Trường Kiếm Tương Tư

Chương 30: Máu nhuộm bên sông


Chương trước Chương tiếp

Chu Không Dực đã đứng đó quan sát từ lâu, nhưng không muốn làm kinh động đến trận đấu thì thấy Khấu Anh Kiệt giao chiến một cách tự tin.

Tuy vậy ông biết rõ võ công của Hải Đại Không và thủ đoạn thâm độc của hắn nên sẵn sàng xuất thủ tương trợ bất cứ lúc nào.

Hơn nữa Hải Đại Không có mối thâm cừu huyết hải, ông không thể để hắn tẩu thoát một lần nữa.

Trong trường đấu, Khấu Anh Kiệt rõ ràng đang chiếm được ưu thế.

Chàng không nén được niềm vui, vì chỉ qua thời gian hơn một nửa năm, võ công của chàng đã tiến bộ tới mức không sao tưởng tượng nổi.

Trong thiên hạ võ lâm, ai dám tự cho mình rằng đấu nội lực mà thắng nổi Bình Giang Nhất Tẩu Hải Đại Không?

Chàng càng đấu càng phấn chấn, nội lực vẫn rất sung mãn.

Trái lại chân tay Hải Đại Không càng run hơn trước người bắt đầu ngả về phía sau.

Xem ra hắn cầm cự không được bao lâu nữa.

Cả trăm cao thủ của Đại nội đều vận công phòng bị, chỉ chờ một tiếng lệnh là ùa vào chém Khấu Anh Kiệt nát như bùn.

Nhưng đã xảy ra sự cố.

Đang phát công, Khấu Anh Kiệt chợt cảm thấy chân mình tê đi.

Chỉ một lát sau cảm giác đó lan ra toàn thân rất nhanh.

Đầu tiên, tay không giữ nổi thanh đao, keng một tiếng rơi xuống đất.

Tiếp đó đôi chân không còn đứng vững khuỵu xuống dần, thân thể ngã uỵch xuống cát.

Hải Đại Không thu chiêu nhảy lùi lại ngửa mặt cười vang một tràng nói :

− Tiểu bối. Người đã trúng phải Vô Phong Tán Hoa châm của lão phu rồi, sinh mệnh không còn bao lâu nữa. Bây giờ còn cuồng ngạo nữa không?

Khấu Anh Kiệt thất kinh, nhớ lại khi Hải Đại Không vừa nhảy ra đã phát ra một luồng kình phong, tất hắn đã lợi dụng nó để thi triển Vô Phong Tán Hoa châm ám toán mình.

Hẳn là độc châm này rất nhỏ nên chàng không phát hiện ra, độc chất thâm nhập trong cơ thể đến bây giờ mới phát tác.

Chàng cố vận công bức độc nhưng không sao đề tụ được công lực.

Vô Phong Tán Hoa châm nổi danh là ám khí bá đạo, chỉ như những chiếc lông tơ nhỏ được phát theo kình khí bay đi bám vào người, chất kịch độc thấm theo lỗ chân lông mà thâm nhập vào cơ thể, chỉ sau một canh giờ là vào đến lục phủ ngũ tạng mà chết.

Ngay từ khi Hải Đại Không còn là một tên trùm thổ phủ mang biệt danh Thanh diện Diêm vương, cao thủ trong hắc bạch lưỡng đạo nghe nói đến ám khí này đều kinh hồn táng đởm.

Hải Đại Không cười hắc hắc nói tiếp :

− Khấu Anh Kiệt. Người không liên quan đến vụ án nên chẳng cần phải bắt giải về kinh làm gì. Chúng ta còn nhiều việc phải làm nên không có thời gian quan tâm đến người. Để đề phòng bất trắc, cũng tránh cho người khỏi chịu đau đớn lâu, lão phu cho người được chết nhanh chóng.

Dứt lời tung mình nhảy tới.

Khấu Anh Kiệt đã không còn chút công lực nào, đâu thể tránh được chiêu sát thủ của một cao thủ tuyệt đỉnh như Bình Giang Nhất Tẩu?

Nhưng số Khấu Anh Kiệt vẫn còn chưa hết, ắt sẽ có cứu tinh.

Khi Bình Giang Nhất Tẩu Hải Đại Không tung mình nhảy tới thì từ trên vách đá một nhân ảnh lao xuống như vệt sao băng.

Người chưa tới tiếng hú đã phát ra vang rền khiến quần tặc đều chấn động, tai ù ù như muốn vỡ.

