Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 37: Ám đấu


Chương trước Chương tiếp

Thời điểm Đường Bội đến chuẩn bị, trong phòng đã có không ít người.

Cô có lẽ là người tới trễ nhất, nhóm nữ minh tinh có khoảng bảy tám người mặc trang phục cổ trang, hoặc đứng hoặc ngồi trò chuyện với nhau.

Khi nhân viên công tác giúp Đường Bội mở cửa, bảy ánh mắt các cô ấy đều nhìn về phía cô.

Vài nữ minh tinh nhìn thấy trang phục nam trên người Đường Bội, trước mắt sáng ngời. Nhưng đợi ánh mắt các cô dừng lại trên mặt của Đường Bội thì mọi người đều lộ ra nét mặt thất vọng.

Ánh mắt Đường Bội đảo qua trên mặt mấy người này, bảy diễn viên nữ này có người kiều diễm, quyến rũ, có người xinh đẹp động lòng người, có người thanh thuần, dịu dàng…Nói chung, mỗi người mặc trang phục cổ trang đều mang vẻ đẹp khác nhau.

Nhất thời, bên trong ngọc bội đinh đang, hương thơm lệ ảnh giao thoa, khiến người ta mình đã lạc vào khung cảnh tuyển tú của hoàng đế cổ đại.

Đường Phỉ Phỉ đương nhiên không có bỏ qua cơ hội biểu diễn như vậy, quần áo trên người cô ta ước chừng tinh xảo hơn bảy người còn lại, váy dài hồng nhạt xinh đẹp, phía trên thêu hoa phức tạp, nhưng khéo léo, nhị hoa được làm bằng những viên minh châu thật nhỏ, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, tươi mát.

Tóc của cô ta được chải thành kiểu bách hoa phân tiếu kê, phần đuôi tóc dùng hai hạt trân châu màu hồng nhạt buộc lên, xõa ở bên vai, trên búi tóc dùng chuỗi tơ màu buộc thành nơ bướm, nhụy của các cánh hoa được làm bằng những viên minh châu to cỡ đầu ngón tay,làm nổi bật lên vẻ thanh thuần xinh đẹp của cô ta, thật sự mang vài phần dịu dàng của con gái Giang Nam, xem ra đã tốn không ít công phu.

Đường Bội khẽ quét mắt qua trang sức ở trên đầu của cô ta, so với sự chuẩn bị của 7 người trong phòng, thì trang sức của cô ta minh quý hơn nhiều, những viên trân châu đó tỏa ra ánh sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.

Xem ra lần này Đường Phỉ Phỉ đã đặt cược hết vốn ban đầu.

Đáng tiếc a….

Trên môi Đường Bội hiện lên nụ cười yếu ớt.

Cô toàn thân mặc nhung trang, vốn anh khí vô song, nay khóe miệng lại mỉm cười, thoạt nhìn nhu hòa hơn vài phần. Mặc dù cô với Đường Phỉ Phỉ mặt mày có 5 phần tương tự, nhưng không ai có trộn lẫn bọn họ với nhau.

Đường Phỉ Phỉ ở trước mặt người ngoài, đều giả vờ ôn nhu, ngoan ngoãn dịu dàng, lúc này cũng chỉ giương mắt liếc nhìn Đường Bội một cái, hơi cúi đầu, bộ dạng ủy khuất, rụt rè.

Những người đang chuẩn bị trong phòng đều là minh tinh trong làng giải trí, ai không thành tinh. Scandal của Đường Phỉ Phỉ, mặc dù không có người nào thổi phồng lên, nhưng mà trong làng giải trí làm gì có bí mật.

Về nhân vật trong phim Chiến Ca bị một người mới không tên tuổi cướp mất, chuyện dùng thế thân, đều bị lên báo. Tuy rằng đã bị nhóm quan hệ xã hội của Đường gia đè xuống, nhưng dù sao mọi chuyện cũng truyền ra ngoài.

Bọn họ nhìn thấy Đường Bội đến muộn, và trang phục trên người chẳng ra sao, đương nhiên biết cô bị chỉnh rồi.

Về phần bị ai chỉnh, điều đó còn cần phải hỏi sao?

Cô gái xinh đẹp, khí chất bức người ở trong trailer tuyên truyền cho tiết mục, nếu như không phải Đường Phỉ Phỉ, vậy nhất định là người đứng ở miệng cửa rồi.

Đường Bội nhìn như không hề động đậy, nhưng những biểu cảm của mọi người trong phòng, cô đều thu hết vào trong mắt. Cô biết bọn họ đang chờ nhìn cô và Đường Phỉ Phỉ diễn trò, tốt nhất là có thể nổi lên tranh chấp ở nơi này, đến chừng đó bọn họ được ngư ông đắc lợi.

Nhưng cô làm sao có thể để các cô ta được như ý?

Cô nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu đi vào, ngồi xuống chiếc ghế gần cửa nhất, khẽ cười nói: “Ngại quá, tôi đã tới trễ.”

Đương nhiên, trên mặt cô không có chút biểu cảm xin lỗi nào.

“Chương trình còn chưa bắt đầu, nên không tính là muộn.” Nữ diễn viên ngồi đối diện Đường Bội đáp một câu.

Cô ấy có khuôn mặt trái xoan hơi cổ điển, da như mỡ đông, mặc trên người chiếc áo thêu hạnh nhân trắng khảm hoa mai, phía dưới váy hoa uốn lượn, mái tóc mềm mại được chải thành kiểu tóc phi thiên mới lạ, bên trong tóc mai cài trâm lưu thúy phi dương, mặt mày thoạt nhìn rất thân thiết thanh tĩnh, như là tiểu thư khuê các thế gia ở cổ đại.

