Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 59: Lục vương gia và Lục vương phi giao tranh
Cố lão phu nhân mặc dù không quá đồng ý cách làm của Mộc thị, của hồi môn của nàng, Cố gia không có quyền hỏi đến, nếu không có Ngâm Hoan thì khi Mộc thị quy tiên, của hồi môn này chính là trở về Mộc phủ.
Trên dưới Cố phủ cũng có người đồng tình với Ngâm Hoan, mới bấy nhiêu tuổi mà phải học những thứ này, những người hiểu biết thì hâm mộ Cố Ngâm Sương hơn. Nàng lớn hơn Ngâm Hoan hai tuổi, Phương thị cũng nên dạy bảo nàng, Tiền di nương có của cải riêng mà nàng thì thông tuệ, có nhiều thứ phải là đương gia chủ mẫu dạy bảo, tương lai nàng lập gia đình rất trọng yếu với nàng.
Có thể do Phương thị không vội, mười hai mười ba tuổi liền đính hôn, xuất giá khi tròn mười lăm mười sáu tuổi, những chuyện này chỉ cần học một hai năm là đủ.
Chẳng qua với tình trạng hiện nay, Ngâm Hoan cho dù động tâm muốn đi xem cửa hàng cũng không dám lặng lẽ đi bởi vì cửa Cố phủ tuỳ thời luôn có người qua lại, trông họ không giống người xấu nhưng luôn nhìn chằm chằm vào Cố gia Thất tiểu thư này, đầy vẻ hiếu kỳ về thế tử phi mà Lục vương gia nhìn trúng rốt cuộc là người như thế nào.
Chuyện phức tạp như vậy Lục vương gia đương nhiên không thể nghĩ tới, vì chuyện này mà hắn cùng Lục vương phi không ai nhường ai. Nhiều năm qua hai người chưa từng gây gổ nên hiện tại quan hệ của hai người nhất thời đóng băng, bên ngoài đồn đãi không có sai. Hắn vốn muốn đi tới chỗ hoàng hậu xin ngài ban hôn, không nghĩ tới Lục vương phi so với hắn sớm hơn một bước, đã tới chỗ hoàng hậu nói rõ chuyện tiểu thư của Cố phủ để phòng ngừa trước, đồng thời cũng xin hoàng hậu ban hôn Kỳ gia dòng chính nữ.
Hoàng hậu mời bọn hắn về phủ sau khi hai vợ chồng thoả thuận xong thì lại đến chỗ nàng nhận chiếu chỉ ban hôn, thế nhưng Lục vương phi chưa từng nghĩ đến chuyện trượng phu của mình sự muốn hy sinh hôn sự của con trai, bất chấp tiền đồ của hắn lại chọn Cố gia.
"Vương gia, nếu muốn ngài có thể để Doanh nhi cưới nàng làm trắc phi, lúc trước vị trí thế tử phi chúng ta đã sớm thương lượng qua, vì sao ngài lại cải biến chủ ý, Cố gia, Cố gia, ngài có thể vì thiếp và Doanh nhi cân nhắc qua chưa!" Lục vương phi vẫn không muốn tin vào quyết định của vương gia.
"Ta sao không vì nàng và Doanh nhi mà chưa cân nhắc chứ, thân thể nàng không tốt, ta muốn tìm một con dâu có năng lực để phụ giúp nàng, Mộc phu nhân bản lĩnh ra sao nàng cũng nghe thấy đấy , còn nữa, chuyện lập thế tử phi đối với Doanh nhi có gì ảnh hưởng chứ, nàng suy nghĩ lại đi." Lục vương gia thở dài một hơi, đối với một nam nhân mà nói, tình nghĩa huynh đệ là một thứ rất kỳ dị, Cố Vũ Lang và hắn tuổi tác không có kém nhau bao nhiêu, quen biết cũng được mười năm rồi, thời gian hai người sát cánh chiến đấu không phải là ít, làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn mẹ con của huynh đệ tốt sống gian nan qua ngày chứ.