Bình Giang Nhất Tẩu Hải Đại Không giật mình thu thế lùi lại.

Chỉ chớp mắt một người đã đáp xuống hiện trường.

Đó là một hán tử thân thể rất tráng kiện mình cao tám thước, da mặt như đồng hun, bận chiến bào dệt bằng ngân kim tuyến, lưng đeo trường kiếm, thần oai lẫm liệt.

Hải Đại Không nhìn người vừa xuất hiện mặt biến sắc.

Nhưng chỉ một lát sau hắn trấn tĩnh lại ngày cười hắc hắc nói :

− Ninh Vương gia. Tôi biết ngài nhất định sẽ hiện thân mà. Ti chức đã cho kiệu thuyền đến đây đón giá.

Người vừa xuất hiện chính là Ninh vương Chu hông Dực, với vóc người cao lớn và bộ chiến bào lóng lánh dưới ánh đuốc sáng trứng cùng với thân pháp kinh người vừa rồi, trông giống như thần tướng hiện thân.

Thấy Chu Không Dực xuất hiện, Khấu Anh Kiệt kinh hãi trả lời :

− Chu đại ca tới đây làm gì?

Chu Không Dực cúi xuống nhìn chàng hay tay hợp thập.

Khấu Anh Kiệt hiểu ý, cố sức ngồi dậy hai tay hợp thập như Chu đại ca vừa rồi nhắm mắt hành công.

Bình Giang Nhất Tẩu Hải Đại Không chuyến này lĩnh suất đại đội binh mã tới đây là để bắt Chu Không Dực về triều xử tội.

Nghe Nông Thái và Thương Dã Bình kể lại chuyện giao chiến và bị bại dưới tay Khấu Anh Kiệt, hắn định bụng trước hết bắt chàng tra khảo xong, sẽ giết đi rồi sẽ bắt Chu Không Dực sau.

Nay chính vị Ninh vương đích thân xuất hiện thì còn gì bằng?

Hắn vung lá cờ tam giác chỉ huy thuộc hạ hàn thành trận thức Cửu cung thập sát vây lấy Chu Không Dực và Khấu Anh Kiệt.

Yên tâm với thế trận đến chim bay cũng không thoát rồi, Hải Đại Không tiến lên một bước chắp tay nói :

− Vương gia nửa đêm đột nhập vào cấm cung là kinh động đến Thượng hoàng, còn giết cả Tây cung nương nương nữa... Ty chức phụng chiếu tới đây bắt Vương gia về quy án. Nếu ngài biết thức thời chịu tuân theo chiếu chỉ thì tốt.

Nhược bằng không...

Hắn cười hắc hắc hai tiếng, không nói hết câu.

Chu Không Dực chỉ trừng mắt nhìn hắn.

Hải Đại Không sợ thần uy lùi lại một bước nói tiếp :

− Nếu không ty chức đành thất lễ...

Không phải ai khác chính Hải Đại Không ngày xưa là thủ hạ thân tín của Thái tử Cao Xí, lập mưu ám hại Ninh Vương Chu Không Dực.

Cũng chính hắn thi hành lệnh của tiên đế cắt lưỡi rồi đày ông ra Đông Hải.

Nhưng nay hắn mở miệng đều xưng là Vương gia, điều đó khiến Chu Không Dực càng sôi máu.

Soạt một tiếng, ông rút kiếm ra.

Ánh kiếm toát ra nước thép xanh lạnh, chỉ nhìn qua cũng biết đó là bảo kiếm chém sắt như bùn.

Hải Đại Không tức giận quát lên :

− Chu Không Dực. Ta tưởng người còn có lý trí mới dùng lời khuyên bảo.

Người dám chống lại thánh chỉ hay sao?

Nói xong khoát tay ra lệnh cho thuộc hạ :

− Sát.

Chín nhân ảnh lập tức nhảy ra.

Đồng thời Cửu cung thập sát trận cùng phát động.

Bình Giang Nhất Tẩu Hải Đại Không nhảy lùi hai trượng ra ngoài trận.

Chín tên hoàng y sát thủ vừa nhảy ra đứng thành phương vị Cửu cung kết hợp với biến ảo của Cửu cung thập sát trận với hàng chục ngọn đuốc chuyển động chập chờn nhảy múa, lúc sáng lúc tỏ, khi xa khi gần, trông như hàng chục nhân ảnh, vừa huyền hoặc vừa ma quái.

