhầm lẫn.

Nước mắt trào ra, Khấu Anh Kiệt lao bổ tới chộp lấy tay lão nhân, thổn thức nói:

– Quách lão tiền bối! Làm sao lại đến nỗi này?

Ánh mắt Quách lão nhân chợt sáng lên trên môi lão nở một nụ cười an ủi, giọng run run nói:

– Khấu tiểu huynh đệ! Đúng là người!

Khấu Anh Kiệt vặn to đèn đặt lên bàn rồi quay lại hỏi:

– Lão tiền bối! Thương thế có nặng lắm không?

Quách lão nhân cười đáp:

– Khấu tiểu huynh đệ! Xin lỗi, lão phu đã tự tiện vào nhà, lại làm cho tiểu huynh đệ người kinh hãi nữa!

Khấu Anh Kiệt vội xua tay:

– Lão tiền bối đừng nói thế! Xin hãy nằm xuống nghỉ một lúc!

Quách lão nhân từ từ nằm xuống.

Khấu Anh Kiệt hỏi:

– Lão tiền bối! Để Anh Kiệt đi tìm đại phu...

Quách lão nhân xua tay.

– Không cần đâu!

Lão chợt cầm lấy tay Khấu Anh Kiệt nhìn mặt chàng rồi ngạc nhiên hỏi:

– Thế nào? Người cũng bị thương sao?

Khấu Anh Kiệt lắc đầu:

– Không đâu!

Chàng chợt nhớ tới tình cảnh của mình, liền chạy đi thay quần áo, sửa sang đầu tóc rồi kéo ghế ngồi cạnh giường Quách lão nhân.

Lão trìu mến nhìn chàng cười hỏi:

– Người vừa động thủ đúng không?

Khấu Anh Kiệt ngượng nghịu gật đầu:

– Dạ!

Quách lão nhân lại hỏi:

– Với ai thế?

– Với người trên chiếc lâu thuyền sơn son thiếp vàng đậu ngoài bến Thượng đô hà!

Quách lão nhân nghe nói bỗng biến sắc hỏi:

– Cái gì? Người động thủ với Thiết Hải Đường hay sao?

Khấu Anh Kiệt đáp:

– Vãn bối đúng là động thủ với người họ Thiết, nhưng không phải Thiết Hải Đường mà là Thiết Tiểu Vi. Lão tiền bối, Thiết Hải Đường là ai?

Quách lão nhân nhìn chàng đầy vẻ ngạc nhiên:

– Thiết Tiểu Vi? Đó là nữ nhi của Thiết Hải Đường! Làm sao người biết tên nha đầu đó thế?

Khấu Anh Kiệt chợt thở dài nói:

– Lão tiền bối! Chuyện này nói ra thì dài lắm!

Quách lão nhân tỏ vẻ quan tâm:

– Người cứ kể xem!

Khấu Anh Kiệt đành nói:

– Vãn bối tình cờ nghe được tin tức về cuộc ước đấu và lão tiền bối bị thương không biết còn sống hay đã chét nên hết sức quan tâm, bí mật trèo lên lâu thuyền để điều tra tin tức về lão tiền bối, không ngờ bị lộ để xảy ra động thủ. May biết bơi nên nhảy xuống sông lặn về, nếu không thì chắc khó thoát khỏi tay chúng.

Quách lão nhân hỏi:

– Người có thấy Thiết Hải Đường không?

Khấu Anh Kiệt gật đầu:

– Nếu Thiết Hải Đường là phụ thân của Thiết Tiểu Vi thì vãn bối đã thấy hắn mấy lần!

– Hắn ăn mặc thế nào? Diện mạo ra sao?

– Người đó mặc lam bào, trông giống thư sinh...

Quách lão nhân ngắt lời:

– Vậy thì đúng rồi! Hắn có bị thương không?

– Hình như có!

– Nặng không?

– Vãn bối không rõ!

– Hắn nói năng hành động được không?

– Được!

Trên mặt Quách lão nhân hiện lên nét thất vọng.

Khấu Anh Kiệt hỏi:

– Lão tiền bối hỏi thế để làm gì?

Quách lão nhân nở nụ cười ảm đạm nói:

– Nếu đúng như người nói thì hắn chỉ bị thương nhẹ thôi, không ngờ võ công hắn tăng tiến nhiều như vậy!

Tới đó buông tiếng thở dài, nhắm mắt lại không nói nữa.

Khấu Anh Kiệt lo lắng hỏi:

– Lão nhân gia thấy trong không khó chịu lắm không?

Quách lão nhân gật đầu.

Khấu Anh Kiệt lại nói:

– Để vãn bối đi mời đại phu!

Quách lão nhân chợt nắm chặt lấy tay chàng. Tuy bị trọng thương, người rất yếu nhưng bàn tay lão giống như gọng kìm xiết chặt lấy cổ tay Khấu Anh Kiệt khiến chàng không sao vùng vẫy được.

Đủ thấy nội lực lão thật kinh nhân.

Khấu Anh Kiệt hỏi:

– Làm sao tiền bối không muốn để vãn bối tìm đại phu?

Quách lão nhân lắc đầu nói:

– Chính ta là thầy thuốc rất tốt rồi!

– Nếu vậy thì hãy kê đơn để vãn bối đi bốc thuốc!

Quách lão nhân buông tay chàng ra nói:

– Người đừng cuống lên! Cứ ngồi xuống đã!

– Nhưng lão tiền bối bị thương nặng như vậy, làm sao không lo được?

– Vì bị thương nặng nên mới không cần phải gấp nữa!

Khấu Anh Kiệt ngạc nhiên hỏi:

– Sao thế?

Quách lão nhân cố nở nụ cười:

– Tiểu bằng hữu! Người không nhìn ra sao? Lão phu không qua khỏi được đâu!

Khấu Anh Kiệt nghe vậy liền biến sắc.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...