"Lâm An thành cũng có nhiều tiểu thư già dặn, không phải chỉ mình Cố tiểu thư già dặn đâu, ngươi làm vậy thì Doanh nhi làm sao ngẩng đầu với các huynh đệ hắn được, thế tử phi của người nào mà không có thân phận cao quý hiển hách chứ." Nói đi nói lại, đối với Lục vương phi mà nói, chính là Cố gia thân phận không đủ vững chăc, bất quá danh hiệu Cố quốc công chỉ là cái vỏ trống thôi, thời điểm Cố gia do Cố Vũ Lang chống đỡ còn tạm được nhưng hôm nay thì không được.
Lục vương gia nhìn vương phi, đáy mắt thoáng hiện lên một tia đau đớn, hắn còn có một chuyện không thể nói ra, ngày đó nếu không phải là sơ sẩy của mình, thì Đại lang đã không chết. Kỳ thật trận đánh này hoàn toàn có thể để tránh được, bọn họ đã đánh thắng được thành kế tiếp, nhưng chính bản thân hắn không cẩn thận, lúc toàn quân rút lui không chú ý cẩn thận, bị bại binh ẩn núp ở trong bóng tối đánh lén, Cố Vũ Lang quay trở lại cứu hắn. Trận kia thế đánh hung hiểm, căn bản ngăn cản không nổi, cuối cùng chỉ bản thân hắn trốn ra được, chờ hắn mang theo viện binh đến thì thi thể Cố Vũ Lang đã vô cùng thê thảm, kể cả tính mạng của mười mấy binh lính kia. Đây là chuyện mà Lục vương gia cả đời không thể nào mở miệng
"Vân Hiền, ta tính báo đáp ơn cứu mạng của Đại lang, ta cũng sẽ không hại Doanh nhi, hôn sự này ta cũng đắng đo mãi mới quyết định, về phần Kỳ gia, coi ta như thực có lỗi với Kỳ lão thái gia." Lục vương gia nói có vài phần vô lực, Lục vương phi vẫn như cũ không đồng ý, "Chiếu theo lời nói của vương gia thì Kỳ gia cùng chúng ta cũng có đại ân, Kỳ công tử đã từng cứu Doanh nhi, Kỳ gia vững chắc hơn Cố gia, đối với Doanh nhi trợ lực cũng không nhỏ."
Ngoài thư phòng, Tô Khiêm Doanh đứng ở đó thật lâu không hề cử động, đây là lần tranh luận thứ ba trong tháng đi, mẫu phi sai khi vào cung vẫn cứ xoay quanh chuyện hôn sự của hắn, Cố gia hay Kỳ gia đều không phải là người hắn thích.
Tô Khiêm Doanh cười khổ một cái, hắn làm gì có tư cách tự chọn lựa hôn sự cho bản thân, chuyện này từ nhỏ hắn đã biết. Bất đắc dĩ là phụ vương và mẫu phi không có chung nhận thức, cứ mãi giao tranh.
"Ca, Lục thúc nói Cố gia tiểu thư sẽ không phải là nha đầu lùn Cố gia tiểu thư kia chứ?" Tô Khiêm Mặc cũng đứng một bên nghe lén, kéo hắn đến một chỗ vắng vẻ hỏi, hài tử của Mộc phu nhân, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nha đầu kia thôi.
"Đệ đang nói Cố gia Thất tiểu thư sao?" Tô Khiêm Doanh bị xưng hô của hắn chọc cười, Cố Ngâm Hoan cũng không có nhỏ mấy a.
"Đúng rồi đúng rồi, Lục thúc muốn huynh cưới nàng sao?" Tô Khiêm Mặc nhìn hắn cam chịu, trong lòng có cảm giác như đồ đạc của mình bị người đoạt mất, mãi hắn mới có một người thú vị để chơi đùa, tại sao có thể để nàng làm thế tử phi cho đường ca được. Trong lòng mơ hồ lộ ra tia không vui, Tô Khiêm Mặc không phân biệt rõ đó là cảm giác gì, chẳng qua chỉ là cảm thấy không thoải mái, hết sức không thoải mái. (ghen a, ghen a, anh ghen rồi)
Lục vương phi thất bại nhìn Lục vương gia rời đi, nàng rất rõ ràng, nếu hai người lại giằng co lần nữa thì người thoả hiệp sẽ là nàng, nàng là thê tử của hắn, làm sao tình nguyện trái ý của hắn chứ, nhưng chuyện hôn sự của con nàng là một chuyện hết sức quan trọng, làm sao nàng có thể để con nàng cưới một thứ nữ được nhận làm con thừa tự được, nếu xét về ban đầu, mẹ đẻ nàng chỉ là một tỳ nữ, thân phận như vậy làm sao Lục vương phi tiếp nhận được.