Khấu Anh Kiệt đang nhắm mắt vận công trị độc, không sao an tâm được đành mở mắt ra.

Chàng muốn trợ lực cùng Chu đại ca liên thủ đối địch nhưng chân tay mềm nhũn vô lực không sao đứng lên được.

Cửu cung thập sát trận là sáng tạo đắc ý nhất của Bình Giang Nhất Tẩu Hải Đại Không.

Trận thức này gồm chín mươi tên sát thủ chia thành Cửu cung, bao gồm mười lớp, cứ mỗi thức là lần lượt chín tên xuất trường, vừa đấu vừa di chuyển theo biến hóa của trận thức, chủ yếu làm phân tâm đối thủ.

Thông thường, chỉ một lần biến hóa, kẻ bị bao vây mắt hoa tâm loạn, sau khi chín tên đầu tiên công sát vẫn chưa tiêu diệt được thì chúng cứ theo cửa trận mà nhảy ra vòng ngoài cùng, lớp thứ hai gồm chín tên tiếp tục tiến vào, cứ thế diễn ra vô tận.

Hải Đại Không rất ít khi phải dùng đến trận thức này, chỉ trong trường hợp đối phó với lực lượng đông hoặc đối phương là nhân vật kiệt suất.

Và trong trường hợp đó thì nhiều lắm cũng chỉ mất ba lần tức hai mươi bảy tên xuất chiến đủ tiêu diệt được địch nhân rồi.

Hải Đại Không rất vững tin Chu Không Dực sẽ bị loạn kiếm phân thây.

Nhưng hắn đã nhầm.

Một người như Chu Không Dực mấy chục năm tu luyện, không những võ công mà còn có định lực rất tố, không dễ bị rối loạn.

Hơn nữa từ nhỏ ông đã tinh thông binh pháp, các loại thạch môn trận đồ nên đã nhận ra ngay cách phá trận.

Chu Không Dực giương kiếm chờ sẵn, khi chín tên sát thủ nhảy vào chưa kịp ra tay, ông lập tức tấn công ngay.

Bảo kiếm trong tay múa lên như bão táp, nhanh tới mức không sao nhìn rõ, tung hoành giữa trận như chốn không người, cả chín tên sát thủ chưa tên nào xuất được một chiêu thì cùng rú lên thảm thiết, tên bay đầu, tên thủng ngực, tên bị bổ dọc, tên bị chém ngang lưng, tên bị chém xả mấy cánh tay, tiếng la kinh hoàng hòa thành một khối.

Chín tên sát thủ chỉ chớp mắt đã bị tiêu diệt không sót một tên.

Tốp thứ hai chưa kịp nhảy vào, Chu Không Dực đánh ra cửa Khôn, vòng ra cửa Tốn, rồi quay lại cửa Li.

Thanh bảo kiếm tung hoành tới đây, thây đổ đầu rơi tới đó.

Thật là một cuộc tàn sát rùng rợn.

Ít nhất có thêm mười mấy tên sát thủ bỏ mình dưới kiếm.

Cửu cung thập sát trận hoàn toàn rối loạn.

Trong lúc tính mạng còn bị uy hiếp, còn quản gì đến mệnh lệnh nữa?

Huống chi bọn thị vệ trong đông tây lưỡng cung cấm vệ, chung quay lại chỉ là bọn ô hợp được Hải Đại Không lấy trong số phỉ đồ các lộ, cốt là võ công chứ nào có kỷ luật gì?

Hơn nữa từ khi được tuyển vào kinh, chúng quen thói ăn chơi phè phỡn, ức hiếp lương dân, dựa vào thế hôn quân mà làm điều bạo ngược, ai dám chống lại mà tỏ ra bản lĩnh?

Chỉ trong nháy mắt đã bị giết hơn hai mươi tên, cả bọn không còn hồn vía nào nữa, hò nhau tháo chạy.

Lúc này chúng chỉ hận cha mẹ không sinh thêm cho mình hai chân để chạy cho nhanh.

Bình Giang Nhất Tẩu Hải Đại Không thấy thế không khỏi phát run.

Hắn nhận ra rằng võ công của vị Vương gia này đã tới mức xuất thần nhập hóa, không gì khống chế được nữa.

Vừa rồi chỉ riêng Khấu Anh Kiệt xuất trường đã làm hao tổn không biết bao nhiêu nhân mã.

