Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 28


Chương trước Chương tiếp

Triệu Thanh Thanh vừa nhìn thấy trong phòng thế nhưng có những hai người, cũng là sững sờ, sau đó biểu tình liền có chút xấu hổ: "A, anh có khách a, xin lỗi, em không biết...."

Thanh âm Bạch Kỳ lạnh nhạt mà đông cứng. Khương Sam ở sau lưng hắn cho nên cô không nhìn thấy, giờ phút này, sắc mặt của Bạch Kỳ khi nhìn Triệu Thanh Thanh đã lãnh tới cực điểm, ánh mắt uy hiếp bao hàm sự tức giận: "Sao em lại tới đây?"

Triệu Thanh Thanh cắn cắn môi dưới, nhìn thần sắc của Bạch Kỳ, che lấp ở dưới ánh mắt, chung quy cô ta cũng không dám làm điều gì quá phận, ánh mắt ở trên người của Khương Sam nhìn thêm một chút: "Em, Em đến đưa đồ cho anh a, anh đã quên sao, lần trước tập văn kiện kia anh để quên ở chỗ của Tần chính ủy, chính ủy bảo em sớm đưa tới cho anh, em hôm nay có thời gian rảnh cho nên mới đến đây, cũng không có việc gì lớn cho nên không có gọi điện thoại trước cho anh a, em không biết là anh có khách, thật xin lỗi...."

Biểu tình của Triệu Thanh Thanh vô cùng tội nghiệp, gương mặt mang theo sự thấp thỏm cùng lấy lòng, văn kiện trên tay đã nhăn thành một đoàn.

"Biết ."

Bạch Kỳ chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, tiếp nhận văn kiện: "Em đi đi."

Triệu Thanh Thanh không nghĩ tới, Bạch Kỳ thế nhưng muốn đuổi cô ta đi như vậy, biểu tình ở trên mặt lập tức trở nên khó coi, có chút xấu hổ cùng khổ sở, đang muốn nói chuyện, Khương Sam ngồi ở bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng.

"Nếu chị là bạn của Bạch Kỳ, liền cùng nhau ngồi ăn một chút gì đi, hôm nay là sinh nhật của em, nhiều người sẽ náo nhiệt thêm một chút."

Nghe vậy, hai mắt của Triệu Thanh Thanh sáng lên, Bạch Kỳ nhìn cô ta, cho một ánh mắt cảnh cáo, cô ta làm như mình không nhìn thấy gì, thuận thế liền ngồi lại: "Được a, vừa vặn tôi còn chưa có ăn cơm chiều đâu."

Buổi tối khuya, cô nam quả nữ, Triệu Thanh Thanh nếu yên tâm để hai người bọn họ một mình ở cùng một chỗ, như vậy mới gọi là gặp quỷ a.

Sau khi ngồi xuống, Triệu Thanh Thanh nhìn bánh ngọt ở trên bàn, ra vẻ kinh ngạc nói: "Nguyên lai em chính là Khương Sam a, tôi nghe Bạch Kỳ nói rất nhiều về em, biết sắp tới là sinh nhật của em, nhưng không biết là hôm nay, sinh nhật vui vẻ a, học muội."

Khương Sam cười híp mắt nói: "Cám ơn chị."

Bạch Kỳ lạnh mặt cũng ngồi xuống, chỗ ngồi của Triệu Thanh Thanh đối diện với Khương Sam, cùng một hàng với Bạch Kỳ, cô ta nhìn nhìn Bạch Kỳ, xin khoan dung nói: "Tốt lắm tốt lắm, biết quấy rầy đến hai người chúc mừng sinh nhật, nể tình em hỗ trợ chọn lễ vật cùng bánh ngọt cho anh, anh đừng nóng giận nữa có được hay không?"

Khương Sam nhíu nhíu khóe miệng, chế nhạo nhìn Bạch Kỳ: "Em còn tưởng rằng là anh...."

Biểu tình trên mặt của Bạch Kỳ một chút thay đổi cũng không có, thản nhiên nói: "Tôi không biết phụ nữ các em thích cái gì, cho nên tôi tìm cô ấy để hỗ trợ nhìn xem."

"Nga." Khương Sam gật gật đầu: "Như vậy a."

Triệu Thanh Thanh khều một lọn tóc dài ở một bên má, phong tình vạn chủng nhìn nhìn Khương Sam: "Bạch Kỳ đối với em rất là quan tâm đâu, vì chuẩn bị quà sinh nhật cho em, hai chúng tôi đã đi dạo rất lâu, cuối cùng mới chọn được cái lắc tay này, em mang lên nhìn thật đẹp a."

Nói xong, Triệu Thanh Thanh còn cố ý ưỡn ngực, nhìn từ góc độ của Khương Sam, vừa vặn có thể nhìn thấy trên cổ của cô ta cũng mang một cái vòng cổ cùng một đôi hoa tai, nhìn qua, so với cái lắc tay của cô giống y như đúc, bất đồng là phía trên của đôi hoa tai khảm viên thạch anh màu đỏ, ở dưới ngọn đèn như ẩn như hiện có vẻ đặc biệt bắt mắt.