Cố gia cơ hồ không có bất kỳ trợ lực nào cho con trai nàng sau này, vương gia làm như vậy nguyên nhân không phải chỉ vì chiếu cố một nhà Cố gia, để trợ giúp Cố gia còn có nhiều phương pháp khác, nhưng tuyệt đối không phải chỉ có cách này, mà vợ của con trai mình tuyệt đối không thể kém hơn người khác được. Trên mặt Lục vương phi hiện lên một tia kiên nghị, nàng quay lại gọi thiếp thân nha hoàn đến
.
Không tới mấy ngày, cả thành Lâm An biết tin tức mới, Lục vương phi bị bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ, chỉ có thể ở trên giường, có người nói do lúc Lục vương phi sinh con trai út để lại bệnh căn, hôm nay tái phát, cũng có người nói, nàng bị bệnh do vương gia chọc tức.
Bất luận là giả thiết nào, sự thật là Lục vương phi bị bệnh, sau khi Cố lão phu nhân biết, phân phó Mộc thị đưa hậu lễ tới, nhà mẹ đẻ Lục vương phi cũng tới khuyên nàng, hoàng hậu cũng phái người tới khuyên, người sáng suốt đều hiểu nguyên nhân của bệnh này là gì.
Có thể căn bản thân thể của Lục vương phi cũng không khoẻ, cho đến khi bị vương gia chọc sinh khí đến bị bệnh. Rốt cuộc Lục vương gia không hề nói đến cọc hôn sự này nữa, vả lại hiện tại Ngâm Hoan tuổi cũng nhỏ, chờ Lục vương phi thân thể khoẻ hơn nói sau cũng không muộn.
Lục vương gia kiên trì, nhưng Lục vương phi cũng một chút cũng không yếu thế, một trận bệnh này, thế nhưng trực tiếp là bênh đến hai năm.
Hạ đi thu đến, trên con đường Nam thị này người đến người đi, rất náo nhiệt, trước một tiệm bán ngọc một nha hoàn khoảng mười ba mười bốn tuổi cầm dù trong tay như đang chờ người, một lát sau, chưởng quỹ tiễn một tiểu thư chừng mười mấy tuổi đi ra, hai người tựa hồ còn đang nói cái gì, vẻ mặt chưởng quỹ kia thực vui vẻ, mà trên mặt vị tiểu thư kia thủy chung chỉ là một nụ cười nhàn nhạt thôi.
"Thất tiểu thư, những mẫu thiết kế này bán rất tốt, có mấy phu nhân đều muốn đặt trước." Lý chưởng quỹ cười hơ hớ nhìn Ngâm Hoan, Ngâm Hoan nhìn đồ trang sức đeo tay bằng ngọc rực rỡ muôn màu trong tiệm kia. Dĩ nhiên là bán tốt, kiếp trước nhờ phúc của Cố Ngâm Sương, nàng đi theo bên người nàng ta mấy năm nên nàng biết rõ những vòng tay trang sức của các tiểu thư, phu nhân thịnh hành đeo lúc ấy. Cho nên lúc này nàng mới cho người làm các mẫu đó trước khi nó thịnh hành, đi trước người ta một bước.
"Lý chưởng quỹ, hôm nay ta đi sang Nam thị xem một chút, tựa hồ cũng không thấy cửa hàng nào thích hợp, ông hãy bớt chút thời giờ đi hỏi thăm bên Bắc thị kia có cửa hàng nào tốt hay không, tốt nhất cửa hàng có mấy tầng lầu, và thật nhiều chỗ ngồi." Ngâm Hoan đi tới dù mà Nhĩ Đông đang cầm, dặn dò lại lần cuối.
