Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 123: 123: Chương 108


Chương trước Chương tiếp



Lạc đà biến dị tung chân xông tới, thể tích nó to gấp đôi hơn trước tận thế, hoàn toàn không còn bộ dáng ôn hòa nguyên thủy, thoạt nhìn cảm giác có mấy phần hung ác.

Bình thường lạc đà có bướu cao hơn hai mét, nhưng sau khi lạc đà biến dị nó cao lên gấp đôi, có con cao gần khoảng ba bốn mét, trở thành con quái vật khổng lồ trong mắt loài người.
Lâu Linh đối mặt với tình huống như thế này nhiều, ung dung rút kiếm trong ba lô ra ngăn cản chân lạc đà biến dị đá đến.

Lòng bàn tay cô bị luồng sức mạnh đó làm rung và tê cả tay, còn cơ thể đã lăn một vòng trong cát.

May là nhiệt độ buổi sáng ở sa mạc không quá nóng, lăn một vòng trên cát cũng không bị phỏng.
Cô nhảy lên từ trong cát, kiếm trong tay vừa chém tới, cắt xuống một vết thương trên đùi lạc đà, nháy mắt máu chảy tung tóe.
Lần này Lâu Điện không để một mình cô đối phó, anh nhảy lên trên lưng lạc đà.

Lạc đà cao ba mét mà anh thoải mái đáp xuống lưng nó, nện một cú vào bướu lạc đà khiến nó bị đập xuống, có thể nói là đầy bạo lực.
Lạc đà bị thương, động tác tức khắc điên cuồng muốn hất người trên lưng xuống, hy vọng quăng được anh.

Lâu Điện tấn công hai cái bướu lạc đà, tuy đánh không có tính nghệ thuật nhưng vô cùng trí mạng.

Kiếm của Lâu Linh cũng phối hợp, lưu lại mấy vết máu trên người lạc đà, lúc Lâu Điện nhảy xuống khỏi lưng lạc đà, kiếm trực tiếp chém về phía cổ nó.
Hai người đều chưa dùng đến dị năng, dựa vào võ lực của bản thân đánh chết một con lạc đà biến dị.
Sau khi lạc đà ngã xuống đất, Lâu Điện vẫn sạch sẽ, trên người Lâu Linh dính chút bùn cát.

Chẳng qua hai người chỉnh tề như nhau, tốt hơn đám đàn ông bên kia bị lạc đà đuổi chạy khắp nơi nhiều.
Tần Chính tranh thủ liếc nhìn hai người, phát hiện họ không sử dụng dị năng đã giết chết con lạc đà biến dị, nhất thời giật mình.

Sau khi dị năng tinh thần lực Lâu Điện đạt tới cấp mười, anh có thể dùng tinh thần lực che giấu sóng dị năng của bản thân, khiến người ta không thể cảm nhận mối nguy hiểm từ anh.

Con người anh nhìn bề ngoài càng lịch sự tao nhã, càng không nắm rõ lực sát thương.

Đám người Tần Chính cho rằng thực lực của họ chẳng ra sao, cao nhất chỉ cấp hai, ba mà thôi.
Nhưng bây giờ, họ nhìn nhầm.
Đang phân tâm, chợt một cẳng chân dài của lạc đà đá tới, Tần Chính bị đạp văng xa, cảm thấy lồng ngực đau buốt, nôn một ngụm máu.
"Đội trưởng!"

Tần Chính được người đi theo kéo lên khỏi mặt cát, mặt mũi toàn cát, máu trong miệng tràn ra dính lên khóe môi, hạt cát cũng dính đầy miệng.

Tần Chính thấy lạc đà xông về hướng bọn họ lần nữa, chịu đựng cơn đau ở ngực, kéo người của mình chạy đi.
Người đàn ông lúc trước định dẫn dụ con lạc đà nhỏ đến chỗ nhóm Lâu Điện không ngờ họ giết con lạc đà biến dị nhanh như vậy, thì hơi ngạc nhiên, muốn giở lại mánh khóe cũ.