May mà hắn đã cơ cảnh, dùng thủ đoạn ám toán, nếu không cũng đã bị bại dưới tay thiếu niên vô danh đó rồi.

Nay Chu Không Dực cả công lực, thân pháp còn hơn cả Khấu Anh Kiệt, hạ thủ còn tàn độc gấp mấy lần.

Nhìn hiện trường ngổn ngang tử thi, Hải Đại Không chợt thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, mồ môi kết thành giọt lớn trên trán thi nhau rỏ xuống.

Chu Không Dực oai phong như một vị thiên thần, tay cầm bảo kiếm, bức thẳng tới trước mặt hắn.

Ông không nói được nhưng từ đôi mắt phát ra ánh lửa hận thù, cũng đủ thấy trước kết cục bi thảm thế nào rồi.

Bản năng sinh tồn, Hải Đại Không liền trấn tĩnh lại, nhảy lùi lại mấy trượng phất tay ra lệnh :

− Bắn!

Lập tức mấy chục cung thủ mai phục xung quanh phát xạ, châu cả vào Chu Không Dực mà bắn.

Hàng trăm mũi tên từ các hướng rít lên vun vút.

Một người dù thân thủ cao cường đến đâu, cũng không đủ khả năng đối phó với hàng trăm mũi tên từ bốn phương tám hướng châu cả vào mình.

Còn may Chu Không Dực mặc bộ chiến bào, tên cắm vào chỉ lóe lên những ánh kim tinh, kêu lên chan chát rồi rơi cả xuống, không mũi nào cắm được vào người.

Thực ra Chu Không Dực đã luyện Thần công hộ thể, trong cơ thể phát ra một lực phản chấn cũng có thể đẩy lui được tên không cho phạm vào người nhưng vì có bộ giáp nên chỉ vận công một mức độ đủ làm suy yếu đường tên và bảo vệ thượng bộ mà thôi.

Chu Không Dực nhảy hai bước đến bên một tốp cung thủ.

Chỉ nghe bịch bịch mấy tiếng, bốn nhân ảnh bắn tít lên không, kêu la thảm thiết.

Bọn còn lại mất hết hồn vía, một số đâm đầu chạy, một số nằm im thin thít, không dám bắn tên ra nữa.

Cửu cung thập sát trận và Cung tiễn trận đều hoàn toàn phá sản.

Bình Giang Nhất Tẩu Hải Đại Không mặt xám lại như gan lợn, nghiến răng rít lên :

− Xông vào!

Bốn tên mặc áo hoa đi bên cạnh Hải Đại Không thì một tên là Hạ Hầu Cương bị Khấu Anh Kiệt đả thương còn chưa bình phục, còn lại ba tên đưa mắt nhìn nhau rồi vung binh khí nhảy vào.

Ba tên này nằm trong số mười bảy tên thiếp thân cận vệ, thường được theo hầu bên Hoàng thượng và Hoàng hậu, là số cao thủ nhất lưu trong Thần Vũ Doanh, võ công chỉ kém thống lĩnh và phó thống lĩnh mà thôi.

Trong ba tên này, Tần Vinh dùng Thái tuế tiên, Thương Dã Bình sử trường kiếm, còn tên thứ ba tên là Hứa Tĩnh, sử một đôi Nhật nguyệt đao.

Bấy giờ cả trăm cao thủ thì vừa bị thương vong vừa chạy tán loạn quá nửa.

Còn chừng ba chục tên, tay vẫn cầm đuốc nhưng mắt trông chừng nhìn ra bốn chiếc thuyền đậu ở bờ sông, sẵn sàng lao chạy thoát thân.

Tần Vinh, Hứa Tĩnh và Thương Dã Bình vừa lao vào đã tấn công ngay, nhưng khí thế không còn hung hãn như trước nữa.

Trong thâm tân, chúng không hy vọng là thắng được vị thần binh này, mà chỉ xuất thủ dè chừng, lo bảo mạng.

Chu Không Dực cũng biết thế nên không ra hết sức mà chỉ lo canh chừng cho Khấu Anh Kiệt và giám sát không để Bình gian nhất tẩu Hải Đại Không chạy thoát mà thôi.

Trong ba tên thì Thương Dã Bình và Tần Vinh đã thủ bại dưới tay Khấu Anh Kiệt còn Hứa Tĩnh chưa nếm khổ đau nên vẫn còn hung hăng.