Khương Sam đem tầm mắt chuyển qua, nhìn về phía Bạch Kỳ, như là tò mò: "Hai người là quan hệ như thế nào? Bạn bè nam nữ sao?"

Triệu Thanh Thanh nghe vậy ánh mắt giật giật, che miệng nở nụ cười, lỗ tai cô ta rõ ràng là đang dựng lên.

"Cô bé ngốc, nói bậy bạ gì đó."

Bạch Kỳ không nói phải, cũng không nói không phải, trong giọng nói mang theo ý vạch giới hạn rõ ràng cùng với Triệu Thanh Thanh.

Tâm của Triệu Thanh Thanh lập tức liền chìm xuống.

Khương Sam chỉ "Ân" một tiếng, cũng nhìn không ra là cô đang suy nghĩ cái gì, chỉ trầm mặc ăn cơm.

Khương Sam thẳng đến khi ăn xong, bộ dáng của cô vẫn giống như không hề phát giác ra, cuộc đối giữa hai người này không thích hợp, mặc kệ Triệu Thanh Thanh nói cái gì, cô đều không có tỏ ra nghi ngờ mối quan hệ giữa Bạch Kỳ cùng Triệu Thanh Thanh. Triệu Thanh thanh thấy cô giả ngu, cố gắng nói cả buổi mà không thấy Khương Sam phản ứng gì, nhất thời tức giận đến nghẽn tim, cô ta không tin, cô một chút đều không hoài nghi cái gì!

Không hiểu sao, Khương Sam như vậy, Bạch Kỳ thế nhưng lại có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Triệu Thanh Thanh đi trước, không lâu sau liền đến thời gian Khương Sam phải trở về, Bạch Kỳ đưa cô đến nơi có đèn đường; "Chú Khương không còn ở đây, về sau tôi sẽ cùng em đón sinh nhật, em không cần quá thương tâm."

Thần sắc của Bạch Kỳ thực ôn nhu cũng thực trịnh trọng, hắn đối với người khác, rất ít khi hứa hẹn cái gì, lần nói chuyện này ngược lại là thật lòng, đối với Khương Sam, trong lòng của hắn có bản năng thương tiếc, cho nên hắn mới dễ dàng hứa hẹn với cô như vậy.

"Ở trường học em có chuyện gì khó xử, hãy đền tìm tôi."

Bạch Kỳ bước lên một bước, rốt cuộc vẫn kéo Khương Sam nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, đem Khương Sam so sánh cùng hắn, cô có vẻ gầy yếu hơn rất nhiều, nhất là phần eo và lưng. Eo của cô rất nhỏ, nắm vào không đầy hai tay, có vẻ nhu nhu nhược nhược. Khi ôm cô, hắn liền sinh ra một loại cảm giác, hắn chỉ cần sử dụng khí lực lớn hơn một chút, là có thể đem cô bẻ gãy ra làm đôi.

Khương Sam ở trong lòng hắn cúi đầu, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, thanh âm thấp hơn mấy phần, người khác không dễ dàng nghe thấy được.

"Cô bé ngốc a."

Bạch Kỳ cười nhẹ, thiếu nữ ở trong ngực bây giờ đã thực sự trưởng thành làm cho cơ thể của hắn bỗng nhiên sinh ra một luồng nhiệt nóng, một tay của Bạch Kỳ liền đem cằm của cô nâng lên, tròng mắt u ám thâm trầm nhìn cô, cúi đầu, ý định hướng tới đôi môi mỏng ướt át, đỏ tươi như quả anh đào kia trao một nụ hôn, in xuống.

Khương Sam không nghĩ tới Bạch Kỳ thế nhưng sẽ có động tác như vậy, rốt cuộc nhịn không được nữa, nghiêng đầu lệch sang một bên, Bạch Kỳ hôn đến sát khóe miệng của cô thì bị cô quay đầu né tránh, nụ hôn liền rơi ngay vào gò má của cô.

Đêm đã khuya, trên đường không có một người, Khương Sam nhìn một đường kéo dài cùng đèn đường chiếu sáng cả con đường, nụ cười trên mặt cô không giảm, cô cúi đầu, rũ mi che đi ánh mắt lạnh lẽo của mình.

"Em đột nhiên nhớ tới." Nhìn Bạch Kỳ đang im lặng ở phía trước, ngẩng mặt lên, trên gương mặt của Khương Sam tươi cười không đổi, nhưng ánh mắt của cô lại cực kỳ lạnh nhạt, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi nói: "Tại sao Chị Thanh Thanh lại có chìa khóa phòng của anh vậy?"

Rõ ràng, cơ thể của Bạch Kỳ trong nháy mắt đột nhiên buộc chặt!