Ai dè Lâu Điện không cho bọn họ cơ hội, dắt Lâu Linh chạy trước, hơn nữa tốc độ của anh rất nhanh, chả thua kém dị năng giả tốc độ tí nào, những người đàn ông kia thấy thế thiếu chút nữa hộc máu.
Lâu Điện chưa bao giờ tự tay giết người, chí ít là trước mặt Lâu Linh, anh sẽ không ra tay.

Anh cố gắng thể hiện ra hết những mặt tốt nhất của bản thân, sẽ không giết người trước mặt cô.

Mặc dù cảm thấy đám đàn ông dám có ý dâm với Lâu Linh đáng chết, nhưng có thú biến dị giết bọn họ thay mình, cần gì anh phải ra tay bôi đen hình tượng bản thân chứ?
Cho nên, Lâu Điện vô cùng bình tĩnh kéo Lâu Linh chạy.
Lâu Linh: "..." Lần đầu tiên cô thấy anh chạy nhanh như vậy! Ngay cả lúc đối mặt với một đám thú biến dị cô chưa từng thấy anh trốn chạy, trái lại còn phát điên đẩy cô ra ứng phó.

Vì sao bây giờ nhìn anh chạy nhanh như vậy, trái tim bỗng thấy siết chặt lại thế này?
Chờ khi họ dừng lại, chỉ nhìn thấy nơi chiến trường ban đầu đã cuồn cuộn khói bụi, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.

Da mặt Lâu Linh căng ra, nhìn thấy gã đàn ông bị lạc đà biến dị điên cuồng phẫn nộ giẫm đạp đến chết, trong lòng có chút rầu rĩ nhưng không nói gì thêm.
Hai người nhanh chóng quay lại chiến trường, lúc này chỉ có mười người đang chống đỡ, hơn nữa đội viên đã chết.
Lâu Điện lật cổ tay, một thanh kiếm xuất hiện trong tay.

Anh nhảy lên thật cao, kiếm chém về phía trước, giữa quanh cảnh sáng sớm lóe lên ánh sáng bạc, lạc đà biến dị phát cuồng ngã rầm xuống đất.
Mười người đàn ông sợ ngây người.
Một cú đá của Lâu Điện đá bay con lạc đà biến dị cuối cùng đang nhào tới, thân thể khổng lồ của nó quay cuồng trong đống cát.

Cái chân nhỏ dài bị bẻ gẫy, song sinh mệnh ngang bướng khiến nó tiếp tục kéo cái chân bị thương đứng lên, thở phì một cái rồi lần nữa xông về hướng Lâu Điện.

Nó bị Lâu Điện dễ dàng đạp bay, không thể đến gần người anh.
Mọi người lại nhìn đến ngây người, hiện trường nghiễm nhiên thành sân khấu biểu diễn của Lâu Điện.

Đợi Lâu Điện đùa giỡn con lạc đà kia xong, một kiếm chặt đứt đầu nó thì đám đàn ông lúc trước ở trong xe bỡn cợt hai người run lẩy bẩy, trong lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Nhưng mà, chuyện chưa kết thúc.

Đột nhiên tiếng hét thảm vang lên, mọi người quay qua thấy một con sói gầy trơ cả xương với bộ lông thưa thớt, làn da xanh xao, đang cắn cổ một gã dị năng giả.

Cổ gã bị cắn đứt trong tiếng kêu gào thảm thiết, chết ngay sau đó.
"Là, là zombie động vật..." Có người hoảng sợ nói, zombie thú càng đáng sợ hơn thú biến dị.
Theo tiếng hét vang lên, bốn con zombie sói nhảy ra từ đống cát sau lưng, mắt đỏ như máu nhìn chòng chọc bọn họ, lộ ra tia khát máu.
Ngay cả Lâu Linh cũng cảm thấy lòng lạnh đi, không tự chủ lui về sau một bước, nắm chặt kiếm trong tay.
Zombie sói xông lên, trong đó có một con lao thẳng vào Lâu Linh.