Đôi Nhật nguyệt đao trong tay hắn cũng tỏ ra rất linh hoạt, cứ nhằm vào các yếu huyệt trên người Chu Không Dực mà tấn công.

Vị Ninh vương hiểu rằng nếu không hạ sát một tên thì không giải quyết ngay được tình hình mà để thời gian kéo dài thì tình hình của Khấu Anh Kiệt sẽ rất bất lợi.

Qua bốn năm chiêu dè chừng, ông chợt thét to lên một tiếng, bảo kiếm vung lên như vũ bão.

Đối tượng công kích đầu tiên là Hứa Tĩnh.

Đôi Nhật Nguyệt Đao của hắn vừa chém vào thì bị thanh bảo kiếm chém gãy phăng, hắn chưa kịp hoàn hồn thì bị trúng một chưởng bay lên cao tới bốn năm trượng, từ trên cao phun một vòi máu, phủ tạng giập nát rơi xuống đất đã thành cái xác không hồn.

Giữa lúc ấy một nhân ảnh lao tới Khấu Anh Kiệt.

Đó không phải ai khác chính là Bình Giang Nhất Tẩu Hải Đại Không.

Nhưng Chu Không Dực đã có đề phòng, liền nhảy vút tới chặn ngang trước mặt tên thống lĩnh.

Bấy giờ bọn cấm vệ còn lòng dạ đâu mà chiến đấu nữa?

Chủ tướng đã không ra lệnh, ai dại gì mà lao vào cửa tử?

Hơn nữa chúng cũng biết kết cục hôm nay là không thể đảo ngược, may ra vị Ninh vương chỉ trị tội kẻ cầm đầu mà không truy cứu chúng, vì thế khi thấy Hải Đại Không đối diện với Chu Không Dực, một số tên vội lảng đi.

Hai người đứng đối diện nhau cách chừng hai trượng, mắt nhìn nhau đầy thù hận.

Chu Không Dực từ từ giương kiếm lên.

Hải Đại Không lùi lại một bước, vứt lá cờ đi, rút từ thắt lưng ra thứ binh khí kỳ dị giống như chiếc phất trần nhưng nhỏ hơn nhiều.

Chu Không Dực tiến thêm một bước.

Toàn thân Hải Đại Không run lên.

Không phải hắn sợ, mà đang vận công lên tới cực điểm.

Đột nhiên từ ba chiếc nhẫn rất lớn hình thù kỳ dị của Hải Đại Không nổ bốp bốp bốp ba tiếng, từ đó bắn ra ba luồng ngân quang bay thẳng tới đối phương.

Đồng thời hắn lao tới, dùng chiếc phất trần phất mạnh làm luồng ngân quan tán rộng ra và bay tới càng nhanh hơn.

Luồng ngân quang bao gồm hàng trăm sợi nhỏ như tơ óng ánh, bao phủ lấy toàn thân Chu Không Dực.

Vị Ninh vương biết đó là thứ ám khí chứa độc, bình tĩnh phất mạnh ống tay áo trái phát ra một luồng kình khí.

Luồng ngân quang bay tới rất nhanh, nhưng bị luồng kình khí của Chu Không Dực đẩy bật lại càng nhanh hơn.

Hải Đại Không đang đà lao tới, không ngờ đối phương đối phó được tuyệt chiêu của mình, vội dùng phất trần phất mạnh làm luồng ngân quang tán ra xung quanh, đảo người đáp xuống đất.

Nguyên ám khí đó có tên Ngũ Âm Tẩy Hồn thần châm, nhưng chưa bao giờ hắn sử dụng nên hầu như không lưu danh trong giang hồ.

Bình Giang Nhất Tẩu Hải Đại Không luyện công Tam Âm Tuyệt Hộ Thủ đã là vô địch thiên hạ, khi dùng ám khí, hắn chỉ cần thi triển Vô Phong Tán Hoa châm là đủ.

Chỉ là hai lần trước, Chu Không Dực đều bại dưới tay Hải Đại Không nhưng lần vừa rồi Chu Không Dực đến kinh thành vì Hải Đại Không đã dùng Tam Âm Tuyệt Hộ Thủ mà không thắng nổi phải chạy trốn nên bây giờ hắn phải dùng tới tuyệt chiêu tối hậu là Ngũ Âm Tẩy Hồn thần châm với hy vọng cuối cùng.

Nào ngờ binh thua bại tướng, đến tuyệt chiêu tối hậu cũng bị đối phương hóa giải biết làm gì hơn nữa?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...