Lúc Bạch Kỳ trở về, hắn liếc mắt liền nhìn thấy đèn trong phòng vẫn sáng. Hắn đen mặt mở cửa, quả nhiên nghe được trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách.

Triệu Thanh Thanh hiển nhiên cũng nghe được tiếng mở cửa, biết Bạch Kỳ trở về, cô ta rất nhanh liền thu thập sạch sẽ, khoác áo choàng tắm màu trắng đi ra ngoài.

"Đã về rồi?"

Triệu Thanh Thanh vừa lau tóc, vừa mềm mại đáng yêu đi tới chỗ của Bạch Kỳ, Bạch Kỳ không kiên nhẫn tránh qua, thanh âm lạnh lùng nói: "Tôi đã nói với cô cái gì?"

Triệu Thanh Thanh ủy khuất quyệt miệng: "Em đây không phải là nhớ anh sao, hơn nữa, em cũng không biết hôm nay cô ấy sẽ đến đây a, nếu biết, em sẽ không đến đây để rước lấy cái rủi ro này đâu!"

"Cô trở về đi." Bạch Kỳ đốt điếu thuốc, hai mắt hơi khép, ngồi ở trên giường, hai hàng lông mày nhăn lại, cho thấy hắn bây giờ đang rất khó chịu.

Sắc mặt Triệu Thanh Thanh liền cứng đờ, không nghĩ tới cô làm như vậy rồi mà Bạch Kỳ thế nhưng còn có thể đuổi cô đi, cắn cắn răng, Triệu Thanh Thanh nén giận, chậm rãi cởi bỏ áo choàng tắm, bên trong lộ ra bộ đồ lót gợi cảm, mềm mại đáng yêu đi tới.

"Người ta đã cố ý lại đây, anh cứ như vậy đuổi em đi, anh cũng thật là nhẫn tâm đâu."

Triệu Thanh Thanh theo đai lưng của Bạch Kỳ liền sờ soạng đi vào, ở dưới ngọn đèn màu trắng le lói, cơ thể xinh đẹp của cô ta liên tục cọ xát, thanh âm nũng nịu cười cười: "Được rồi, em thật sự biết sai, lời nói đáng để ang giận, anh muốn phạt em thế nào a?"

Bạch Kỳ nhắm chặt hai mắt, ở trong đầu hắn chợt lóe lên hình ảnh lúc Khương Sam tươi cười, cô thật xinh đẹp, nhưng ánh mắt của cô lại rõ ràng lộ ra sự xa cách, trong lòng Bạch Kỳ trầm xuống, khó chịu ném mẩu thuốc lá đi, nghiêng người liền đem Triệu Thanh Thanh áp ở trên giường.

Triệu Thanh Thanh khẽ cong miệng cười cười, hai tay thuận theo ôm lấy cổ của hắn, đuôi lông mày cùng khóe mắt chính là một mảnh xuân ý dạt dào, trong mắt chợt lóe lên sự đắc ý.

Nhưng tươi cười trên mặt Triệu Thanh Thanh còn chưa kịp nở rộ, cổ của cô ta chợt truyền đến một trận đau nhức, rõ ràng, hai bàn tay to lớn của Bạch Kỳ đang nắm chặt lấy cổ họng của cô ta, trong mắt là một mảnh âm trầm.

"Tôi nói..."

Triệu Thanh Thanh kinh hãi muốn chết, Bạch Kỳ dùng sức lực rất lớn, cô ta khó thở đến mức sắc mặt phát tím, khóe mắt muốn nứt ra.

"Lăn!"

Bạch Kỳ không chút nào thương tiếc, đem Triệu Thanh Thanh ném sang một bên, sắc mặt lạnh lẽo đến dọa người, Triệu Thanh Thanh hai tay run run, nhanh chóng đem quần áo mặc vào, từng ngụm từng ngụm thở dốc, sợ tới mức trên mặt đầy là nước mắt.

"Đừng ở chỗ này của tôi, cô đừng đùa giỡn trí thông minh với tôi." Bạch Kỳ mặt không chút thay đổi châm thêm một điếu thuốc: "Cô có biết tôi ghét nhất là cái gì không."

Lảo đảo bị đuổi ra ngoài, Triệu Thanh Thanh hai tay che miệng, chậm rãi ngã ngồi ở trước cửa nhà của Bạch Kỳ.

Khương! Sam!

Bất quá là hai người cùng ngồi chung một chỗ mà thôi, Bạch Kỳ liền tức giận thành cái dạng này, còn chưa nói đến cô ta so với Khương Sam ai hơn ai còn chư biết! Tiện nhân! Tiện nhân!

Gió lạnh quất ở trên mặt, Triệu Thanh Thanh một bên vừa nín khóc, một bên thần sắc âm lãnh ác độc lấy điện thoại di động ra: "Vũ đạo trường đại T, tôi đồng ý tham gia, nhưng ông phải đáp ứng tôi một chuyện..."


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...