Tốc độ quá nhanh, Lâu Linh không giữ sức nữa, bắn ra một hạt giống cây thanh sắt.

Cây thanh sắt cấp tốc đề cao giữa không trung, dây leo trói zombie sói lại.

Còn cô cũng bị lực xung kích làm ngã xuống, lăn hai vòng trên mặt cát, lập tức nhảy lên, tránh được tấn công của zombie sói.
Cấp bậc của những con zombie không đồng nhất, cao nhất cấp bốn, thấp nhất cấp hai.

Lúc này con sói công kích Lâu Linh ở cấp ba, cao hơn cô một bậc, chỉ riêng cấp bậc đã áp chế cô.

Cây thanh sắt chỉ có tác dụng kéo chân zombie sói nhưng không hoàn toàn trói được nó.
Lâu Linh lăn lông lốc, lần thứ hai thoát khỏi công kích của zombie sói, cùng lúc cô vung kiếm trong tay, vừa vặn đâm trúng một con mắt của nó.

Da động vật zombie cấp ba rất cứng rắn, viên đạn cũng khó xuyên qua nhưng đôi mắt lại là bộ phận yếu ớt nhất, đâm một cái là vỡ.

Lâu Linh trải qua vô số lần chiến đấu, đã quen tính toán trước đánh vào nhược điểm của chúng, tiêu diệt từng bộ phận.
Khi Lâu Linh làm mù con zombie sói cấp ba, rồi để cây thanh sắt trói nó thật chặt thì chiến trường bên kia lại vô cùng máu me.

Zombie sói đột nhiên tập kích bỗng chốc cắn chết bốn gã dị năng giả, sáu người khác bị ba con zombie sói làm cho tán loạn, Lâu Điện thì đang đối phó con zombie sói cấp bốn.
Lâu Điện lo lắng an nguy của Lâu Linh, tốc độ tiêu diệt zombie sói nhanh hơn trước.

Lúc anh giải quyết con zombie sói thì bên Lâu Linh đã trói chặt zombie sói tập kích.

Anh chạy qua, dùng không gian nhận trực tiếp chặt đầu con zombie sói.

"Cứu tôi-- tôi không muốn chết -- cầu xin các anh —— "
Âm thanh tuyệt vọng thảm thiết vang lên, Lâu Linh nhìn thấy còn lại hai người, những người còn lại đều bị zombie sói cắn chết, có một người không chết, chẳng qua anh bị thương quá nặng, đã bắt đầu zombie hóa.
Lâu Điện lần nữa ra tay, gảy năm ngón tay liên tục, không gian nhận xâm nhập vào trong đầu zombie sói, cơ thể cứng ngắc của ba con zombie sói vốn vẫn duy trì tư thế tấn công, kế đó ngã xuống đất.
Cuối cùng còn lại hai người đàn ông may mắn sống sót, thân thể cứng đơ rồi xụi lơ trên mặt cát.
Mặt trời mọc lên cao, mới tám, chín giờ sáng mà nhiệt độ đã cực kì cao, hạt cát hấp thu nhiệt độ ánh mặt trời, rất nhanh toàn bộ sa mạc lại biến thành một vùng núi Hỏa Diệm Sơn cực nóng.

Khuôn mặt hai người đàn ông đầy mồ hôi, vết máu và cát, đôi mắt mở to máy móc nhìn về phía thi thể đầm đìa máu chảy của đồng đội và lạc đà biến dị trên chiến trường, thi thể zombie sói.

Sau cùng tầm nhìn dừng trên người đàn ông mặc y phục đen sau lưng ánh mặt trời, thấy không rõ mặt anh, nhưng một giây kia, khí thế vô hình ép bọn họ không thở nổi.
Lâu Linh quan sát chiến trường giống như địa ngục trần gian, chết mười tám người, phần còn lại cụt tay gãy chân, vô cùng đẫm máu.