Đường Bội biết người này, nhớ tên cô ấy là Khương Dĩ Đồng, Đường Phỉ Phỉ từng diễn một bộ phim truyền hình cổ trang với cô ấy, bộ phim ấy cũng do nhà họ Đường bỏ vốn đầu tư, nhưng Khương Dĩ Đồng chỉ là một vai phụ, lại để lại ấn tượng sâu sắc cho người xem, cuối cùng gần như nghịch chuyển tình thế, khiến cho không ít người xem đồng tình với cô.

Cô ấy cũng dựa vào bộ phim truyền hình năm đó, bắt lấy vai nữ phụ thành công đó thuận lợi trở thành một trong tứ tiểu hoa đán mới trong nước.

Đường Phỉ Phỉ là nữ chính nhưng lại không thu hoạch tốt nhất, sau này khi nhắc tới Khương Dĩ Đồng, thì cơ hồ nghiến răng.

Hơn nữa nhân duyên trong làng giải trí của Khương Dĩ Đồng không tệ, xử sự lại khéo léo, Đường Phỉ Phỉ chỉnh nàng ta vài lần nhưng đều vượt qua được, đành phải nghiến răng nghiến lợi nhớ kĩ món nợ này, cuối cùng còn trách Đường Bội diễn thay cảnh đánh nhau không tốt, khiến cô ta bị lỡ dịp may trở thành nữ chính tốt nhất…

Cho nên Đường Bội luôn có ấn tượng không tồi với Khương Dĩ Đồng, hễ là ai có thể làm cho Đường Phỉ Phỉ tức chết, cô đều cảm thấy bọn họ không tệ.

Cô cười với Khương Dĩ Đồng, khách khí nói: “Cảm ơn.”

Dư quang khóe mắt rõ ràng nhìn thấy Đường Phỉ Phỉ ngồi ở trong cùng hiện lên ánh sáng oán giận.

“Nhưng mà…” Khương Dĩ Đồng đánh giá Đường Bội từ trên xuống dưới vài lần, có chút tò mò hỏi.

“Vì sao cô lại ăn mặc nam trang?”

Đường Bội cười cười, còn chưa kịp trả lời đã nghe một diễn viên ngồi bên cạnh Đường Phỉ Phỉ là Bạch Phi San chua chát nói: “Người ta là nữ chính trong trailer, đương nhiên không giống người bình thường.”

Một câu nói này, đã trực tiếp biến Đường Bội thành kẻ địch của bảy người trong phòng.

Đường Bội nhìn cô ta, vừa khéo nhìn thấy Thịnh Lan ngồi ở bên cạnh, vừa không chút để ý, bắt đầu đùa giỡn cây quạt làm bằng lông chim, vừa nhàn nhạt nói: “Có một phong cách riêng dĩ nhiên sẽ thu hút ánh mắt của người khác, chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụn, hăng quá hóa dở.”

Cô nói xong khẽ cười một tiếng, dùng quạt lông chim nhẹ nhàng che môi anh đào lại, cười duyên nhìn Đường Bội nói: “Đương nhiên tôi không phải nói Đường tiểu thư, Đường tiểu thư có kĩ thuật diễn xuất chúng, thảo nào có thể nhận được vai diễn quan trọng như thế từ tay đạo diễn Tần.”

“Thịnh tiểu thư nói đùa, nếu bàn về diễn xuất, ai dám đánh đồng với ảnh hậu năm ngoái.” Đường Bội không chút hoang mang mỉm cười, lần này Minh Hiên đúng là chịu chơi, ngay cả ảnh hậu năm ngoái trong nước cũng tình nguyện đến tham dự.

Cũng khó trách cô ta bất mãn với Đường Bội, nếu so sánh giữa 7 người trong phòng, bây giờ có kĩ thuật diễn cao nhất chính là cô ta, bọn họ đến dự thi, nhưng nữ chính trong trailer diễn cùng với Hạ Tử Diệu không phải cô ta, ngược lại là một người mới không tên không tuổi, đổi lại là bất luận người nào cũng cảm thấy bất mãn.

Huống chi ảnh hậu mới vốn tâm cao khí ngạo.

Thịnh Lan cười nhạt: “Đường tiểu thư quá khiêm tốn rồi, chúng tôi chờ mong một lát nữa cô sẽ tỏa sáng trên sân khấu, khiến chúng tôi được mở mang tầm mắt trước ‘phong tư trác tuyệt, tài hoa hơn người’ của cô.”

Cô ta đang nói đến đoạn viedeo clip quảng cáo nhưng giọng điệu tràn đầy châm chọc không cần nói cũng rõ.

Đường Bội thu hồi nụ cười, từ trước đến nay, người khác kính cô một thước, cô kính họ ba trượng.

Nhưng nếu bọn họ muốn lấn át trên đầu cô…

“Trịnh tiểu thư trang điểm tỉ mỉ như vậy, có lẽ cũng đã tính sẵn trong lòng, nhưng mà trận đấu là thứ hai, tình hữu nghị là thứ nhất, nếu như bởi vì thua mà mất đi phong độ, sẽ khiến người có tâm chê cười.” Đường Bội cười xinh đẹp nói:

“Cô nói có phải không, Thịnh tiểu thư?”
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...