Nếu đổi lại hai năm trước Lý chưởng quỹ sẽ không phục nàng, nhưng hôm nay đối với mọi mệh lệnh của nàng ông đều nghe theo răm rắp, "Dạ tiểu thư, nô tài sẽ cho người làm theo lời tiểu thư."
Nhĩ Đông đỡ Ngâm Hoan đang nâng váy lên xe ngựa, Nhĩ Đông cất cái ô sau đó lập tức đi vào xe, phu xe vững vàng đánh xe tới tiệm bánh ngọt cuối phố, trong một căn phòng trang nhã của một cửa hàng ba lầu đối diện trên phố, hai nam tử thấy hết thảy những phát sinh tại cửa hàng vừa rồi, một người trong đó cười nói, "Còn muốn nhìn gì nữa, người đã đi rồi."
Tô Khiêm Mặc không thèm để ý chút nào, quay đầu lại cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm, "Trong phủ bận rộn như vậy huynh còn có thời gian rảnh sao, cũng sắp đính hôn rồi mà."
"Đính hôn mà thôi, cũng không phải là thành thân, với lại vợ ta còn chưa qua cửa, có người nào quản được ta." Trên mặt Cố Dật Tín tràn đầy niềm vui, bốn năm rồi ngược lại bộ dáng của hắn không có thay đổi nhiều, càng ngày càng trầm ổn.
"Huynh cứng miệng quá nhỉ." Tô Khiêm Mặc vuốt vuốt hà bao trong tay, nhìn kỹ thì hà bao kia đã có chút cũ, hắn cầm một lát rồi cất lại trong lòng.
"Huynh còn nói ta, nếu là vương phi biết rõ huynh muốn đi nhập ngũ, chắc chắn liền giữ chặt huynh ở trong phủ không cho ra ngoài chứ nói ta."
"Nam nhi chí ở bốn phương, ta theo chân Lục thúc đi nhập ngũ, cũng không phải đi chịu chết, nàng muốn giữ ta làm sao được." Tô Khiêm Mặc hơi có chút khinh thường, mẫu phi chính là yêu thương hắn quá mức, chẳng lẽ muốn cột hắn ở thành Lâm An, cầu xin Hoàng Thượng cho một chức danh nhàn rỗi, rồi cứ thế đến cuối đời sao?
"Theo suy nghĩ của nàng, nhập ngũ không phải là đem tính mạng đặt cược sao, huynh có thể suy nghĩ lại không." Cố Dật Tín và hắn quen nhau đã lâu cũng có thể nói là hiểu hắn chút ít, trong đó cũng không thiếu được vì quan hệ của Ngâm Hoan. Mặc dù Tô Khiêm Mặc không thừa nhận nhưng chuyện này hắn là người ngoài cuộc nên thông suốt hơn người trong cuộc rất nhiều, "Huynh đi lần này liền đi nhiều năm, huynh nên rõ với Thất muội đi."
"Nàng có thời gian rảnh để nói chuyện sao, mỗi ngày nàng đều bận rộn như vậy." Tô Khiêm Mặc xuy một tiếng, bởi vì chuyện của đường ca hắn không có lại đến Cố gia, sợ cho nàng thêm phiền toái không cần thiết. Trong hai năm qua, trên đầu nàng đều bị chụp danh hiệu thế tử phi tương lai của thế tử Lục vương gia. Bởi vì Lục thẩm thẩm ngã bệnh hôn sự này không định xuống cộng thêm Hoàng gia cũng không có hành động gì thêm. Cố phủ lại càng ung dung mà nàng ngày ngày bận rộn chuyện cửa hàng cùng chuyện nữ công, giống như không có đem chuyện này xem là sự thật.
Trong lòng hắn luôn có tư tâm, hi vọng, hi vọng Lục thẩm mãi bị bệnh như vậy, bệnh đến khi không thể kéo hôn sự của đường ca được nữa lúc này Lục thúc liền buông tha cho ý nghĩ kia. Nhờ chuyện ồn ào này nên không có bất kỳ người nào dám đánh tiếng cầu hôn với nàng.