Thực ra đâu tính là nhiều, so với thành thị dân cư dày đặc, loài người bị zombie tập kích, động một tí là chết đến tám mươi một trăm người, mới mười tám người chết thôi, không nhiều.

Cô đã gặp tình cảnh thảm thiết hơn nên dù trong lòng có phần nặng nề nhưng không giống hai người đàn ông kia, bộ dạng sắp sụp đổ.
Lâu Linh lấy túi ni lông trong ba lô trùm ra bên ngoài bàn tay, bắt đầu nhặt tinh hạch zombie thú.
Lâu Điện thản nhiên đi lại trong sa mạc nhuốm máu, trong không khí hòa lẫn mùi hôi thối và máu tanh, nhưng anh coi như không thấy, lãnh đạm bảo hai gã đàn ông kia: "Các anh đi xử lý những thi thể này tránh dẫn tới zombie thú."
Chân hai gã mềm đi, chẳng qua bị cặp mắt không cảm tình kia quét qua, nhất thời hoảng sợ, ngã sấp xuống rồi chạy đi làm.
Bắt gặp Lâu Linh gom xong tinh hạch, Lâu Điện kéo cô trở lại bóng râm bên cạnh xe, trải thảm ngồi xuống, lấy nước sạch ra rửa sạch tay cô.
Khi hai người thản nhiên ngồi hóng mát uống nước ở chỗ bóng râm, hai gã đã trở lại, nhìn chằm chằm bình nước trong tay họ, liếm môi khô khát.

Dị năng giả không gian của bọn họ lúc trước đã chết trong chiến đấu, không còn vật tư trong không gian, cũng không biết trong xe còn nước hay không.
"Mang lạc đà để lên mui xe." Lâu Điện tiếp tục chỉ huy.
"..."
Trong đó có một người đàn ông thân hình cơ bắp cao lớn lấy dũng khí nói: "Chúng tôi không phải là dị năng giả sức mạnh, không chuyển được."
"Vô dụng!"
"..." Bị người đàn ông có dáng dấp giống tiểu bạch kiểm khinh bỉ, lòng họ siết lại.

Đương nhiên, còn có chuyện khiến trái tim đau nhức hơn chờ đợi bọn họ, cũng để bọn họ hoàn toàn hiểu rõ, người đàn ông vô dụng mà lúc trước bọn họ cho là mặt trắng nhỏ, thực ra chính là tên ác ma biến thái, thủ đoạn tàn nhẫn khiến bọn họ sợ hãi đến mức không thể mở miệng.
Anh đột nhiên nở nụ cười, tiếp đó nói với người con gái kế bên: "Tiểu Linh, em lên xe tìm cho bọn họ hai chai nước!"
"..."
Lâu Linh nhìn người đàn ông đột nhiên trở thành đức cha, yên lặng đứng dậy, đến chỗ xe cách nơi này một ngàn mét lấy nước.

Khoảng cách quá xa, cô không nghe được Lâu Điện nói gì với hai gã kia.

Nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Lâu Điện chưa từng có ý tốt, cùng bọn họ kêu anh gọi em, bằng không cũng sẽ không bảo cô đi.
Đợi Lâu Linh cầm ra hai chai nước từ trong xe, thì nghe được giọng Lâu Điện:"Các anh hiểu chưa?"
"...!Hiểu."

"..."
Lâu Linh: =__=! Không nghe được gì, chỉ có cô không hiểu à?
Lâu Linh ném hai chai nước cho hai gã đàn ông một mực cung kính với Lâu Điện, rồi lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên tay, nhìn thấy vết dơ trên khăn tay sạch sẽ, không khỏi thở dài.

Sau tận thế khăn giấy không sản xuất nữa, vì để tiết kiệm nên hiện tại cô đổi sang dùng khăn tay, nhưng mỗi lần lau xong thấy vết bẩn trên khăn kia, trong lòng có phần ghét bỏ.
Mắt thấy ánh mặt trời càng ngày càng hừng hực, mọi người không chịu nổi.

Lâu Điện trực tiếp khiêng ba con lạc đà biến dị lên trên mui xe rồi dùng dây thừng cột chắc, thoạt nhìn giống như có ba con quái vật khổng lồ đè ở trên mui xe, khiến người ta lo lắng liệu xe có thể gánh nổi không.
Thấy động tác Lâu Điện khiêng lạc đà biến dị lên mui xe một cách dễ dàng, hai gã đã rõ ý anh nói "Vô dụng".

Có sự so sánh đó, bọn họ đúng là rất vô dụng, trái tim lại đau.
Khi đến có bốn chiếc xe nhưng trở về thì chỉ có ba chiếc, họ tháo dầu của một chiếc xe để lại nơi đó, đợi người lái về sau.

Ngoài ra, hai gã đàn ông mỗi người lái một xe, Lâu Linh và Lâu Điện lái một xe, bốn người chạy về hướng ốc đảo An Kỳ Nhã.
Qua nửa tiếng, cuối cùng thấy bóng dáng ốc đảo.
Hai người đàn ông may mắn sống sót chia nhau gọi là Trần Đông, Phương Minh Lỗi, coi như dị năng giả được kết nạp vào Tần gia, sau tận thế làm việc cho Tần Du.

Cuộc sống trong ốc đảo tự do thoải mái, họ không tránh khỏi nhiễm phải tác phong xấu, chỉ một đêm đã thua trong tay người đàn ông nhìn giống tiểu bạch kiểm, trong lòng vừa sợ hãi vừa bất đắc dĩ.
Song, bọn họ không tính là tâm phúc của Tần Du, Tần Chính mới là một trong những tâm phúc quản lý dị năng giả của Tần Du, đáng tiếc đã chết trong nhiệm vụ lần này.

Cũng bởi vì hai người đều không phải là thân tín của Tần Du nên bọn họ cũng không biết cơ quan trận pháp trong rừng cây.

Khi lái xe đỗ trước bãi cỏ, bọn họ phải đi gọi người tuần tra thông báo cho người dẫn họ vào.
Lúc Tần Quân đi ra giúp đỡ nhìn thấy trên mui xe cột ba con lạc đà biến dị lớn, vô cùng vui sướng.

Ba con lạc đà đủ cho bọn họ có một bữa cơm no đủ, nhưng khi phát hiện chỉ có bốn người trở về thì biểu cảm Tần Quân thay đổi, hoảng sợ hỏi: “Sao chỉ có các anh? Những người khác đâu?"
Gã có thân hình cơ bắp hơi thật thà Trần Đông sờ đầu, vẻ mặt đưa đám đáp: "Chúng tôi gặp phải lạc đà biến dị, chết mấy đồng đội, sau đó chúng tôi vất vả tiêu diệt lạc đà biến dị, ngờ đâu bị zombie sói phục kích, những người khác đều..." Trong chốc lát nghẹn ngào nói không nên lời.
Vẻ mặt Tần Quân vô cùng khó coi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người Lâu Điện đứng ở bên cạnh không liên quan.

Hắn phát hiện trên người bọn họ cũng cực kỳ dơ bẩn chật vật, ánh mắt lóe lên, vỗ bả vai Trần Đông nói: "Các anh vất vả!"
Không nhiều lời, để dị năng giả sức mạnh mang ba con lạc đà biến dị vào ốc đảo.
——————
Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: Học tập thật giỏi, phá tan âm mưu quỷ kế!
Mục tiêu của Lâu Điện: Mọi âm mưu quỷ kế đều là hổ giấy!





Bình luận
Sắp xếp
    Loading...